Edit: TịnhSau một lúc lâu, Lục Khoảnh buông ra trước. Dù sao cũng là đêm hè, ôm như vậy một lúc thì cũng nóng đến có một lớp mồ hôi mỏng. Ngược lại, Bạch Hạ Di còn có chút không được tự nhiên, dáng vẻ thoạt nhìn có chút lưu luyến không rời.
“Tôi chuẩn bị đi rồi.” Lục Khoảnh tính toán thời gian, cần phải về rồi.
“Thời gian còn sớm mà.” Bạch Hạ Di đưa đồng hồ cho Lục Khoảnh xem giờ: “Hôm nay lớp các cậu không có hoạt động gì sao?”
“Liên hoan xong, cả đám ngã hết, tiến hành không nổi nữa.” Còn chưa tới mười giờ, Lục Khoảnh trả lại đồng hồ cho cậu: “Đúng rồi, tối nay cậu đến trường làm gì?”
“Bởi vì là ngày cuối cùng mà.” Bạch Hạ Di cười tủm tỉm trả lời.
“Ồ.” Lục Khoảnh đồng ý gật gật đầu.
“Bởi vì tôi sắp ra nước ngoài.”
Lục Khoảnh kinh ngạc mở to hai mắt: “Ra nước ngoài?”
Dáng vẻ ngốc ngốc đó của hắn khiến Bạch Hạ Di cười lên tiếng.
“Đúng thế, cho nên đến xem trường một chút.”
“Ồ……” Lục Khoảnh có chút không vui, hắn còn cho rằng nghỉ hè này có thể hẹn người đi chơi bóng. Hơn nữa vừa rồi Bạch Hạ Di tự bạch chuyện thích ăn khổ qua khiến địa vị của cậu trong lòng Lục Khoảnh nháy mắt từ bạn bè bình thường tăng lên thành người bạn không tồi. Hắn rầu rĩ nói thêm một câu: “Chúc cậu thành công.”
Bạch Hạ Di nhìn dáng vẻ này của hắn, tâm địa trêu đùa nổi lên, lập tức đưa mặt đến gần mặt Lục Khoảnh.
“Cậu là đang luyến tiếc tôi à?”
Lục Khoảnh mặt không chút thay đổi nhìn cậu, lại không nói chuyện. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng bởi vì động tác này quá mức ngây thơ nhàm chán, mới tách ra.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về tìm cậu.” Bạch Hạ Di thấp giọng cam đoan, tuy rằng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, đáy mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Lục Khoảnh cảm thấy cậu chỉ nói vậy thôi, dù sao thì ra nước ngoài, nào có nói trở về thì sẽ trở về. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người bọn họ thân thiết đến mức đó sao? Nhưng mà xuất phát từ lễ phép và cho có lệ, hắn vẫn gật đầu.
Cuối cùng, hai người vẫn giống như lần trước, đứng ở ngã tư tạm biệt nhau. Chỉ là, lúc này người dắt xe chỉ có một mình Lục Khoảnh. Lục Khoảnh nghĩ rằng hẳn là sẽ không gặp lại nữa, cho nên một câu “Gặp lại” nói rất trịnh trọng. Nhưng Bạch Hạ Di giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, không nhận câu “Gặp lại” đó, chỉ nói: “Bảo trọng”.
Tựa như đã thoát khỏi kỳ thi Đại Học tốt vậy, nghỉ hè Lục Khoảnh trải qua vô cùng sa đọa, hết ngủ thì ăn, hết ăn thì lại ngủ, trừ mỗi buổi chiều lái xe đi ra ngoài chơi bóng, bình thường ở nhà đều là bộ dáng ngồi ăn rồi chờ chết. Cuối cùng, thành tích thi thử không tệ lắm, người trong nhà mới thả lỏng chuyện đại sự ở trong lòng ra, lại nhìn dáng vẻ đáng tin cậy khi chọn ngành kiến trúc của hắn, đối với bộ dáng ăn uống lung tung này của hắn cũng mặc kệ.
Bình bình vững vàng, không đặc biệt xuất sắc, thế nhưng có thể chừa lại kẽ hở để chọn đúng sở thích của mình, đây chính là cuộc đời của mình mà.
Phạm Song thường xuyên đến nhà Lục Khoảnh làm phiền hắn. Thành tích của người này không tệ, bị người trong nhà bắt buộc học ngành bác sĩ nha khoa, đang đau đớn vật vã vì tám năm đại học sắp tới, thề muốn kì nghỉ hè cuối cùng trôi qua thật kiêu xa… Dâm… Dật.
Lúc này y đang chơi xấu, ngã trái ngã phải nằm ở trên ghế sô pha nhà Lục Khoảnh, Lục Khoảnh ngồi ở trên sàn, trong tay hai người đều cầm một cái điều khiển, đang chơi Hồn Đấu La Online.
Cuối cùng, lúc đến ải Boss cuối, Phạm Song điều khiển nhân vật của y nhảy về phía trước, linh hoạt tránh khỏi một chiêu của Boss, Lục Khoảnh ở bên cạnh lập tức thay y báo thù — hắn nổ súng tiêu diệt một điểm cuối cùng trên thanh máu HP. Trên màn hình rơi ra vật phẩm khi qua ải, khiến cho hai người vui vẻ vỗ tay chúc mừng.
“Phu quân, gần đây kỹ thuật của chàng thật sự là càng ngày càng tốt, moaz moaz chụt.” Phạm Song bò xuống sô pha, ôm bả vai Lục Khoảnh, đùa giỡn với hắn, cố ý nói ba chữ cuối õng a õng ẹo. (Có ai giống ta có suy nghĩ khác về câu trên hơm….mua ha ha)
Vẻ mặt Lục Khoảnh không thay đổi, trước sau như một bình tĩnh ôm ngược lại bả vai Phạm Song bả vai, từng câu từng từ chữ nói rõ ràng: “Moaz moaz chụt.”
Phạm Song vui vẻ: “Phu quân, chàng đúng là đại bảo bối, nhất định có thể mở rộng hậu cung ở trong Đại học.” Lục Khoảnh đối với câu nói này từ chối cho ý kiến, yên lặng ấn xuống nút start, khiến cho Phạm Song trở tay không kịp bị đánh mất một cái mạng.
Lại qua một ải, hai người tắt máy chơi game, quyết định đi ra ngoài kiếm ăn. Nhưng mà sau khi làm ra quyết định này ba giây, Phạm Song lập tức hối hận, lăn lộn đùa giỡn nhất định muốn ăn đồ Lục Khoảnh nấu. Cha mẹ Lục Khoảnh đều đi làm vào ban ngày, buổi tối về nhà, bởi vậy không thể không khiến cho Lục Khoảnh luyện được nấu ăn rất ngon.
“Muốn ăn gì?” Lục Khoảnh cầm lấy chìa khóa và tiền.
Phạm Song mắt sáng lên: “Đều muốn ăn — trừ khổ qua.”
Lục Khoảnh làm bộ muốn thả chìa khóa xuống: “Không nấu nữa.”
“Đừng đừng đừng! Cậu nấu gì tôi cũng ăn, được rồi chứ?” Phạm Song lập tức xin tha thứ.
Lục Khoảnh lúc này mới vừa lòng gật đầu, đi ra cửa.
Cơm tối quả nhiên là một bữa tiệc khổ qua. Phạm Song vừa ăn vừa cảm khái: “Khổ qua, cậu thật sự là cực phẩm nam thần, lên được phòng khách xuống được nhà bếp.—khuyết điểm duy nhất chính là quá thích khổ qua.” Y vừa nói vừa truyền bá tư tưởng: “Nếu ngày nào đó cậu nói chuyện yêu đương, nếu làm không tốt thì bạn gái của cậu còn có thể ghen vì khổ quá mất.” Phạm Song thả chén đũa xuống, làm ra vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Trời ơi! Trời ơi! Thật sự là quá thảm mà, chậc chậc chậc.”
Dù là Lục Khoảnh đã quen y đột nhiên “Phát bệnh”, nhưng cứ liên tục như thế này thì cũng không thể nhịn được mà đầu đầy hắc tuyến.
“Bạn Phạm Song, mời bạn yên lặng ăn cơm.”
“Nói ra thì, A Khoảnh, cậu làm nam thần cũng được ba năm — tuy rằng tôi thấy cậu có lẽ đã là nam thần từ nhỏ — nữ sinh tỏ tình với cậu không có một trăm thì cũng được mười, cậu thật sự không để ý ai sao?” Phạm Song hỏi, vẻ mặt không có làm quá như vừa rồi nữa. Y cực ít gọi Lục Khoảnh như vậy, một khi gọi như vậy, chính là lúc nghiêm túc. Lục Khoảnh cũng đặt chén đũa xuống, cẩn thận suy tư một lúc rồi mới trả lời y.
“Không có người mà tôi thích.” Làm một người “rất được yêu thích”, Lục Khoảnh đối với tình cảm cũng rất chân thành. Thích, chính là suốt cả một đời.
Trái lại Phạm Song hiểu được ý tứ hắn muốn biểu đạt, nhưng vẫn là tiến thêm một bước, tra hỏi.
“Vậy cậu thích người như thế nào?”
“Tôi không biết.”
Lục Khoảnh quả thật là không biết. Người tỏ tình với hắn rất nhiều, nhưng không có ai để lại cho hắn ấn tượng gì, giống như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào mặt nước trong như gương một chút, sau khi chạm xong vẫn trong như gương.
Phạm Song thở dài một hơi: “Thật là một ngây thơ boy. Yên tâm đi phu quân, tôi sẽ giúp cậu.”
“À — ờ.” Lục Khoảnh nhún nhún vai, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Tuy rằng ngày thường Phạm Song thường xuyên chọc hắn cười, nhưng đa số là vì y là người tốt. Bây giờ y nói như thế, tuy rằng thoạt nhìn là đang nói đùa, nhưng Lục Khoảnh lại biết y chỉ là đang lo lắng cho mình. Rất nhiều người đều không hiểu vì sao Lục Khoảnh thoạt nhìn im lặng ổn trọng, lại cùng Phạm Song tính tình phóng khoáng có thể ở cùng nhau. Chỉ có chính bọn họ mới hiểu được, Phạm Song tùy tiện mà lại săn sóc, có thể nhận thấy được tâm tình của Lục Khoảnh trầm mặc đầu tiên; Lục Khoảnh bên ngoài bình tĩnh nhưng lại trọng tình, hắn cũng dung túng Phạm Song quấy rối. Cho dù tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng bọn họ lại hiểu rõ đối phương nhất.
“Trái lại tôi muốn nhìn xem tiểu tam nào dám giành địa vị với tôi, không phải người tài nghệ song thì chính thất như tôi sẽ không phục.” Phạm Song lấy chiếc đũa dựng thẳng để ở trước ngực, làm ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, lại bắt đầu một lần đùa giỡn mới.
“Đúng đúng đúng.” Lông mi Lục Khoảnh một chút cũng không nâng lên, nói cho có lệ. Phạm Song và hắn học đại học ở cùng một nơi, tuy rằng khác trường, nhưng cùng thành phố, cơ hội gặp mặt rất nhiều.
Chỉ là hắn đột nhiên nhớ tới một người, trong lòng vừa động. Hi vọng, cậu ta cũng có thể tìm được người mình thích.
Phạm Song gắp lên một mớ khổ qua, nói với hắn: “Chúc cậu nhanh chóng tìm được bà hai.”
Lục Khoảnh nháy mắt bị tấn công thành công, suýt nữa phun thức ăn từ trong miệng ra.
Hết chương 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...