Đi ra từ phòng riêng, Bành Dã xoay người lại, cúi đầu nhìn Trình Ca, nói: “Bà chủ cửa hàng này biết thắt bím tóc nhỏ của con gái dân tộc Tạng, để bà ấy thắt cho cô thử?”
Trình Ca nói: “Được.”
Bành Dã vén rèm lên, Mười Sáu và bà chủ ngồi trên bậc thềm ngoài cửa nói chuyện phiếm, nghe tiếng bước chân, hai người quay đầu lại, vẻ mặt khá tế nhị.
Nhưng Bành Dã khá bình tĩnh, giống như lúc nãy là anh đi ra sau tán gẫu với Trình Ca vậy.
Bành Dã nâng rèm lên, nhường ra một con đường, để Trình Ca ở đằng sau đi ra ngoài trước.
Mười Sáu há hốc mồm: “Trình Ca, cô mặc bộ đồ này đẹp thật.”
Trình Ca nói: “Tôi mặc gì cũng đẹp.”
Mười Sáu cười lớn: “Đúng đúng đúng.”
Bà chủ đứng dậy đi tới, nói: “Thắt bím tóc nhỏ nữa là đẹp nhất.”
Bành Dã nói: “Bà làm giúp cô ấy một chút.”
Bà chủ dẫn Trình Ca sang bên cạnh quầy giúp cô thắt tóc.
Trong lúc chờ, Bành Dã đi xung quanh cửa hàng, cuối cùng đứng nhìn bên cạnh tường treo đồ trang sức.
Mười Sáu tới huých anh một cái, cười híp mắt thấp giọng: “Anh Bảy, cảm giác thế nào?”
Bành Dã đè lên vai anh ta, ra sức vặn.
Mười Sáu đau đến nhe răng, không dám kêu thành tiếng, nhỏ giọng nói: “Sai rồi sai rồi, em sai rồi.”
Bành Dã buông anh ta ra, đi lấy một chuỗi hạt san hô treo trên tường.
Mười Sáu xoa vai, hỏi: “Vậy hồi nãy hai người đang làm gì vậy?”
Bành Dã nói: “Đánh nhau.”
“Đánh nhau?” Mười Sáu ha ha mấy tiếng, ai tin chứ.
Thế là anh ta hỏi: “Đánh vui vẻ sảng khoái không?”
Bành Dã liếc xéo nhìn anh ta: “Hai chúng ta thử xem?”
Mười Sáu ôm cổ anh cười: “Anh, chúng ta có thể đừng nặng miệng vậy không?”
Bành Dã cầm trên tay một chuỗi đồ trang sức san hô màu đỏ, ở giữa có một viên hổ phách màu vàng nhạt; anh quay đầu nhìn Trình Ca một cái, cô ngoẹo đầu ngồi bên cạnh quầy, để bà chủ thắt bím tóc nhỏ cho cô, vẻ mặt nhàn nhạt, thấp thoáng lộ ra chút sốt ruột.
Trình Ca gảy sợi tơ trên tay áo, trong tầm mắt cảm thấy bóng Bành Dã đến gần, nhắm ngay đầu chụp xuống. Đỉnh đầu cô chợt nặng, trên mép tóc phần trán đè viên hổ phách, đồ trang sức san hô tách ra rũ xuống hai bên.
Trình Ca không nói gì mà nâng mí mắt.
Bành Dã đã xoay người đi.
Mười Sáu đứng cách đó không xa nhìn Trình Ca, san hô đỏ đặc biệt tôn màu da cô, anh ta giơ ngón cái: “Trình Ca, rất đẹp!”
Trình Ca lười đáp lại anh ta, hỏi bà chủ: “Còn bao lâu nữa?”
“Sắp rồi sắp rồi, còn mười mấy bím.”
Đợi một lúc, Bành Dã và Mười Sáu đi tới cửa hàng đối diện mua thuốc, Trình Ca ngồi ở đầu bên này, nhìn bóng lưng cao lớn của Bành Dã hòa tan dưới ánh nắng chói chan.
Ánh nắng sáng rực lóa mắt, bóng dáng anh hư ảo trong ánh sáng, rất xa xôi.
Trong không khí hơi hanh, hôm qua còn đổ tuyết lớn, hôm nay đã là đầu hè.
Anh đi sang đối diện con đường, đút tay vào túi cúi đầu, đang xem thuốc.
Trên đường vẫn người đến người đi, có người chọn gánh đựng rau, có người đánh xe dê, còn có… Trong tầm mắt Trình Ca xuất hiện hai người quen, An An và Tiêu Linh.
Hai người đi dạo vào cửa hàng này, ban đầu không nhận ra Trình Ca, vẫn đang chọn quần áo.
Chờ đến gần, lúc này An An mới phát hiện: “Trình Ca?… Chị mặc thế này đẹp thật, giống cô gái dân tộc Tạng đó.”
Trình Ca hỏi bà chủ: “Đã thắt xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi.”
Trình Ca đứng lên đi.
Tiêu Linh thấp giọng nói: “An An, thôi đi, người gặp khi đi chung, sau khi về có lẽ đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.”
An An vẫn còn giận cô ta, không đáp lại cô ta.
Tiêu Linh hỏi bà chủ: “Bộ đồ của cô ấy ban nãy còn nữa không ạ?”
“Không còn đâu, quần áo ở đây đều tự làm, chỉ có một bộ thôi.”
Tiêu Linh chọn một bộ khác đi vào phòng thử đồ.
“Tôi dọn dẹp một chút.” Bà chủ đi cùng, cầm lấy một cái áo lạnh màu trắng ở bên trong, định ném vào đống vải vụn trong góc.
Tiêu Linh liếc mắt nhìn thấy nhãn hiệu Hermès ở lớp trong, ngăn lại: “Cái này là…”
Bà chủ nói: “Cô gái trước không cần nữa, ném ở đây xem sau này cắt vải có thể dùng tới không.”
Tiêu Linh nói: “Cháu tới đây chơi, mang ít đồ quá, nếu không bác bán cho cháu đi.”
An An nghe xong, quay đầu nhìn, trong nháy mắt hiểu chuyện gì xảy ra, không nói được mà quay đầu đi.
Bà chủ nói: “Bán gì chứ? Cái áo này tôi cũng không mặc được, cháu muốn thì lấy đi.”
Tiêu Linh vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn ạ.”
**
Nhóm Bành Dã quay lại nhà nghỉ, Thạch Đầu mượn nhà bếp của ông chủ, chuẩn bị nấu cơm.
Trình Ca không có chuyện gì làm, ngồi trên đống rơm giúp kiểm lại da lông động vật dỡ từ trên xe xuống. Cô thấy mấy con cừu non, hai chiều, mặt phẳng, hốc mắt chảy máu nhìn cô.
Cô sờ đầu nó, nhét nó vào.
Nấu cơm giữa chừng, Bành Dã nhận được một cú điện thoại, mở miệng liền gọi một tiếng: “Anh Tư.”
Thạch Đầu, Mười Sáu, Ni Mã đều chăm chú nhìn sang, Trình Ca ngồi bên cạnh lò vặn bó rơm, nhìn họ một cái.
Không biết đối phương nói gì, Bành Dã cầm điện thoại, mỉm cười, đi tới bên cửa sổ: “Em mới về từ trấn Phong Nam.”
“… Không phải không gặp anh… Lần trước gặp nhau phải có hai năm rồi… Không phải sợ làm phiền… Tối đó có tình huống đột phát, vội quá… Đúng, 571 tấm da, cũng có thứ khác…”
Trình Ca nghe ra được, anh Tư đó là đồng đội cũ của Bành Dã.
“Bây giờ?” Bành Dã ngẩn người, quay đầu nhìn mọi người, “… Anh tới?”
Giọng nam sang sảng ở đầu bên kia điện thoại của anh ngày càng rõ ràng, lọt ra khỏi ống nghe: “Chú là người bận rộn, đi qua cũng không tìm anh em ăn bữa cơm, anh chỉ có thể lái xe, đuổi tới sau mông chú thôi. Ha ha.”
Giọng anh Tư đi ngoài cửa sổ, người đã tới ngoài cửa rồi?
Đoàn người đi sang gian nhà chính, đến cửa chính, chạm mặt một người đàn ông cao lớn vạm vỡ dáng dấp nghiêm chỉnh, thấy Bành Dã, ý cười tràn đầy: “Lão Bảy!”
“Anh Tư!”
Hai người đàn ông ôm chằm nhau.
Sau đó,
“Thạch Đầu!”
“Hà Tranh!”
Hai người chạm nắm tay.
Hà Tranh lại đấm Bành Dã một cái: “Nhóc con! Đi qua cũng không báo một tiếng.” Anh ta nhìn người sau lưng Bành Dã, nói: “Trong đội chỉ mấy người này tới à, thảo nào phải về gấp.”
Bành Dã giới thiệu với anh ta: “Em từng nhắc qua với anh, Mười Sáu Lang.”
Mười Sáu cao giọng: “Chào anh Tư!”
Hà Tranh: “Nhóc con không tệ, có tinh thần.”
Bành Dã: “Tang Ương Ni Mã, một đứa trẻ.”
Mặt Ni Mã hơi đỏ: “Anh, em lớn rồi.”
Hà Tranh cười, vỗ vỗ vai cậu: “Thân thể không tệ, thấy là có thể chịu khổ.”
Ni Mã lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Có thể ạ có thể ạ.”
Ánh mắt Bành Dã tìm kiếm một vòng, phát hiện Trình Ca không tới theo, lại nhìn về phía nhà bếp, cô ngồi bên bếp lò vặn bó rơm.
Nắng chiều chiếu xiên, cô mặc trang phục dân tộc Tạng màu xanh, mái tóc dài thắt thành bím tóc nhỏ, hạt san hô và hổ phách trên đầu rạng rỡ trong ánh sáng mông lung. Vì cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt vắng lặng hờ hững thường ngày, thoạt nhìn một cái, lại cực kì dịu dàng.
Bành Dã kéo Hà Tranh sang bên kia: “Tới đúng lúc lắm, vừa nấu cơm.”
Hà Tranh lại dừng bước, cười: “Lần này tới, có người quá giang xe anh, cũng tới thăm chú đấy.”
Hà Tranh đi tới cạnh cửa, gọi ra ngoài: “A Hòe.”
Bành Dã hơi bất ngờ, vốn nên đi sang xem thử, người lại ma xui quỷ khiến nhìn về hướng nhà bếp một cái, trước bếp lò không có ai, chỉ để lại ánh nắng màu da cam và làn khói màu trắng xanh.
“Anh Dã…” Một giọng nữ dịu dàng trầm bổng truyền tới.
Bành Dã quay đầu lại, A Hòe đứng ở ngưỡng cửa, cười với anh.
Bành Dã nói: “Em cũng tới à.”
A Hòe nói khẽ: “Sao, không muốn gặp em hả.”
Bành Dã cười một tiếng: “Nói gì thế.”
Mấy người đi vào bếp, Hà Tranh chợt nhớ tới việc gì đó, nói: “Đúng rồi, trên xe có mấy chục cân thịt khô cá khô. Thạch Đầu, chú chuyển xuống đi.” Anh ta ném chìa khóa xe cho Thạch Đầu, “Đều của A Hòe mua đấy, anh chỉ lo xúc động, quên mất mang đồ cho mọi người, vẫn là phụ nữ tỉ mỉ quan tâm nhất.”
Bành Dã nhìn về phía A Hòe: “Bao nhiêu tiền, anh kêu Thạch Đầu đưa…”
“Đều là tiền hôm đó anh cho em.” A Hòe nhẹ giọng nói, “Anh khách sáo với em vậy làm gì?”
Phía sau Mười Sáu đến gần, Bành Dã không nói tiếp gì nữa.
Vào bếp, Trình Ca ngồi trên đống rơm nghịch bật lửa.
Bành Dã thoáng nhíu mày: “Cô đây là muốn đốt mình à?”
Trình Ca không có biểu cảm gì nhìn anh một cái, nhìn Hà Tranh một cái, lại nhìn về phía A Hòe; A Hòe cũng đang nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, A Hòe cười với cô, cười mỉm nhàn nhạt, có loại dịu dàng của con gái cưng.
Hà Tranh hỏi: “Không phải người dân tộc Tạng phải không?”
Bành Dã nói: “Không phải. Thay bộ đồ khác thôi.”
“Nhìn không giống,” Hà Tranh cười nói, “Sao không giới thiệu một chút?”
Ngay từ đầu Bành Dã đã muốn dẫn Hà Tranh tới giới thiệu, bây giờ ngược lại làm cho giống như anh không để Trình Ca vào mắt.
Trình Ca không đợi Bành Dã, tự mình mở miệng: “Tôi tên Trình Ca, nhiếp ảnh gia.”
Mười Sáu phụ họa: “Cô ấy chụp ảnh tuyên truyền cho khu bảo tồn của chúng ta.”
Hà Tranh tràn đầy vui vẻ, nói: “Vậy đương nhiên tốt. Mấy năm nay nhu cầu da lông động vật hoang dã đang tăng cao, giá tăng lên một mạch, bọn săn trộm càn rỡ theo. Phải tuyên truyền nhiều hơn, chuyện cô làm là chuyện tốt, sức ảnh hưởng lớn hơn chúng tôi.”
Trình Ca nói: “Chuyện tôi làm là chuyện nhẹ nhàng, không khổ bằng các anh.”
Thạch Đầu xách túi vào, nghe thế, nói: “Trình Ca tới đây gặp không ít khổ, phản ứng cao nguyên còn chưa đỡ lắm, thiếu chút nữa bị người dưới quyền của Cáo Đen giết rồi.”
Hà Tranh sửng sốt, nhìn Bành Dã: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Bành Dã kể một lần tình huống đại khái cho Hà Tranh, Hà Tranh nói: “Vốn tưởng đoạn đường mấy đứa về này, chỉ có thể có người tới cướp da, sao còn thêm một tầng nguy hiểm chứ?”
A Hòe nhẹ nhàng nói: “Vậy mấy anh phải bảo vệ tốt cho cô ấy,” lại thêm một câu, “Bản thân cũng phải cẩn thận hơn.”
Trình Ca không lên tiếng.
**
Rất nhanh, A Hòe giúp Thạch Đầu, Ni Mã xào rau nấu cơm.
Hà Tranh và Bành Dã thì đi ra ngoài nhà nói chuyện phiếm. Hai người đi qua đống cỏ khô trong sân, leo lên ngồi hút thuốc.
Hà Tranh hỏi: “Trước đây chú nói, định bắt được Cáo Đen thì rút lui, là muốn rút lui hoàn toàn sao?”
Bành Dã nói: “Quá khổ. Nếu không phải vì chuyện này chưa làm xong, không ai tiếp tục chống đỡ được. Nhưng chuyện này, mẹ nó mãi mãi không xong được.”
Cáo Đen chỉ là nhóm săn bắt trộm kết thù oán sâu nhất với họ, nhưng công việc tuần tra thường ngày của họ, người phải đối phó trừ Cáo Đen ra, còn có mười mấy nhóm lớn nhỏ.
Mấy năm gần đây, rất nhiều nhóm bị tiêu diệt, rất nhiều nhóm sống tạm bợ, rất nhiều nhóm đang hồi sinh.
Không dứt.
Hà Tranh nói: “Chờ ngày nào đó, trên đời này không ai bán da linh dương Tây Tạng thì chúng ta sẽ được giải thoát.”
Bành Dã không nói, thứ mang tính ảo tưởng, anh không bao giờ suy xét.
Hà Tranh lại nói: “Gần đây anh nghe được một tin.”
Bành Dã quay đầu nhìn anh ta.
“Cáo Đen muốn rửa tay không làm nữa.”
Bành Dã im lặng.
Hà Tranh thấy dáng vẻ thất thần của anh, nói: “Sao trông chú lại mất mát vậy?”
“Hắn không làm nữa là chuyện tốt; cũng là chuyện xấu.”
Hà Tranh hiểu ý anh, hắn không làm nữa, nhóm của hắn sẽ bị thiệt hại nặng, chia năm xẻ bảy; nhưng hắn không làm nữa, có thể sẽ mãi mãi không bắt được hắn.
Bành Dã phả ra một ngụm khói, nói: “Thù của mấy anh em phải làm sao?”
Hà Tranh thở dài: “Đây đều là ý trời. Nói ra thì chú cũng lớn, nên lập gia đình rồi. Hắn không làm nữa, đây chính là ý trời.”
Bành Dã cúi đầu cầm đầu lọc đốt cọng cỏ trong tay, không nói gì.
Hà Tranh nói: “Anh nhớ anh Hai nói, chú thích hàng hải, định rút lui đi làm cái này sao?”
Bành Dã không lên tiếng. Lời nói lúc vừa vào đội, Hà Tranh không nhắc, anh cũng sắp quên rồi.
Anh quay đầu nhìn, đống cỏ khô rất cao, ngang bằng cửa sổ trên nóc nhà bếp, anh liếc mắt liền thấy Trình Ca trong nhà, ngồi trên đống rơm, hổ phách trên đầu cô tỏa ra ánh sáng.
Anh bỗng nhớ tới nhiều năm trước.
Hà Tranh nhìn sang theo ánh mắt anh, thấy Trình Ca, nói: “Nói ra cũng lạ, Cáo Đen định ở ẩn, sao xuống tay giết một người phụ nữ không có liên quan gì chứ?”
Bành Dã quay đầu lại.
Anh nhìn mặt trời chiều xa xa, nheo mắt lại, nói: “Ý trời.”
**
“Em tên gì?”
“Trình Ca.”
“Em là ai?”
“Em là nhiếp ảnh gia, Trình Ca.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...