~(‾▿‾~) ~( ^o^)~( ~‾▿‾)~
“Nói thật ra, cậu đã phái người thăm dò những chuyện ở Thiên Hoả Bang mấy năm nay đi?” Hứa Kính Quốc ngay từ đầu lật con bài, dù sao bây giờ y cũng không sợ bọn họ biết.
“Cho nên, ngài muốn nói gì?” Anh Thiên Ngạo nói tiếp.
“Lục phong là nghĩa đệ của ta, tình cảm của chúng ta thập phần vững vàng, nhớ tới năm ta đại nạn không chết, ít nhiều có A Phong cứu giúp, ta mới có thể kéo dài tàn hơi sống tới ngày nay a...” Hứa Kính Quốc dương trang đau lòng nghẹn ngào.
“Ác?” Anh Thiên Ngạo cảm thấy lão nhân này hay giả vờ giả vịt, đi diễn trò thì quá hay.
“A Phong tìm các cậu gây phiền toái, bị các cậu bắt đi, vốn ta không muốn lấn vào hố bùn nữa, nhưng cũng là A Phong sai trước, nhưng A Phong cùng ta tình cảm như anh em, ta do dự thật lâu, vẫn không đành lòng thấy chết mà không cứu a...” Hứa Kính Quốc nói đơn giản mấy câu, vì đội trọng tình trọng nghĩa mà cao mũ.
“Như vậy ngài muốn sao?” Anh Thiên Ngạo hỏi, thật cũng muốn nghe xem y còn có thể nói cái gì.
“Đại thiếu gia, ta cầu cậu, đem A Phong trả lại cho Thiên Hỏa Bang đi, Thiên Hỏa Bang không thể không có A Phong a.” Hứa Kính Quốc nói xong, đột nhiên quỳ trên mặt đất.
Màn diễn trước mắt này, làm Anh Thiên Ngạo thấy được nên ban thưởng cho Hứa Kính Quốc diễn viên xuất sắc nhất, người rõ ràng bị hắn nổ súng bắn chết, cư nhiên chạy tới trước mặt mình làm trò thối nát này, cùng với bản chất của y căn bản không cùng một người?
“Hứa Kính Quốc, ta có thể lý giải tâm tình của ngài, nhưng là, Lục Phong không ở trong này ta.” Anh Thiên Ngạo bất động thanh sắc, muốn nhìn xem kế tiếp y còn có thể diễn cái gì.
“Sao có thể?!” Hứa Kính Quốc lộ ra biểu tình khiếp sợ.
“Sao lại không có khả năng, mấy ngày hôm trước ta sớm bảo y về.” Anh Thiên Ngạo đáp lại y.
Hứa Kính Quốc từ mặt sàn nhà đứng lên, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đối với Anh Thiên Ngạo chỉ trích.
“Đại thiếu gia, người là cậu bắt, hiện tại cậu còn nói người không ở đây, loại nói ra cũng không ai tin, cậu không phải là đã làm A Phong xảy ra chuyện gì?!”
Vốn ở một bên không nói, Anh Mị Sí lúc này mở miệng.
“Hứa Kính Quốc, người chúng ta đã thả, ngươi không cần tùy tiện đến đòi người.”
“Các ngươi nghĩ nói như thế có người sẽ tin sao? Một khi làm tức giận Anh Bang các ngươi, có người nào tiến vào còn có thể đi ra? Các ngươi vẫn nên nói thật ra đi, các ngươi rốt cuộc đem A Phong giấu đi đâu?” Hứa Kính Quốc lớn giọng.
“Xem ra, ngươi thực hiểu biết phong cách làm việc Anh Bang chúng ta?” Anh Mị Sí nói, nhưng một bộ lơ đểnh.
“Nhị thiếu gia, tốt xấu ta cũng từng ở Anh Bang một thời gian không ngắn, Anh bang phong cách xử sự là gì, ta ít nhiều là rõ ràng.” Hứa Kính Quốc nói tiếp.
“Ý của ngươi là, chúng ta đem Lục Phong giết chết sao?” Anh Mị Sí hỏi y, lão gia hỏa này dối trá ghê tởm.
“Thật đáng tiếc, ý ta chính là vậy, trên đường đều biết đạo nhân là các ngươi bắt, không có lý do gì một người hảo hảo lại vô duyên vô cớ biến mất.” Hứa Kính Quốc tiếp tục vu oan.
“Nói cho cùng là, người sao lại 『vô duyên vô cớ biến mất』? Ngươi nói xem, Hứa Kính Quốc.” Anh Mị Sí cố ý tăng thêm ngữ khí.
Thần sắc kinh hoảng ở trong mắt y chợt lóe lướt qua, không có chứng cớ chứng minh người là y giết, bọn họ cũng không có thể bắt y nói ra.
“Ta nói có lời không tốt, thế lực Anh Bang hiện tại vững chắc không rung chuyển, dựa vào chính là thành tín, mọi người cũng đều là tin phục Anh Bang tuyệt đối sẽ không ở sau lưng làm loại chuyện hèn hạ mới tôn kính đại thiếu gia ngươi, chính là hôm nay chuyện của A Phong ngươi sự xử thật không tốt, còn sống muốn gặp người, đã chết thì dù sao cũng phải gặp thi thể, không thể dùng loại phương thức không trách nhiệm xử lý sự tình, ngươi nói như vậy, tất cả mọi người phục không được ngươi.”
Hứa Kính Quốc quả nhiên là con cáo già, bắt đúng bọn họ không chứng cớ chứng minh đã thả Lục Phong về, lại đem phong cách Anh Bang ở trên giang hồ luôn luôn quang minh lỗi lạc công khai xử sự đè ép bọn họ, vì muốn bôi đen bọn họ, để cho dư luận thảo phạt.
“Hứa Kính Quốc, nhiều năm không thấy, ngươi quả nhiên đã thông minh rất nhiều...” Anh Mị Sí trêu chọc y, lão gia hỏa này có chút thông minh hơn.
“Nghe ta khuyên, chuyện này các ngươi nhất định phải cho ra cái công đạo, đừng cho danh dự Anh Bang bị tổn hại a...”
Xem ra Hứa Kính Quốc thật sự đổi nghề trở thành diễn viên chuyên nghiệp, mặc kệ bọn họ nói thế nào, y đều có thể chiếu theo kịch bản hảo hảo diễn hết trận này, cũng thật là lợi hại.
“Ta đã biết, cám ơn nhắc nhở của ngài, ta sẽ hảo hảo xử lý.” Nếu Hứa Kính Quốc trình diễn xong rồi, bọn họ cũng xem xong, vậy giải tán đi, Anh Thiên Ngạo nghĩ.
“Vậy... Ta sẽ chờ đại thiếu gia cho ra tin tức tốt... Có thể làm ơn cho ta tái kiến A phong một chút... Vô luận sống hay chết...” Hứa Kính Quốc diễn nghiện trên thân, vẫn kiên trì diễn đến phút cuối cùng.
“Bên này thỉnh đi.” Hàn Tử Hằng mở ra cửa, để Hứa Kính Quốc ly khai.
Sau đó không lâu.
Hứa Kính Quốc lập tức thả ra tin tức y cùng với Anh Bang gặp mặt cùng với thêm mắm thêm muối Anh Bang cự tuyệt giao ra Lục Phong.
Tin tức vừa tuyền ra, trên giang hồ đồn như sấm, phần lớn đều là không phục Anh Bang nhiều người nhưng dối gạt người khác, thậm chí có vài người lực đĩnh Thiên Hỏa Bang, còn muốn cầu Anh Bang nhanh đem Lục Phong giao ra.
Kết quả như Hứa Kính Quốc muốn, y muốn cho Anh Bang chạy lang thang xử lý chuyện này, cùng lúc làm Anh Bang không có lý do gì theo y đòi Lê Hà Phố, lại có thể khơi mào bất mãn trên giang hồ mình bị lợi dụng...
Một người đã sớm không tồn tại, mặc kệ tìm thế nào cũng không có thể tìm được. Người là ở Anh Bang không thấy, không có người thì tất cả đều là kế hoạch y vạch ra.
*-*-*-*-*-*
Anh Lạc Ngưng một người tiến nhập Dạ Sắc, hiện tại là thời gian buổi tối.
Trải qua nhiều tháng tu sửa, Dạ Sắc trong ngoài đều sửa sang lại không sai biệt lắm, chỉ cần chờ nhóm công quan thân thể điều dưỡng tốt, thì có thể bắt đầu kinh doanh.
Nhìn Dạ Sắc rực rỡ hẳn lên, Anh Lạc Ngưng trong lòng nhiều ít vẫn có điểm cảm khái, nơi này có thể nói là cậu tiếp nhận đầu tiên.
Lúc trước cậu mất nhiều thời gian thuyết phục đại ca mới có thể tiếp quản Dạ Sắc, bởi vì đứng ở lập trường của đại ca, nơi này thị phi nhiều, hắn cũng không hy vọng cậu tiếp xúc hoàn cảnh hỗn độn, nhưng mà tại lúc đó, nếu cậu không nhảy ra, chỉ sợ cũng không có ai có thể đảm nhiệm.
Mà lý do để cậu lựa chọn tiếp quản, là bởi vì muốn độc lập. Từ nhỏ được các ca ca bảo hộ, kỳ thật như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng cậu không thể vĩnh viễn như vậy, cậu vẫn muốn có nghề nghiệp thuộc về mình, muốn vì Anh Bang làm chút gì đó.
Sau này cậu tiếp quản Dạ Sắc, quả nhiên cậu làm cũng làm không tồi, kinh doanh sinh động, Anh Thiên Ngạo mới thật sự yên tâm.
Cậu thích lẳng lặng quan sát người đến người đi đủ loại kiểu dáng, thích đem viên đá loè loè tỏa sáng, nhóm công quan Dạ Sắc đều là như vậy được huấn luyện ra, mà loại cảm giác này sẽ làm cậu cảm thấy đặc biệt thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...