“Tam ca cũng quá lợi hại, cư nhiên kêu người cường bạo Lục Phong.” Anh Húc Kì đáng yêu chớp đôi mắt to vô tội nhìn Anh Lạc Ngưng.
“Sao lại không? Ta chỉ cho hắn biết lúc hắn đối người của ta là cảm giác gì thôi.” Anh Lạc Ngưng cảm thấy không có gì, cùng lắm thì cười khẽ.
“Làm như vậy là tiện nghi cho xú lão đầu kia đi.” Anh Dạ Mạc khinh thường nói.
“Bất quá Tam ca, ca sao có thể đem hắn khoá ở trên giường a? Hắn không phải có dẫn người theo sao? Sao có thể để cho đại ca dễ dàng đem hắn quăng lên lầu hai?” Anh Húc Kì dương như bảo bảo tò mò, nhất định phải đánh vỡ bình cát để hỏi.
“Này thôi... Có chút điểm không thích hợp nhi đồng...” Anh Lạc Ngưng cười cười, Tứ đệ này rất đáng yêu.
( Mai mốt lão công em chỉ cho, hỏi a Ngưng làm gì =))~).
“Đệ không phải nhi đồng nữa, Tam ca, đệ chỉ thua ca một tuổi!” Anh Húc Kì bất mãn kháng nghị, hắn năm nay 25 tuổi, đứng hàng thứ tư, cố tình dựa vào khuôn mặt để nói cậu chưa đủ tuổi trưởng thành.
“Đã nói là nhi đồng, ca không nên hỏi.” Anh Dạ Mạc gõ gõ đầu Anh Húc Kì.
“Mạc Mạc, ngươi mới là nhi đồng đi? Ta còn lớn hơn đệ a!” Không biết vì sao, bản thân tuổi lớn hơn Anh Dạ Mạc lại có điểm đắc ý.
“Phải, ca thật sự... So với đệ 『lớn 』?” Anh Dạ Mạc cố ý hướng dưới nửa người cậu nhìn thoáng qua.
“Mạc Mạc ngươi biến thái này!” Bị hắn cố ý xuyên tạc, Anh Húc Kì không khỏi đỏ mặt.
“Được rồi, ca 『lớn 』 thì ca 『 lớn 』,được chứ?” Anh Dạ Mạc không ngừng tiếu ý.
“Tam ca...” Anh Húc Kì đành phải chuyển hướng Anh Lạc Ngưng cầu cứu.
“Ta cũng không muốn tham gia chiến tranh 『 lớn hay không lớn 』với các đệ.” Anh Lạc Ngưng cũng cười cười, hai tiểu tử kia chính là thích đấu đến đấu đi.
“Cái thứ gì lớn hay không lớn?” Thanh âm Anh Mị Sí đột nhiên từ bên ngoài truyền vào.
Nghe thấy tiếng Anh Mị Sí, Anh Lạc Ngưng có điểm không được tự nhiên thu hồi ý cười trên mặt.
“Nhị ca? Nhị ca với đệ nói...” Anh Húc Kì đem chuyện vừa nói toàn bộ nói cho Anh Mị Sí, hy vọng hắn có thể giúp cậu giáo huấn Anh Dạ Mạc.
Anh Mị Sí nghe xong thì cố tình nhẫn lại, tiếp theo dùng giọng điệu như thật đối Anh Dạ Mạc nói:
“Dạ Mạc, đệ sao có thể khi dễ Kì Kì?”
Anh Dạ Mạc chọn mi, sao vậy, Nhị ca này tính cách thay đổi sao? Cư nhiên nghiêm trang giáo huấn hắn.
Anh Húc Kì vui vẻ đối Anh Dạ Mạc le lưỡi nhát ma, ai biết thanh âm Anh Mị Sí lần thứ hai phát ra.
“Các ngươi tranh gì mà tranh, ta mới là rất ‘lớn’.”
Trời ạ!! Cậu sao lại trông cậy vào Nhị ca giúp cậu hết giận?! Anh Húc Kì hảo muốn đánh cái đầu ngu dốt của mình.
Đắc ý khoe ra một phen, Anh Mị Sí lúc này mới chú ý tới Lạc Ngưng góc bên kia đưa lưng về phía bọn họ, trong nháy mắt hắn tươi cười lại càng thâm.
“Ách... Kì Kì, đệ không phải muốn chơi điện động? Chúng ta đi thôi.”
Anh Dạ Mạc tuổi tuy nhỏ, nhưng ánh mắt rất lanh lợi, Anh Mị Sí vừa bước vào hắn đã cảm thấy không khí không bình thường, hiện tại nhìn thấy nụ cười kia làm kẻ khác sợ hãi, hắn càng thêm xác định hai người này nhất định có vấn đề gì!
Lúc này, nên yên lặng rời xa, miễn bị cuốn vào sẽ có thể thảm hơn.
Thế là hắn lập tức cầm lấy tay Anh Húc Kì, thức thời rời khỏi phòng.
*-*-*-*-*-*
“Lạc Ngưng, nguyên lai đệ ở đây a!” Anh Mị Sí bước đến phía cậu.
Anh Lạc Ngưng chuyển thân, nhìn thấy người tới là Anh Mị Sí, thuận tiện thuần thục vỗ vỗ cái tay hắn đưa tới.
“Có việc sao?” Anh Lạc Ngưng hỏi.
“Có việc a, ta muốn đệ.” Rút tay trái bị ăn đập về, lần này hắn vươn tay phải, mục tiêu là khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Lạc Ngưng!
“Nhị ca, tối hôm qua chịu giáo huấn còn chưa đủ sao?” Anh Lạc Ngưng lần thứ hai chụp cái tay phải lôi thôi kia.
“Giáo huấn? Có sao?”
Anh Mị Sí cười tà một chút, rồi mới đưa tới miệng ngăn cản nôn ra.
“Ta tối hôm qua chính là muốn Lạc Ngưng, đạt tới một lần lại một lần cao trào nha...”
Anh Lạc Ngưng nhíu mày, ý của hắn là nói, hắn một bên ảo tưởng cậu một bên... sao? Tưởng tượng đến có thể như vậy, Anh Lạc Ngưng nhịn không được hướng phía sau lui hai, ba bước.
Kỳ thật Anh Mị Sí hay ở cùng cậu nói giỡn, mạc danh kỳ diệu ở bên kia điểm số một giờ, cả người hắn dục vọng đã sớm trống trơn. Nhưng nhìn đến động tác của Anh Lạc Ngưng, hắn nhịn không được muốn làm mấy chuyện xấu, Anh Lạc Ngưng lui, hắn thì tiến.
“Đáng tiếc chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, nếu thật sự có thể làm, nhất định càng thoải mái đi? Tưởng tượng của ta nơi đó tiến vào của đệ...”
Nhưng lời còn chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng cửa bị đạp ra thật mạnh, mặt người ngoài cửa lộ ra, đó là Anh Thiên Ngạo.
“Anh Mị Sí! Ngươi có lúc động dục tại đây? Ba phút sau đến phòng họp!”
Sau đó lại là một tiếng đóng cửa to phát ra.
“Cái gì a? Đại ca sáng sớm cũng làm thôi?” Anh Mị Sí khó hiểu, chẳng lẽ mấy lời hắn vừa nói bị đại ca nghe được?
Hắn nhìn về phía Anh Lạc Ngưng, muốn hỏi cậu có biết đại ca tức chuyện gì không, nhưng Anh Lạc Ngưng cũng chỉ là đối hắn lắc đầu.
Nhưng trước khi đi hắn cũng không quên đối Anh Lạc Ngưng bỏ lại một câu.
“Ta đi rồi, nhất định phải nghĩ muốn ta.”
Không xong, hắn chỉ còn hai phút mà thôi!
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng về tới phòng rồi trực tiếp đi vào phòng tắm, cậu cảm thấy bản thân cần kiểm điểm một chút.
Xoay vòi nước nóng, dòng nước lạnh như băng bình bình từ vòi sen chảy ra, thân thể bởi vì dòng nước lạnh lẽo mà hơi hơi rụt lại, đợi cho thích ấm độ ấm mới đưa cả người xối vào.
Mái tóc đen mềm mại bị dính nước có thể thấy dài ra, không khó phát hiện tóc của cậu đã dài đến thắt lưng, mà hai điểm phấn nộn trước ngực lẫn vào làn da trắng nõn, thoạt nhìn so với bình thường đẹp lệ mê người.
Nhưng trên mặt Anh Lạc Ngưng lại tràn đầy hoang mang.
Cậu nhớ tới tối chuyện hôm qua ở Dạ Sắc đã xảy ra, cũng là chuyện Anh Mị Sí hôn cậu. Cậu không hiểu, vì sao Anh Mị Sí lại hôn cậu?
Tuy biết bình thường hắn cùng bọn đệ đệ thích nói mấy chuyện loạn thất bát tao, khó nghe, cũng thường xuyên ở trên mặt bọn họ hôn một phen, trên người sờ một phen, nhưng cho tới bây giờ cũng không giống tối hôm qua. Thậm chí cậu cảm giác, nếu tối hôm qua không thoát được, nói không chừng Anh Mị Sí thật sự sẽ làm theo lời hắn nói, muốn cậu.
Nghĩ vậy, mặt cậu không khỏi có điểm đỏ lên.
Cậu biết rõ ràng, không thể chống cự được Anh Mị Sí, ánh mắt cậu kỳ thật vẫn không – ly khai cỗ lực dụ mị của nhị ca, nên tối hôm qua đã làm cậu mới bị hôn liền phát choáng, may mắn tìm về lý trí, bằng không hậu quả cậu cũng không dám tưởng tượng.
Khi cậu tiến vào Anh gia, trong cuộc sống lại có thêm hai vị ca ca không hề huyết thống, ở dưới có hai vị đệ đệ tiến vào lúc sau, cậu chính là một trong những bảo bối của Anh gia, cũng bởi vì điều này, cả nhà cao thấp mặc kệ là ai đều đối cậu sủng ái có thừa.
Đại ca đối cậu rất thương yêu, cơ hồ nếu cậu muốn cái gì thì có cái đó, cho tới bây giờ không nỡ mắng cậu, dám khi dễ người của hắn cũng nhất định sẽ bị giáo huấn rất thê thảm. Cậu còn nhớ rõ lúc học trung học, có một lúc ở trường học, bị một nam hài lớn hơn cậu một chút trộm khi dễ, luôn thừa dịp không ai phát hiện, đông nhéo cậu một khối, tây nhéo cậu một khối, lấy y phục che khuất đánh lén cậu.
Cậu cũng không có nói cho ai biết cậu bị khi dễ, bởi vì Anh gia bối cảnh đặc thù, cậu không nghĩ vì tên gia hoả này mà cuộc sống trung học yên ổn bị hủy, ít nhất cậu muốn có một trường học đơn thuần có thể nhớ lại.
Nhưng chuyện này vẫn bị đại ca biết, cậu đến bây giờ còn nhớ rõ khuôn mặt hiểm độc đại ca lúc ấy, mất hứng cậu ủy khuất bản thân, nhưng cũng không có trách cứ cậu, chính là muốn thay cậu xin phép ở nhà một thời gian.
Nhưng khi cậu trở lại trường học, thì không thấy nam hài kia thường khi dễ cậu. Nghe nói bởi vì phải chuyển nhà cho nên chuyển trường. Bất quá cậu biết rõ, đây là kiệt tác của đại ca.
Đúng là đại ca cậu, luôn bảo hộ cậu, sẽ đem tất cả những người muốn gây tổn thương cho cậu bài trừ. Cho dù hiện tại cậu đã 26 tuổi, đại ca vẫn không yên lòng, thường thường sai người bảo hộ cậu. Giống lần xử lý Lục Phong này, đại ca cũng là lo lắng muốn Anh Mị Sí đi theo cậu.
Nói đến Anh Mị Sí, hắn là Nhị ca cậu, nhưng Nhị ca là người luôn khác thường, từ nhỏ, hắn đã có cỗ lực hấp dẫn khó hiểu, hấp dẫn rất nhiều nam hài, cô gái, thậm chí là nam nhân, nữ nhân, đương nhiên cũng có cả cậu, trước đây cậu thường cảm thấy Nhị ca hẳn là người trong hoàng cung quý tộc đến đầu thai, bằng không vì sao có nhiều người đều quỳ gối dưới hắn? Nhất là sau này lớn lên, người thần phục ở “Dưới” hắn, dường như càng ngày càng nhiều, tuy rằng đây là một mặt khác.
Mà Anh Mị Sí khi bảo hộ cậu, cùng đại ca không giống nhau, hắn đem mỗi người tiếp cận cậu đều làm một phen điều tra từ a > z, mà lý do không cho cậu cùng bọn họ lui tới cũng thực kỳ diệu, tỷ như, cái này đối với ta không duyên, cái kia bộ dạng rất tròn... Mọi việc đều có lý do hoang đường. Nhưng càng hoang đường chỉ sợ là, thường thường khi đang điều tra thân nhân xong, những người bị điều tra sẽ tự động đi theo Anh Mị Sí.
Nam nhân này, luôn chứa một cỗ mùi dày nguy hiểm, dường như tất cả mọi chuyện cùng hắn không quan hệ, như vậy cũng đúng, như vậy cũng có thể, là loại cảm giác vô vị khiến người ta thủy chung đoán không được hắn. Nam nhân như vậy, hẳn là không hiểu cái gì là sợ hãi, không hiểu cái gì là khổ sở đi?
Nhưng mà cậu lại nghe qua một lần hắn không cam lòng mà khóc, cũng do một lần duy nhất kia, khiến cậu đến bây giờ cũng không thể quên được.
Khoá vòi nước, Anh Lạc Ngưng lấy tay vuốt nước trên người, tùy ý lấy khăn tắm bao lại bước ra.
Cậu cũng không chán ghét Anh Mị sí người này, mặc kệ hắn nói gì, làm gì, cậu cũng không chán ghét. Thậm chí cậu cảm thấy, nếu hắn không làm như thế thì sẽ không phải Anh Mị Sí.
Nhưng kỳ thật Anh Mị Sí là loại người nào, cậu không hiểu, cũng vô pháp xét ra.
Cậu chỉ biết là, cậu bị Anh Mị Sí hấp dẫn. Theo tuổi từ nhỏ lớn lên, phần cảm giác kia lại càng mãnh liệt, cậu cảm thấy cậu dường như không bình thường, cảm thấy chính mình dường như thích Anh Mị Sí, nhưng mà điều đó không thể, bọn họ là huynh đệ, không phải sao?
Nhưng vì sao Anh Mị Sí lại đối cậu làm loại chuyện này? Nếu chỉ hay nói giỡn mà thôi, thì vì sao phải làm đến cái trình độ này?
Cậu hiện tại đầu một mảnh hỗn loạn, muốn đẩy ra khỏi đầu cũng không được.
Ngay sau đó cậu chỉnh sửa lại cảm xúc, mặc xong quần áo, dùng máy sấy đơn giản thổi khô da đầu, bất chấp vẫn còn nhỏ vài giọt nước, liền nằm trên giường nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khuôn mặt khi ngủ say khiến người ta cảm thấy cậu còn hơn trẻ con, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...