Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
Tôi dùng xe trước cổng nhà Xuân thì thấy hôm nay nhà đông đủ từ sáng sớm lạ thường.Tôi dừng trước cổng thì đang thấy một bác trung niên quét cổng. Thấy tôi ngơ ngác cứ đứng ngoài nhìn dzô bên trong bác liên đứng thẳng người, buông chiếc chổi quét và hỏi:
- Con tìm ai?
- Dạ thưa bác! Con tìm bạn Xuân ạ! – Tôi lễ phép đáp lời.
- Vậy con đứng chờ chút ta gọi nó ra.
Nói đoạn rồi bác gọi vọng vào bên trong.
- Xuân ơi ra cổng có bạn tìm này.
- Vâng ạ.
Đúng là tiếng Xuân rồi, không lệch đi đâu được. Tôi cứ nghĩ hôm nay là mình lầm nhà bởi vì theo Xuân kể thì bố mẹ cô ấy đi làm xa rất lâu mới về một lần, nhà Xuân thì chỉ có mình Xuân và có bà Nội thi thoảng qua ngủ thôi. Hôm nay nhà đông người tiếng cười nói vui vẻ chắc là có chuyện gì cũng to tát.
- Ai tìm con thế ba. – Xuân nói khi người trung niên đó đi vào trong và gặp cô bé đang tất tả chạy ra.
- Có đứa con trai nó tìm con, con ra gặp nó đi.
- Dạ.
Xuân mỉm cười cái rõ tươi trong sớm mai khi gặp tôi. Tóc còn chưa chải, chắc vừa ngủ dậy.
- Làm gì mà tóc rối bời hết thế này? – Tôi đưa tay vén tóc mái của Xuân.
- Đừng, người ta nhìn thấy á. – Xuân đẩy tay tôi.
- Toàn người nhà à?
- Uhm. – Xuân gật đầu. – À Tuấn chờ Xuân xíu, Xuân lấy giấy phép.
- … – Tôi không nói gì rồi gật đầu mỉm cười.
Chờ Xuân tầm 2 phút sau thì Xuân từ trong nhà lại tung tăng chạy ra.
- Tuấn mang cái này rồi nộp cho Xuân nhé, Xuân có điện xin phép cô chủ nhiệm rồi. Đây chỉ là thủ tục thôi. – Xuân đưa bằng cả hai tai.
- Nhưng mà có chuyện gì mà không đi học thế, người ta buồn lắm á. – Tôi nói vẻ tủi thân.
- Thôi hôm sau người ta lại đi học mà. – Xuân nắm lấy tay tôi.
- Nhưng mà có chuyện gì.
Đang cố hỏi xem có chuyện gì mà Xuân lại phải nghỉ học thế này chắc chuyện to lắm chứ không có vừa thì nghe đằng sau có tiếng xe máy đi về đầu ngõ nhà Xuân. Tôi tấp xe và sát cạnh đường nhường cho xe máy đi qua, và chiếc xe máy đi qua thật rồi đi thẳng vào nhà Xuân.
Một người phụ nữ có khuôn mặt giống Xuân như đúc nhưng phong sương và từng trải hơn nhiều. Trên xe là khệ nệ thực phẩm chắc bà bác này vừa đi chợ về.
- Bạn đến sao không mời vào nhà con? – Người đó đi ra cổng nói với Xuân.
- Dạ thôi bạn ấy đi học giờ mà mẹ. – Xuân quay qua nói với mẹ.
Sax. Thì ra đây là mẹ vợ của tôi, phụ huynh của con sư tử nhà tôi đây sao, thảo nào giống nhau thế?
- Dạ con chào bác! – Tôi cúi đầu chào.
- Uhm, vào nhà uống nước con. – Mẹ Xuân cười.
- Dạ thôi con lấy giấy xin phép rồi con đi học luôn ạ, lúc khác con qua chào hai bác sau. – Tôi thưa lại.
- Đây là cái cậu mà cô Oanh kể đây hả?
Mẹ Xuân quay qua nháy mắt với nàng và nàng đỏ ửng mặt.
- Thôi mẹ, để bạn ấy đi học đi, muộn rồi à. – Xuân vừa cười vừa e thẹn nói với mẹ nàng ấy.
- Từ từ đã nào còn – Mẹ Xuân nói với cô ấy. – Ta nghe cô hàng xóm có kể con là người đưa đón Xuân đi học về hàng ngày. Ta cảm ơn con vì ta làm việc ở xa không chăm lo nó được, mong con giúp ta. – Mẹ Xuân mỉm cười với tôi.
- Hôm nay là ngày giỗ của anh trai Xuân, trưa nay học xong thì con qua nhà ta ăn cơm với gia đình luôn nhé.
- Dạ con cũng chưa biết nữa, hôm nay con học năm tiết về muộn lắm, không nỡ để mọi người chờ, nếu con về sớm thì con qua ăn cơm với hai bác còn con về muộn thì hai bác cứ dùng khi đến bữa bác ạ!
- Cố gắng qua con nha! Bạn thân với cái Xuân không nhiều, ta là phụ huynh nó ta biết.
- Vâng ạ! Thôi con chào bác con đi học.
Tôi chào lễ phép mẹ của Xuân rồi mỉm cười với Xuân mới lên xe đến trường. Xuân tiễn tôi ra đến gần ngoài đường lớn mới đi vào nhà. Trước khi xuống xe tôi Xuân còn không quên giặn dò.
- Nhớ là không được léng phéng với em nào đấy, rõ chưa? – Câu nói chưa xong là đã ăn một phát nhéo ngang hông.
- Đã bảo là đau mà, sáng ngày ra đã bị hành hạ rồi. Số tôi khổ thế không biết. – Tôi ôm eo than thở.
- Nhớ đấy nhé, Xuân ứ biết đâu. – Xuân phụng phịu ôm ngang eo tôi.
- Được rồi, yên tâm.
Tôi vén tóc mái Xuân lên đặt một nụ hôn lên trán của bạn gái rồi mới vụt xe ra đường quốc lộ. Vén tay lên xem đồng hồ thì giật mình chết mẹ mải chảo hỏi mẹ vợ giờ còn 5 phút nữa vào học.
Đạp như thằng điên, may mà vẫn kịp giờ chứ không thì lại đứng ngoài cổng tiết đầu. Trường tôi có lệ là đúng 7h kém 5 phút thì khóa cổng, xong sau đó hết tiết một thì mới mở cổng trở lại để cho học sinh đến muộn và giáo viên có tiết sau vào giảng dạy. Như vậy đồng nghĩa với việc nghỉ tiết đầu là nghỉ cả buổi và cuối tuần sẽ có cuộc điện thoại về gia đình. Tuyệt vời.
Tôi đặt cặp sách lên bàn và thở hồng hộc và cũng lúc là thấy giáo vào.
- Sáng nay ai đuổi mà Tuấn thở dốc thế? – Cô bé Liên bên cạnh mở lời.
- Sáng nay ngủ quên xong lại phải đi có tí việc nữa thế nên suýt muộn.
- Tưởng chở em nào đi ngược đường?
Tôi hơi ngẩn người vì câu hỏi của Liên, cô bé này nói chuyện là lần thứ hai nhưng không như cả Xuân lẫn Ánh. Cô bé này có vẻ không khéo léo trong thể hiện bằng lời nói. Không biết việc cư xử xã hội thế nào nhưng có vẻ cô bé này rất yếu về kĩ năng mềm, thường rối loạn trong việc nói lên suy nghĩ của mình. Thô hơn chút là “chém gió không có kĩ năng”.
- Liên hỏi vậy là sao? – Tôi vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
- Thì sợ bạn đi ngược đường bị mệt nên hỏi vậy thôi. – Liên tắt nụ cười và có vẻ hơi bối rối.
- Thôi ghi bài đi. – Tôi nói để giai vây cho cả tôi và Liên.
Lại một câu nói khó hiểu và khó diễn đạt được ý nghĩ. Sao vẫn có những mẫu con gái như thế này của thế kỉ 21 nhỉ? Thì ra em Xuân của mình vẫn còn lợi hại lắm, vẫn làm mình vui và vẫn làm mình biết sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...