Anh Biết Gió Đông Đến Từ Đâu


Cố Nam Phong áp chặt Hạ Nhiễm Tuyết vào trong ngực của mình, hít một hơi thật sâu mùi hương anh mong nhớ bấy lâu.

Hạ Nhiễm Tuyết cố hết sức dãy dụa , nhưng dường như cô càng phản kháng anh càng ôm chặt hơn.
Hạ Nhiễm Tuyết thấy bất lực, nước mắt cô rơi xuống nóng hổi, thấm ướt một mảng áo.

Cố Nam Phong thấy cô khóc, dần dần buông tay.

Anh nhìn cô, đôi mắt thâm trầm nhìn vào khoảng không vô định.

- Xin lỗi.
- Tại sao? Tại sao tôi đã trả tự do cho anh rồi, anh lại không muốn buông tha cho tôi.

Rõ ràng là anh trêu chọc tôi trước, tại sao tôi phải hứng chịu hết hậu quả?
- Coi như tôi thật lòng van xin anh, hãy buông tha cho tôi với.
Cố Nam Phong lặng người đi, từng câu nói của cô như những chiếc kim nhỏ đâm chọt từ từ vào tim anh, đau âm ỉ.

Rõ ràng không nên thế này, tại sao trong mắt cô hiện tại chỉ là sự ghét bỏ.

Đã từng, đôi mắt ấy đã từng tràn ngập quyến luyến mỗi khi nhìn anh, như có những ngôi sao trời lấp lánh ẩn khuất bên trong.

Hiện tại , mối quan hệ giữa hai người thật sự không thể vãn hồi, như đi trên một lớp băng mỏng, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Hạ Nhiễm Tuyết để lại Cố Nam Phong đứng ngây ngốc ở đó, bước đi dứt khoát.
Hiện tại đã muộn giờ đón Bánh Bao Nhỏ, Cố Nhiễm Tuyết vội vàng bắt xe bus đến mẫu giáo.

Trời đã tà tà tối, nếu không dây dưa với Cố Nam Phong cô đã có thể đến đúng giờ.

Hạ Nhiễm Tuyết chạy nhanh nhất có thể vào trường đón con, thấy cô giáo bảo bé đã được người đàn ông gọi là chú Lục đón.
Sau đó, Hạ Nhiễm Tuyết nhận được một cuộc gọi.
- Em hãy đi ra cửa đi.
Lý Bắc Thần đứng đó, trên tay bế Bánh Bao Nhỏ tay cầm kẹo đang cười rất tươi.

Lý Bắc Thần mỉm cười vẫy tay, Hạ Nhiễm Tuyết gật đầu đi ra xe, mắt đỏ hoe:
- Con làm mẹ lo chết mất.
Lý Bắc Thần nhìn cô ôn như, nói với Bánh bao nhỏ :
- Đi thôi, hôm nay chú Lý nấu cơm đãi hai mẹ con nhé.
Hạ Nhiễm Tuyết ngại ngùng định từ chối, bỗng thấy ánh mắt khẩn thiết của anh, lại mềm lòng.

Lý Bắc Thần lái xe đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn.

Bánh bao nhỏ rất thích anh, nắm tay mãi không buông.

Hạ Nhiễm Tuyết mỉm cười trêu chọc:
- Con thích chú Lý hơn mẹ rồi phải không.
Bánh bao nhỏ mặt đỏ au, xấu hổ gật đầu.
Lý Bắc Thần thấy vậy cũng tiếp chuyện:
- Chú Lý có đủ tiêu chuẩn làm ba con không.
Bánh bao nhỏ ra sức gật đầu.
Hạ Nhiễm Tuyết thẹn thùng nhìn anh, không nói.

Sau đó, ba người cùng im lặng bước vào bên trong.
Lý Bắc Thần chọn đầy đủ nguyên liệu, cuối cùng còn không quên mua búp bê cho Bánh bao nhỏ.

Lúc thanh toán Hạ Nhiễm Tuyết muốn trả tiền nhưng bị anh ngăn lại, anh nghiêm mặt:
- Đây là nghĩa vụ của một người đàn ông theo đuổi em phải làm.
Ba người cùng nhau trở về nhà cô, trên đường đi bánh bao nhỏ hát líu lo mấy bài hát được cô giáo dạy, mặt vui sướng ôm chặt con búp bê nhỏ.
Lý Bắc Thần vào nhà, xắn tay áo lên chuẩn bị nấu ăn.

Thật ra, trông anh rất điển trai, đẹp đến nỗi giống như mỗi bộ phận trên cơ thể đều được thượng đế đo đạc kĩ lưỡng.

Lý Bắc Thần rất cao, khoảng tầm hơn 1m8.


Đôi chân của anh rất dài, làn da tuy trắng nhưng vẫn rất Nam tính.

Tuy nhiên, khi anh nấu ăn còn trở nên quyến rũ gấp bội phần.

Mồ hôi của anh chảy từ trên trán xuống, cánh tay nổi gân cường tráng làm mọi thứ thành thạo đến không ngờ.

Hạ Nhiễm Tuyết dường như khai quật được một nét tính cách mới của anh, khác hẳn vẻ nghiêm nghị mà anh hay biểu hiện ra bên ngoài.
Trời chập tối, cuối cùng Lý Bắc Thần cũng nấu ăn xong.

Thực đơn hôm nay bao gồm đậu hũ xốt tứ xuyên, gà xào xả ớt, bào ngư hầm nấm và chè ngũ vị.

Hạ Nhiễm Tuyết nhìn mâm cơm đầy màu sắc , không khỏi cảm thán.

Suốt bữa ăn, Lý Bắc Thần chăm chú nhìn cô, cười hạnh phúc khi cô khen ngon như một đứa trẻ.

Ăn xong Hạ Nhiễm Tuyết tranh rửa bát.

Kì kèo một lúc, cuối cùng Lý Bắc Thần cũng phải nhượng bộ.

Cô tiễn anh tới cổng tiểu khu, vẫy tay chào tạm biết.

Dưới ánh đèn, khoảng cách của hai người như gần lại hơn.

Hạ Nhiễm Tuyết hít một hơi thật sâu, bẽn lẽn nói:
- Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.
Lý Bắc Thần cười trêu đùa:

- Để em còn khách sáo như vậy, thì ra tôi vẫn chưa làm tốt lắm.
Sau đó, anh nhìn một vòng ngôi nhà cô đang thuê, khá cũ kĩ.
- Cái đó, nếu như em muốn, có thể chuyển tới nhà của tôi.

Tôi có một ngôi nhà đang để trống, đúng lúc cần một người trông nom.
Hạ Nhiễm Tuyết do dự, nhỏ giọng đáp lại:
- Em không muốn nợ anh quá nhiều.
Lý Bắc Thần thở dài, xoa đầu cô:
- Em đừng vội từ chối, hãy suy nghĩ thêm nhé.
- Em sẽ suy nghĩ.

Hạ Nhiễm Tuyết đáp lại.
Dưới lớp sương mờ, khung cảnh hai người nhìn nhau như được phủ một tầng ái muội.
Vậy “ Tạm biệt” - Hai người cùng đồng thanh nói.
Tiễn Lý Bắc Thần xong, Hạ Nhiễm Tuyết bước khẽ vào nhà.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, bánh bao nhỏ đã ngủ say.

Cô nhẹ nhàng nằm cạnh bé, ôm chặt rồi chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ, suốt 3 năm, đó là đêm hiếm hoi cô không mất ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận