Anh Lạc Ngưng cảm thấy có phần ức chế, liền hướng tiểu hoa viên phía sau hít thở không khí.
Hứa Kính Quốc cư nhiên còn sống?
Nhớ tới tình hình lúc đó, cậu vẫn cảm thấy chán ghét kinh khủng, cái tên lão đầu kia bắt cóc cậu đem đánh đến toàn thân toàn vết thương không nói, cư nhiên đến lúc sau còn muốn cường thượng cậu, thật sự là bệnh!
Ước chừng bốn năm trước, cậu mới 22 tuổi, cũng là lúc Anh Thiên Ngạo tiếp quản Anh Bang khoảng một năm thì chuyện phát sinh.
Ngày đó cậu đang từ trường học trở về nhà, vừa mới rời khỏi cửa lớp không lâu đã bị một chiếc xe chạy nhanh đi qua đụng té ngã, từ trên xe xuống có mấy tên đàn ông cường tráng có bịt miệng, có bắt lấy tay cậu, dám bắt cậu mang lên xe, còn buộc cậu uống chất lỏng không biết tên, sau khi cậu ngất đi, chờ cậu tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã bị Hứa Kính Quốc trói lại.
Những ngày đầu, Hứa Kính Quốc đối cậu coi như khách khí, cho cậu ăn, cho cậu uống, còn cho cậu ngủ ngon
Mãi đến khi bị Hứa Kính Quốc mang theo cậu đến chỗ đại ca ngả bài, y lấy súng chỉ vào đầu của cậu tuyên bố, nếu đại ca không đáp ứng yêu cầu của y, sẽ một phát oanh đầu cậu.
Nhưng mà đại ca từ nhỏ yêu thương cậu cũng không bởi vậy mà thỏa hiệp, thậm chí ngay cả mày cũng không mặt nhăn, còn nói cho Hứa Kính Quốc là hắn không cho y ưu đãi nào cả.
Mới vừa nghe như thế, Anh Lạc Ngưng quả thật cũng hoảng sợ, dù sao đại ca đối cậu rất tốt, nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng đại ca, tin tưởng đại ca không cứu cậu nhất định là có lý do.
Nhưng thật ra Hứa Kính Quốc thật không ngờ, từ nhỏ xem bọn hắn tình cảm thâm nặng, nghĩ thấy trói Anh Lạc Ngưng có thể bức Anh Thiên Ngạo đi vào khuôn khổ, nhưng Anh Thiên Ngạo so với hắn tưởng tượng còn khó có thể nắm lấy, chỉ có thể mang Anh Lạc Ngưng về tính toán lại.
Hứa Kính Quốc càng nghĩ càng không cam lòng, mà bắt đầu đem Anh Lạc Ngưng bên người, đánh đập cậu đầy người thương tích.
Vốn chỉ uỷ khuất da thịt cũng không sao, không ngờ Hứa Kính Quốc lúc cùng đường, cư nhiên có ý nghĩ kỳ lạ muốn đem cậu đến một đống nam nhân có đặc thù mê người coi như trao đổi, cũng từ đó đạt một ít ưu đãi.
Anh Lạc Ngưng biết, vạn nhất cậu thật sự bị trở thành món hàng bán đi thì thật sự xong rồi, cậu phải tự cứu mình mới được, thế là, cậu nhớ tới một người.
Cậu nói cho Hứa Kính Quốc, Bang chủ Mộc Tuyển Bang Đông khu Mộc Tín Xa thích cậu, nhưng bởi vì cậu là thiếu gia Anh Bang cho nên Mộc Tín Xa không dám động cậu, nếu đem cậu làm điều kiện trao đổi với Tín Xa, nhất định có thể đạt được không ít ưu đãi xem như trao đổi.
Hứa Kính Quốc ngay từ đầu cũng không tin tưởng lời Anh Lạc Ngưng nói, đầu tiên là cho người đi thăm dò, thẳng đến lúc người được phái đi nói cho hắn Mộc Tín Xa thật sự đối Anh Lạc Ngưng có ý tứ, hắn cuối cùng mới rơi vào bẫy của Anh Lạc Ngưng.
Kỳ thật, Anh Lạc Ngưng tính toán rất tốt, vừa lúc khi đó thời cơ lại phù hợp, cậu mới có thể vì sống sót mà ra đề nghị bán đứng thân thể, Hứa Kính Quốc một lòng thầm nghĩ làm sao được đến ích lợi lớn nhất, căn bản không có hoài nghi cậu có tâm cơ khác, dù sao nhân chi tương tử, không có gì làm không được.
Nhưng Anh Lạc Ngưng quả thật có tâm cơ.
Bang phái Mộc Tín Xa, lúc ấy chủ lưu Bang phái Đông khu, mà Anh Bang chiếm cứ ở Tây Khu. Vài năm trước, cậu từng đánh bậy đánh bạ đã cứu Mộc Tín Xa một mạng, lúc ấy Mộc Tín Xa đối cậu từng có hứa hẹn, nếu có cơ hội nhất định sẽ trả cậu phần ân tình này.
Vốn Anh Lạc Ngưng cũng không muốn y báo trả ân tình này, nhưng hiện giờ, cậu phát hiện chính mình nên cùng Mộc Tín Xa giao trả ân tình, cũng tin tưởng Mộc Tín Xa sẽ minh bạch tin tức cầu cứu của cậu, chỉ cần đem cậu đưa đến Mộc Tín Xa kia, nguy cơ tự nhiên có thể giải trừ.
Cũng chính như Anh Lạc Ngưng suy nghĩ, Mộc Tín Xa tiếp kiến Hứa Kính Quốc rồi phái người tới, trực giác tình hình khác thường, y cũng lén phái người đi Anh Bang tra rõ sự tình, biết được Anh Lạc Ngưng bị bắt cóc. Thế là y sảng khoái đáp ứng điều kiện của Hứa Kính Quốc, bởi vì y đối Anh Lạc Ngưng có hứa hẹn.
Vốn mọi chuyện là nên thuận lợi như vậy, nhưng Anh Lạc Ngưng trăm triệu không nghĩ tới, Hứa Kính Quốc này, cư nhiên trước một ngày buổi tối giao cậu cho Mộc Tín Xa, đối cậu nổi lên tà niệm.
Khi Hứa Kính Quốc đem cái kia vừa thối vừa bẩn nhét vào miệng cậu, Anh Lạc Ngưng phát hiện lý trí gần như bị chặt đứt,tu dưỡng tốt đẹp cũng đã biến mất, cậu đã không quản sẽ có hậu quả gì, muốn cậu giúp hắn làm loại chuyện này, cậu tình nguyện chết tại chỗ!
Không hề chần chờ cậu hướng nơi đó của Hứa Kính Quốc dùng sức một cắn, mùi máu tươi nồng đậm bộc phát, còn Hứa Kính Quốc thống khổ kêu ai.
Hứa Kính Quốc bị cậu như thế, đau đớn một phen quăng cậu đến trên tường, đỏ mắt cầm lấy đoản đao bên hông muốn đâm cậu. Vốn Anh Lạc Ngưng nghĩ cậu đã xong đời, nhưng vào lúc này Anh Mị Sí lại xuất hiện, hắn một cước đá bay đoản đao trong tay Hứa Kính Quốc, rồi đá Hứa Kính Quốc quỳ rạp trên mặt đất.
Ngay sau đó Anh Thiên Ngạo cũng xuất hiện, thấy cậu bị chà đạp thành như vậy, vẻ mặt hắn hàn ý bức tiến Hứa Kính Quốc, súng trong tay để ở huyệt thái dương của y, hắn vốn muốn bắn vài phát bản cơ, nhưng Hàn Tử Hằng lại bắt lấy tay hắn cầm súng, không biết đối hắn nói gì, Anh Thiên Ngạo mới cực không muốn buông súng.
Nhưng Anh Thiên Ngạo trầm được khí, không có nghĩa là Anh Mị Sí trầm được khí, thấy hạ thể Hứa Kính Quốc máu chảy đầm đìa, hung hăng hướng hạ thể y đạp vài cái, lập tức bị Hàn Tử Hằng ngăn lại.
Hàn Tử Hằng đem Hứa Kính Quốc mang đi, hai tuần bắt cóc hạ màn.
Anh Lạc Ngưng quyết định chấm dứt nhớ về quá khứ.
Dù sao, cũng không phải ký ức đáng vui vẻ, đã biết Hứa Kính Quốc còn chưa có chết, như vậy y sẽ đối Anh Bang uy hiếp lúc nào đó, chỉ có thể như Anh Mị Sí nói, đề cao cảnh giác.
Nghĩ đến hắn thật sự nói được một câu đúng đắn, cậu không khỏi mỉm cười, thật sự rất khó tưởng tượng đây là từ trong miệng hắn nói ra.
Bình thường, khi ngươi đang nói xấu một người, người này sẽ xuất hiện ở phía sau ngươi – đây là đạo lý, rất là huyền diệu. Tuy rằng Anh Lạc Ngưng chỉ”Nghĩ” mà thôi, thanh âm Anh Mị Sí lại từ phía sau truyền tới.
“Xem ra đệ tâm tình không tồi, đang cười gì?”
Kỳ thật Anh Mị Sí có điểm lo lắng tư tưởng của Lạc Ngưng bị ảnh hưởng, cho nên mới đi theo phía sau cậu, nhưng lại nhìn thấy cậu không biết vì sao cười ngây ngô.
Đương nhiên, Anh Lạc Ngưng không có khả năng nói cho hắn nguyên nhân.
“Chỉ cảm thấy không khí nơi này rất tốt, rất thoải mái.” Anh Lạc Ngưng tùy tiện tìm lý do cho qua.
“Phải không?” Anh Mị Sí đương nhiên biết không phải, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục truy vấn, chỉ cần Anh Lạc Ngưng không bị ảnh hưởng thì tốt rồi.
“Đương nhiên.” Anh Lạc Ngưng mỉm cười đối hắn.
“Đúng rồi, Lạc Ngưng. Từ giờ trở đi, một bước đệ cũng không được rời khỏi ta, biết không?” Anh Mị Sí đột nhiên nghĩ hắn phải cùng Anh Lạc Ngưng nhấn mạnh chuyện này một chút.
“Ca ca nói như vậy dường như không đúng đi? Là ca ca phải bảo vệ đệ, hẳn là một bước ca ca cũng không được rời khỏi đệ sao?” Anh Lạc Ngưng cảm thấy, vì sao chỉ cần bắt bẻ Anh Mị Sí thì lại cảm thấy là lạ?
“Sao lại không? Ta thật cảm thấy đều giống nhau a.” Anh Mị Sí mới không cần, dù sao ai cũng không được rời khỏi ai là được rồi.
“Hảo, đệ đã biết.” Anh Lạc Ngưng cười khẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...