Ban đầu muốn hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa, nhưng sớm đã không cần thiết.
Trình Ca ngắm mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, hỏi: “Hôm nay về Cách Nhĩ Mộc sao?”
Bành Dã nói: “Ở Tây Ninh.”
Trình Ca “ừ” một tiếng.
Dọc đường cô đều không nhắm mắt, cô không mệt một chút nào.
Sân bay cách nội thành không xa, rất nhanh đến một khách sạn chỉnh tề trên đường đi Hoàng Hà, không phải loại nhà nghỉ nhà trọ này kia, Trình Ca hơi nghiêm túc: “Ở đây?”
Bành Dã: “Ừm.”
Trình Ca không nói nhiều. Xuống xe vào đại sảnh, lộng lẫy rực rỡ. Lúc đến quầy tiếp tân đăng kí, Trình Ca liếc nhìn tiền phòng, tay sờ vào túi xách định lấy ví tiền, suy nghĩ một chút lại không lấy.
Vào thang máy, Bành Dã nhìn quần áo ướt sũng của cô, đắn đo muốn nói gì đó, di động vang lên, trong thang máy tín hiệu không tốt lắm, nhưng cuộc gọi cũng không dài, anh nói vài câu đã cúp.
Trình Ca vô tình liếc mắt một cái, là điện thoại quốc tế. Cô nhìn thấy nhật kí cuộc gọi của anh, cuộc gọi vào rạng sáng kia không có tên cô, chỉ có số điện thoại.
Trình Ca hỏi: “Anh đã xóa số của em?”
Bành Dã đáp: “Ừm.”
Hai người không nói chuyện trong một lúc.
Trình Ca lại hỏi: “Sao anh biết là em?”
Bành Dã không trả lời. Cửa thang máy mở, anh dùng một tay kéo vali ra ngoài, một tay đỡ cửa, để cô đi ra ngoài.
Sau khi vào phòng, Bành Dã nói: “Cởi quần áo ướt, tắm rửa trước.”
Trình Ca liền bắt đầu cởi. Bành Dã để vali lên bàn, nhìn thấy trong gương cô cởi váy dài, cái mông tròn xoe kẹp quần chữ T nho nhỏ, một đôi chân thẳng tắp thon dài, trắng như kem.
Váy rơi xuống đất, giày cao gót cởi ra, để lộ con rắn nhỏ màu đen bên mắt cá chân. Cô vừa cởi áo sơ mi vừa đi về phía nhà tắm, Bành Dã thu ánh mắt, liếc nhìn mình ướt nhẹp trong gương, lơ đãng hít một hơi.
Trình Ca đi vào nhà tắm, bất ngờ phát hiện có bồn tắm, sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi.
Trình Ca ném áo sơ mi lên bồn rửa tay, mở nước vào bồn tắm. Bên vòi nước có hai cái núm xoay, cô thử một lúc lâu, nước vẫn lạnh.
Trình Ca nói ra phía ngoài: “Bành Dã. Cái vòi nước này hư rồi.”
“Hư chỗ nào?” Tiếng Bành Dã tới trước, tiếp đó là người.
Trình Ca đứng lên từ bên bồn tắm nhường chỗ cho anh, hơi nhíu mày: “Vặn thế nào cũng không có nước nóng.”
Bành Dã cúi người vặn cái vòi nước đó, giải thích: “Bên này là nước nóng, vặn theo chiều kim đồng hồ; bên này là nước lạnh, cũng phải vặn theo chiều kim đồng hồ.”
Rất nhanh, cột nước tỏa ra hơi nóng.
Trình Ca: “…”
Bành Dã hòa nước ấm xong, nói: “Thử xem.”
Trình Ca sờ một cái: “Hơi nóng.”
“Tay khá nhạy cảm với nhiệt độ.” Bành Dã nói đều đều, “Cứ nước ấm này đi. Qua chút nữa sẽ cảm lạnh.”
Trình Ca mặc kệ anh.
Anh ngồi bên bồn tắm, Trình Ca nhìn anh một lúc, tiến lên cởi quần áo anh, anh cũng để mặc cô.
Chìm vào dòng nước ấm áp, mưa sa gió rét cả người bị gột đi, sự thoải mái trước nay chưa từng có vây quanh Trình Ca, cô bỗng hiểu tại sao anh dẫn cô đến đây ở.
Ở dưới nước, anh vuốt ve đường cong thân thể cô, cô nhắm mắt lại, hai chân vô thức vuốt nhẹ chân anh. Thân thể không có ham muốn khác, chỉ còn lại sự gần gũi da thịt đơn thuần nguyên thủ nhất.
Bành Dã hỏi: “Mệt rồi?”
“Không mệt.” Cô mở mắt, “… Anh chờ lâu rồi.”
“Không lâu.” Anh nói.
“Đúng giờ hẳn là tới vào buổi trưa.” Trình Ca nói, “Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Biết em nhất định sẽ đến… Sao em không gọi điện thoại cho anh?”
“Biết anh nhất định sẽ đợi.”
Trong làn nước ấm áp, cả hai người đều im lặng.
Bành Dã hỏi: “Đói chưa?”
“Ăn trên máy bay rồi.” Cô nói, “Còn anh?”
“Ăn ở sân bay rồi.” Anh đáp.
Trình Ca nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Tắm xong đi ra, Bành Dã nói: “Một năm không dùng bồn tắm nữa.”
Trình Ca ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Bành Dã: “Tiết kiệm nước.”
Trình Ca: “Tốt.”
Trình Ca đứng ở đầu giường, dùng khăn tắm xoa tóc, chờ tóc không nhỏ giọt nữa, dùng máy sấy sấy. Bành Dã nhìn cô một lúc, đón lấy máy sấy trong tay cô, cô tiện thể ngồi xuống mép giường.
Bên ngoài vẫn đang mưa xối xả, Trình Ca mặc áo choàng tắm trắng rộng, ngửa đầu, nhìn gò má sạch sẽ và mái tóc ướt sau khi tắm xong của anh. Gió ấm đang thổi, ngón tay anh đang vuốt ve trên da đầu cô.
Cách một lúc, di động của Trình Ca vang lên. Bành Dã tắt máy sấy, lấy tới cho cô.
Là người đại diện: “Em yêu, em ở đâu thế?”
“Bây giờ em không ở Thượng Hải.” Trình Ca nhàn nhạt nói. Cô ngoẹo đầu gảy sợi tóc, mùi hương trên ống tay áo choàng tắm mát mẻ sạch sẽ.
“Thứ Sáu kênh giáo dục muốn phỏng vấn em. Không phải em muốn tuyên truyền bảo vệ động vật sao, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
“Ừm, em sẽ về đúng giờ.”
“Bye bye em yêu.”
Trình Ca cúp máy.
Bành Dã cào cào tóc cô, hỏi: “Tiếp tục sấy?”
Trình Ca nói: “Hong khô.”
Bành Dã thu dây máy sấy lại, hỏi: “Khi nào về?”
“Ngày kia.” Trình Ca nói xong tăng thêm một câu, “Có rất nhiều việc.”
Bành Dã: “Vậy thì vừa vặn.”
“Hửm?”
“Hai ngày này anh nghỉ, dẫn em đi một chỗ.”
Trình Ca: “Chỗ nào?”
“Đến lúc đó sẽ nói.” Ngón tay anh nắm lấy tóc cô, dần dần, ánh mắt rơi vào mặt cô, lại thấy khuôn mặt mộc của cô lần nữa, mặt mũi nhàn nhạt, có quầng thâm mắt nhạt. Cái nhìn đầu tiên ở sân bay, anh đã thấy cô gầy.
“Gần đây không nghỉ ngơi tốt?” Anh vô thức vuốt ve gương mặt cô.
“Mất ngủ.” Cô nghiêng đầu, gò má gối lên lòng bàn tay anh, con ngươi nhạt, yên lặng nhìn anh.
Trong lòng Bành Dã không có âm thanh.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, Trình Ca nói: “Tới đi.”
Bành Dã lấn người sang hôn cô.
Tay Trình Ca ôm lấy cổ anh, hôn đến giữa chừng, cô vuốt nhẹ sợi tóc anh, nhọn hơn trước đây, cô hỏi một cách mơ hồ: “Anh đã cắt tóc?”
“Ừm.” Anh qua loa đáp lại, mới vừa đè cô ngã xuống chiếc giường lớn êm ái, di động của Trình Ca lại vang lên.
Hai người dừng lại, giữa hơi thở giao hòa, bất đắc dĩ cười khẽ.
Trình Ca mò tìm di động, ngón tay lại vẫn đang nghịch sợi tóc sau gáy anh.
Cầm lấy nhìn, lần này là Phương Nghiên. Cô dừng một chút, bình tĩnh nhận máy.
“Trình Ca, em ở đâu thế?” Giọng Phương Nghiên rất khẽ, không giống bình thường.
Trình Ca nói: “Tây Ninh.”
“Ồ… Vậy khi nào em về?”
“Ngày kia.”
“Sau khi về chúng ta gặp nhau một lần nhé, chị mời em đi ăn.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, em có mang theo thuốc không?”
“Mang rồi.”
“Nhớ uống… nhưng đừng đếm sai.”
“… Được.”
“Trình Ca…”
“Ừm?”
Cô ấy muốn nói lại thôi. Trình Ca cũng không giục, yên lặng chờ.
“Chị không quan tâm tới Cao Gia Viễn, em không cần suy nghĩ đến chị.”
“…” Trình Ca nói, “Em cũng vậy.”
Phương Nghiên nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Em ngủ sớm một chút.”
“Ừm.”
Trình Ca cúp điện thoại. Từ đầu đến cuối Bành Dã nằm trên người cô, nghe rõ ràng nội dung trong điện thoại. Trình Ca nói: “Anh đi lấy.”
Bành Dã đứng dậy xuống giường, mở vali tìm ra đủ loại lọ thuốc, đếm rõ từng viên một đưa cho cô, lại đi làm ly nước ấm. Trình Ca lấy nước uống thuốc.
Thái độ ấy của anh tựa như cô chỉ bị cảm vặt.
Bành Dã cất ly thủy tinh, quay lại phủ lên người cô lần nữa, nói: “Tiếp tục?”
Trình Ca nói: “Tiếp tục.”
Một hồi ân ái lăn qua lăn lại.
Trình Ca nghe tiếng mưa gió bên ngoài, nhíu mày hỏi: “Mưa lớn thế này, ngày mai có thể ra ngoài sao?”
Bành Dã ở bên tai cô, trầm giọng nói: “Ngày mai sẽ là một ngày đẹp.”
Một đêm này, Trình Ca ngủ rất ngon, sét đánh gió thổi không ảnh hưởng.
Hôm sau, giống như Bành Dã nói, là một ngày đẹp.
Trước khi xuất phát Bành Dã dẫn Trình Ca đi chợ mua thức ăn, Trình Ca hút thuốc đi theo sau lưng anh, nhàn nhạt hỏi: “Đi picnic?”
Bành Dã nói: “Tiếp xúc một chút.”
Lái xe một mạch qua Cách Nhĩ Mộc, ngày thứ ba trên cao nguyên, một tháng không thấy, trên cánh đồng cỏ xanh mọc um tùm, mênh mông tràn đầy sức sống.
Đi qua trạm bảo vệ, Trình Ca quay đầu ngắm nhìn ngôi nhà trệt quen thuộc kia, không nói gì.
Qua trạm bảo vệ không lâu, xe việt dã xuống quốc lộ Thanh Tạng, vòng vào núi rừng quanh co. Cây xanh che bầu trời, ánh nắng rơi xuống từ giữa lá cây rậm rạp, nước chảy róc rách, hoa thơm chim hót.
Sau cơn mưa như trút nước, không khí trong núi vô cùng trong lành. Không bao lâu, tầm nhìn dần mở rộng, Trình Ca nhìn thấy đỉnh băng núi tuyết.
Đợi đến khi đồng cỏ và sông băng bao la trải bày trước mắt, dưới bầu trời xanh, một thế giới tinh thể băng lấp lánh.
Bành Dã dừng xe, nói: “Đến rồi.”
Trình Ca xuống xe, bắt kịp Bành Dã, hai người giẫm lên mảnh băng nhỏ vụn đi về phía trước.
Gió mát lạnh thổi tới từ khắp nơi, Trình Ca ngắm đỉnh núi tuyết xa xa, hỏi: “Đây là dãy núi gì?”
Bành Dã nói: “Đường Cổ Lạp.”
Trình Ca nhíu mày: “Đây là…”
“Nguồn Trường Giang.”
Nước sông màu xanh biếc bày ra trước mắt cô, đỉnh núi tuyết, bầu trời xanh, mây trắng, tất cả phản chiếu trên mặt sông trong veo.
Tiếng gió đệm cùng tiếng nước tấu khúc nhạc giữa đất trời mênh mông trống trải. Gió thổi tới từ trên núi tuyết, cuốn theo hơi nước trên mặt sông ập vào trước mặt Trình Ca.
Trình Ca hít thở sâu, không có nguyên do, trong lòng liền thoải mái. Cô thích nơi này.
Anh và cô, đứng ở đầu nguồn Trường Giang, gió đang thổi, cỏ đang mọc, anh và cô đều không nói gì, cũng không nắm tay, chỉ đứng như vậy đã cảm thấy rất tốt.
##
Đến gần tối, núi tuyết, nước sông dưới nắng chiều càng thêm lộng lẫy.
Trong phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, Trình Ca dựng lều cùng Bành Dã.
Không bao lâu, Trình Ca ý thức được mình cũng không trợ giúp được Bành Dã bao nhiêu, bèn nói: “Em đi nhặt củi.”
Bành Dã quay đầu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, hỏi: “Đói rồi?”
“Không có.” Trình Ca cũng rất nghiêm túc, nói, “Phân công có thể tiết kiệm thời gian.”
Bành Dã hơi buồn cười: “Tiết kiệm thời gian rồi làm gì?”
Trình Ca: “…”
Bành Dã: “Không kịp đợi như thế?”
Trình Ca: “Bỉ ổi.”
Bành Dã: “Em không biết xấu hổ mà nói anh.”
Trình Ca nhìn anh khinh bỉ, xoay người ngắm nguồn Trường Giang. Suy nghĩ một chút, ở đây cô không cần vội vã làm gì, cô có thể không làm bất kì chuyện gì.
Bành Dã thấy mặt trời xuống núi, nghĩ Trình Ca sẽ lạnh, thế là buông lều trong tay xuống, nói: “Đi tìm củi trước.”
Trình Ca: “Cần hai người?”
“Đừng để xảy ra nguy hiểm.”
“Vùng hoang dã hoang vu, cũng không có người khác.” Trình Ca nói.
Bành Dã không giải thích, nói: “Đi thôi.”
Hai người tìm một đống củi về, trời đã tối.
Bành Dã đốt lửa ở một bên, Trình Ca xách cái túi trên xe xuống, mở ra xem, anh đã mua bắp, khoai lang, thịt bò khô.
Trình Ca nhớ tới đoạn đối thoại cùng Đạt Ngõa đêm đó, nói: “Anh không thích ăn khoai tây.”
Bành Dã đang đánh lửa, tự nhiên nói: “Em không thích ăn ấy.”
Trình Ca ngẩn người: “Sao anh biết?”
Bành Dã khom thấp lưng, thổi đốt lá cây và cỏ khô, nói: “Dịch trạm trên núi tuyết còn có đêm cắm trại, khoai tây em chọn đều là củ nhỏ nhất, ăn cũng chậm, không giống như ăn bắp và khoai lang.”
Anh nói bình thường, Trình Ca nhìn chằm chằm gò má bị lửa chiếu đỏ của anh một hồi, hừ một tiếng: “Ngoài lạnh trong nóng.”
Bành Dã không phản ứng lại, cô đi tới ngồi xổm bên cạnh đống lửa nhìn anh.
Bành Dã ngước mắt liếc cô một cái: “Sao?”
“Bành Dã.” Giọng nói cô chính thức.
“Ừm?”
“Anh bắt đầu động lòng với em khi nào?”
Bành Dã: “Không chú ý.” Nói xong đứng dậy đi dựng lều.
Anh không nói, cô cũng không truy hỏi. Sau này tự nhiên anh sẽ tự nói.
Trình Ca ngồi xổm tại chỗ thu xếp đống lửa, giữa chừng nghe được tiếng gió thổi vải bạt, phần phật.
Cô quay đầu nhìn Bành Dã. Vải bạt thô to nặng nề và dây thừng ngay ngắn lại phục tùng dưới tay anh. Cô thấy anh xắn tay áo, lộ ra cánh tay mạnh mẽ. Trên cánh tay nhỏ tay phải của anh có một vết sẹo, là vết dao; Trình Ca còn biết, sau lưng anh có một vết sẹo dài hơn.
Cô đã vuốt qua vô số lần. Cô thích xúc cảm không bằng phẳng đó.
Trình Ca nhìn chằm chằm vết sẹo trên tay anh, nhìn mãi, móc một điếu thuốc ra hút. Hút xong, cô đứng dậy đi tới, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau.
Bành Dã đang kéo dây, không làm sao phân tâm, thờ ơ hỏi: “Sao vậy?”
Trình Ca chậm rãi vuốt ve vết sẹo trên cánh tay nhỏ của anh, nói: “Lần trước cắm trại đã muốn làm.”
Bành Dã dừng một chút, cười nhạt một tiếng: “Anh biết.”
Anh bóp bàn tay cô bên hông một cái: “Lều vẫn chưa dựng xong, chờ…”
“Em không muốn ở dưới lều,” Trình Ca cởi quần anh ra, nắn bóp tới lui, rất nhanh dựng một cái lều ở nơi đó, cô kề sát vào lưng mông đã sớm căng chặt của anh, nói, “Em muốn ở trên lều.”
Bành Dã xoay người lại, cô đẩy anh ngã xuống, lều bạt chưa dựng vững chắc sụp đổ ầm ầm, anh và cô chìm ngập trong vải bạt và dây thừng.
Cho tới nay, Trình Ca đều không có cách nào giải thích vì sao si mê thân thể Bành Dã như vậy. Xương cốt anh, thân thể anh, cảm giác phong phú và thoải mái anh cho cô. Cô đã sớm rơi sâu vào trong đó, trốn chạy xa hơn nữa cũng phải quay trở lại.
Bành Dã cũng như thế.
Anh nhớ mỗi một cuộc làm tình cùng cô, nhớ mỗi một tấc cảm giác trong ngoài thân thể cô.
Cũng nhớ đêm nay,
Làn da Trình Ca dưới núi tuyết ánh trăng, để lộ ra ánh sáng trơn óng ánh như ngọc màu ngà.
Cô sải chân ngồi trên người anh, áo sơ mi, áo ngực xốc xếch lơi ra, hô hấp dồn dập, bầu ngực phập phồng lên xuống cùng người cô.
Sau lưng cô là bầu trời đầy sao.
Ngón tay mảnh khảnh của cô gãi trên cơ bụng anh, thân thể mềm mại của cô vuốt ve vặn vẹo trên người anh, từng tiếng rên rỉ khoét xương, gần như hút linh hồn anh.
Cô nhàn nhạt khép đôi mắt lại, run rẩy ngẩng đầu, mồ hôi hòa lẫn gió đêm trượt qua gò má mơ màng của cô.
Một cái chớp mắt ấy từ đó cố định trong trí nhớ Bành Dã.
Rất lâu, Trình Ca chậm rãi cúi đầu, nhìn Bành Dã chăm chú, ánh mắt thẳng tắp và lại mềm mại.
Bành Dã kéo tay cô nhẹ nhàng kéo một cái, cô nằm xuống nằm sấp trên người anh, đầu gối giữa cổ anh. Đợi hô hấp dần đều lại, cô nói:
“Em không thể.”
Bành Dã nói: “Anh biết.”
Một câu không đầu đuôi, anh lại hiểu.
Em không thể gặp được người tốt hơn anh.
Trình Ca bình ổn lại, nói: “Còn có một vài chuyện.”
Cô kể về Từ Khanh và Giang Khải, cũng kể về mẹ cô và Vương San. Chuyện đến bây giờ, cô đã hờ hững, giống như kể câu chuyện của người khác.
Từ đầu đến cuối Bành Dã không nói chen vào, đáy lòng mơ hồ căm phẫn. Lúc đầu hối tiếc gặp nhau trễ, không thể quay về thời điểm cô bất lực nhất. Nhưng lại vui mừng gặp nhau trễ, anh đã đi qua cái tuổi hoang đường nhất.
Đợi cô kể xong, Bành Dã bình thường hỏi: “Sao đột nhiên nói mấy chuyện này?”
Trình Ca nói: “Cho anh một lời giải thích.”
Bành Dã nói: “Quá khứ của em, không cần giải thích cho anh; tương lai của em, anh để cho em giải thích.”
Vào khoảnh khắc ấy, Trình Ca cảm thấy cuộc đời cô được cứu vớt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...