Anh Ấy Thích Tin Tức Tố Vị Bạch Nguyệt Quang

Triệu Kình đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật công khai với quy mô không nhỏ cho Cố Hân Nhĩ. Tuy bọn họ kết hôn chưa lâu nhưng hình tượng bên ngoài vẫn luôn là một đôi chồng già vợ trẻ ngọt ngào ân ái. Hành vi của hai người cũng không hề kín tiếng, hầu hết những người trong giới đều biết quan hệ vợ chồng của Triệu Kình và Cố Hân Nhĩ cực kỳ tốt. Triệu Kình biết cách chiều chuộng, còn Cố Hân Nhĩ lại trẻ trung, năng động làm người ta yêu mến. Mặc dù cuộc hôn nhân chớp nhoáng này lúc đầu không được coi trọng, nhưng hiện tại quả thực khiến mọi người ghen tị.

Hai mươi mốt tuổi không phải là ngày trọng đại gì, nhưng Triệu Kình vẫn dốc sức tổ chức linh đình cho Cố Hân Nhĩ. Tóm lại trong một dịp như vậy, chính là hình thức càng lớn, chủ nhân càng có thể diện, ở trong xã hội thượng lưu càng có thể ngẩng cao đầu. Có lẽ Triệu Kình cũng biết Cố Hân Nhĩ bị xa lánh và xem thường cả công khai và ngấm ngầm trong giới, nên càng bỏ công sức vào những dịp như vậy để làm y hài lòng.

Nguyễn Ưu đi cùng Cố Hân Nhĩ để thảo luận về quy trình và chi tiết cụ thể với khách sạn, Cố Hân Nhĩ xoa xoa thái dương rồi than phiền với Nguyễn Ưu, nhưng bị Nguyễn Ưu dí vào trán nói lại.

" Đừng ở trong phúc mà không biết phúc, cậu không biết ở ngoài kia có rất nhiều người hâm mộ cậu đâu." Nguyễn Ưu nói.

Cố Hân Nhĩ nhíu mày nói với Nguyễn Ưu: " Nguyễn Ưu, sao cậu cũng giống mấy kẻ tầm thường ngoài kia chứ. Cậu nói có phúc tức là Triệu Kình có tiền và sẵn lòng cho tớ tiêu xài thì mới tính đúng không. Tớ thấy không thể tính như vậy được đâu."

Nguyễn Ưu vui vẻ hỏi: " Ơ kìa, sao bây giờ lại đổi giọng thế. Trước đây nói hùng hồn chỉ dạy tớ là, đã bước vào giới này thì nhất định phải cho những người trong giới này biết Cố Hân Nhĩ cậu đến cỡ nào mà?"

Cố Hân Nhĩ cười hì hì: " Chẳng phải bây giờ bọn họ đã biết rồi sao. Bây giờ tớ không muốn cứ luôn bị bọn họ bàn ra tán vào, tớ vẫn mong rằng mình có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc cùng với Triệu Kình. Tớ hy vọng anh ấy đối xử tốt với tớ là vì thích tớ nên mới tốt với tớ."

Nguyễn Ưu khó tránh khỏi lại nghĩ tới đám người xông vào nhà mình kia, cậu thử thăm dò Cố Hân Nhĩ: " Vậy cậu cảm thấy Triệu Kình thích cậu sao?"

Cố Hân Nhĩ bật cười toe toét: " Đương nhiên là thích rồi. Không thích tớ thì anh ấy có thể thích ai chứ!"


Nhìn dáng vẻ đó của Cố Hân Nhĩ, nỗi lo đến bên miệng của Nguyễn Ưu lại không thể nói ra. Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là những phỏng đoán vô căn cứ. Triệu Kình rốt cuộc là người thế nào, vẫn là Cố Hân Nhĩ, người sớm tối gắn bó với ông ta hiểu rõ hơn. Có lẽ mình thực sự đã nghĩ nhiều rồi, việc Triệu Kình theo dõi Cố Hân Nhĩ thật sự chỉ là để bảo vệ sự an toàn cho cậu ấy. Nguyễn Ưu lắc đầu, dằn xuống những suy đoán bất an này.

Đối chiếu quy trình với Cố Hân Nhĩ xong, hai người thong thả đi dạo và tán gẫu trên đường. Nguyễn Ưu nghĩ một lúc rồi mở lời: " Sinh nhật của cậu, tớ sẽ không đến đâu. Cậu đến nhà tớ trước, tớ tổ chức sinh nhật riêng cho cậu, cậu thấy sao?"

Cố Hân Nhĩ rất quan tâm tới suy nghĩ của Nguyễn Ưu. Y biết vào dịp đó, lại là do Triệu Kình chủ trì cho y, người tới nhất định không thể thiếu đối tác làm ăn của Triệu Kình. Dù sao Triệu Kình cũng là người có thể biến bất cứ nơi nào thành nơi kinh doanh, vì vậy nên, Lục Quan Triều chắc chắn cũng nằm trong số đó.

Nguyễn Ưu không muốn gặp Lục Quan Triều, đây là cái thứ nhất, thứ hai là Nguyễn Ưu lo rằng ngày đó Lục Quan Triều sẽ làm ra hành động gì ngoài ý muốn trước mặt mọi người. Không chỉ phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Cố Hân Nhĩ, mà còn dựa vào nơi công cộng để buộc Nguyễn Ưu phải chấp nhận yêu cầu của Lục Quan Triều.

Không phải Nguyễn Ưu nghĩ Lục Quan Triều quá tồi tệ, chỉ là cậu đã trải qua quá nhiều lần Lục Quan Triều đột nhiên gần gũi rồi xa cách nên biết rõ Lục Quan Triều chính là một người nắng mưa thất thường như thế.

Cố Hân Nhĩ liền gật đầu và nói: " Được, vậy tớ sẽ đến tìm cậu trước một ngày, cậu nhất định phải tổ chức sinh nhật cho tớ thật linh đình đấy. Tớ muốn ăn bánh ga tô, bánh ga tô khổng lồ!"

Nguyễn Ưu cười bảo: " Không thành vấn đề, ăn bánh ga tô lớn cỡ nào cũng được."




Đúng như dự đoán, bữa tiệc sinh nhật của Cố Hân Nhĩ làm thật long trọng và hoành tráng. Vì nể mặt Triệu Kình nên có rất nhiều khách đến chào hỏi, khiến Cố Hân Nhĩ một lần nữa lại trở thành đối tượng được hâm mộ trong giới - trong giới này không phải là không có Lọ Lem từ dưới đáy leo lên, nhưng thật sự được chồng nâng niu ở trong lòng bàn tay vẫn là số ít, Cố Hân Nhĩ còn là người đứng đầu trong số đó.

Lục Quan Triều cũng tới. Thực ra công việc của anh rất bận, mấy ngày nay đều đặt tâm tư vào Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều đã bỏ lại rất nhiều công việc. Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Ưu không thèm để ý tới anh nữa, anh cũng không dám tùy tiện quấy rầy Nguyễn Ưu nữa, lúc này mới miễn cưỡng bắt đầu giải quyết công việc đã bỏ bê trước đó. Công việc bận như thế, nhưng Lục Quan Triều vẫn nặn ra một khoảng thời gian buổi tối đến sinh nhật của Cố Hân Nhĩ. Sau khi đưa quà kèm theo cho tiếp tân, anh liền tìm kiếm trong phòng tiệc nhưng không thấy gì.

Sở dĩ Lục Quan Triều tới là vì nghĩ rằng Cố Hân Nhĩ và Nguyễn Ưu là bạn thân, Cố Hân Nhĩ tổ chức sinh nhật, Nguyễn Ưu nhất định sẽ tới. Nhưng không ngờ, nhìn hồi lâu, Lục Quan Triều vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Ưu đâu, mà ngược lại nhìn thấy Cố Hân Nhĩ đang đi về phía mình.

" Đừng nhìn nữa, Nguyễn Ưu không tới đâu." Cố Hân Nhĩ từ đằng xa đã thấy Lục Quan Triều cứ nghểnh cổ lên nhìn xung quanh, nghĩ đi nghĩ lại, tuy Lục Quan Triều rất đáng ghét, nhưng Cố Hân Nhĩ vẫn bước tới nhắc nhở anh ta.

Lục Quan Triều không tin, anh hỏi Cố Hân Nhĩ: " Không tới? Làm sao có thể?"

Cố Hân Nhĩ bốc phét lừa anh ta: " Tâm An phải tăng ca, cậu ấy bận việc nên không tới."

" Không thể nào!" Lục Quan Triều lập tức nói ngay: " Tôi ở trước cổng Tâm An nhìn thấy em ấy tan làm rồi tôi mới đến đây, làm sao em ấy có thể vẫn đang làm tăng ca được chứ!"

Cố Hân Nhĩ phì cười, y nói: " Anh đã trông thấy cậu ấy tan làm rồi, thì sao không nhìn xem bộ đồ cậu ấy mặc trên người có phải là đồ để đến dự tiệc hay không, cũng không đi theo xem sau khi tan làm thì cậu ấy đi đâu?"


Lục Quan Triều trầm mặc, Cố Hân Nhĩ tranh thủ nói tiếp: " Tôi cũng không lừa anh, sếp Lục, lần này Ưu Ưu thực sự không tới. Cậu ấy bởi vì không muốn gặp anh nên mới không tới, vậy nên anh không cần thiết phải mong đợi cậu ấy và tìm kiếm cậu ấy như thế. Có thể trong lòng anh thực sự rất bức bách, nhưng tình hình thực tế là, Ưu Ưu không muốn gặp, trong lòng anh cũng rất rõ."

Sắc mặt Lục Quan Triều tối sầm, Cố Hân Nhĩ nhìn anh ta mấy cái, trong lòng có chút không đành, y chưa từng làm loại chuyện thẳng thừng chặt đứt ý nghĩ của người khác như thế này, luôn cảm thấy mình là kẻ xấu đang chia rẽ uyên ương. Nghĩ lại thì, Nguyễn Ưu đã sớm đệ đơn ly hôn với Lục Quan Triều, trước kia Lục Quan Triều còn đối xử với Nguyễn Ưu như thế, rơi vào tình cảnh này là do anh ta tự làm tự chịu, không thể coi mình là người xấu, lúc này mới miễn cưỡng thuyết phục chính mình.

Nhưng, Nguyễn Ưu không thể chịu nổi khi ở bên Lục Quan Triều nữa, rất rõ ràng, sau khi y nói xong những lời đó, tinh thần của Lục Quan Triều liền bị rút cạn đi. Dường như anh lại một lần nữa nhận ra rằng Nguyễn Ưu đã mất hết kiên nhẫn và chán ngấy anh đến mức độ này. Lục Quan Triều vịn ghế sô pha từ từ ngồi xuống, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không châm lửa.

Trừ khi công việc quá bận rộn, áp lực quá lớn sẽ hút vài điếu ra, bằng không lúc bình thường Lục Quan Triều sẽ không bao giờ hút thuốc. Anh cũng chưa từng hút thuốc trước mặt Nguyễn Ưu, nhưng giờ phút này, anh vô thức liền cảm thấy Nguyễn Ưu sẽ không thích cái mùi này. Nguyễn Ưu là người trong sáng thuần khiết như vậy, em ấy thích chính là thích, khi không thích thì thực sự không thích.

Điếu thuốc lăn qua đầu ngón tay mấy lần, trên tay Lục Quan Triều đầy mùi thuốc lá, anh không thể ngồi trong phòng tiệc náo nhiệt và sặc sỡ này nữa. Anh rất nóng lòng muốn đến gặp Nguyễn Ưu, nhưng khi đứng dậy rồi, Lục Quan Triều cuối cùng lại mất công ngồi xuống. Đúng là anh rất muốn gặp Nguyễn Ưu, nhưng bây giờ Nguyễn Ưu không hề muốn gặp anh.



Cố Hân Nhĩ nói chuyện với Lục Quan Triều xong liền rời đi, hậu trường có rất nhiều chuyện lộn xộn cần y biết. Bây giờ Cố Hân Nhĩ cũng cảm thấy bữa tiệc sinh nhật này có chút hào nhoáng bên ngoài và lao tâm lao lực, nhưng suy cho cùng cũng là tấm lòng của Triệu Kình, Cố Hân Nhĩ vẫn rất vui vẻ đón nhận.

Trên đường đi vào hậu trường sẽ đi qua cửa chính của phòng tiệc, suốt dọc đường có không ít khách khứa vẫy tay chào hỏi Cố Hân Nhĩ, Cố Hân Nhĩ đành phải đứng lại và hàn huyên với bọn họ vài câu. Đêm đầu xuân vẫn còn rất lạnh, nhưng các omega lại không sợ lạnh. Mỗi người đều mặc mẫu mã mới nhất, hợp thời nhất vào những dịp xã giao để đua nhau khoe sắc. Cố Hân Nhĩ khen ngợi mọi người đến nỗi khuôn mặt cứng đờ vì cười, dòng người mới vơi đi một chút.

Chính vào lúc này, Cố Hân Nhĩ nhìn thấy một alpha xa lạ. Những người được mời dịp này hầu hết đều là người quen, dù không quen thì cũng đã từng gặp vài lần trong những dịp xã giao như vậy. Ít nhất cũng quen mặt, chứ không đến mức hoàn toàn xa lạ.


Nhưng vào lúc này, alpha trẻ tuổi bước vào hiện trường. Cậu ta trông rất trẻ, chắc cũng bằng tuổi với Cố Hân Nhĩ, nhưng giữa hai lông mày lại có sự trưởng thành và u ám không tương xứng với tuổi tác. Cố Hân Nhĩ bất giác nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn Cố Hân Nhĩ. Liếc mắt nhìn nhau, người đó nở một nụ cười khiến Cố Hân Nhĩ cảm thấy khó hiểu. Sau đó cậu ta nhanh chóng bước vào sảnh tiệc và chìm trong đám đông.

Khách khứa có mặt rất nhiều, dù Cố Hân Nhĩ cảm thấy người đó có chút kỳ lạ thì rốt cuộc cũng không thể kiểm tra từng người một, nên y chỉ có thể lắc đầu và coi như không có gì, rồi chuyển sang hỏi thăm xem an ninh trong hội trường có đáng tin cậy hay không - Chỉ cần đừng xảy ra sự cố an toàn nào, có thể kết thúc ngày hôm nay một cách yên bình thì tốt quá.

Theo quy trình tiệc tối, có một phân đoạn Cố Hân Nhĩ đọc lời phát biểu. Trước phân đoạn này, Cố Hân Nhĩ đã đặc biệt thay một bộ khác, được mọi người vây quanh và tiến về phía trước. Triệu Kình là alpha của Cố Hân Nhĩ, hắn đứng bên cạnh y, cánh tay ôm lấy eo của y. Cố Hân Nhĩ kề sát lồng ngực của hắn, hai người gắn bó chẳng rời. Xung quanh có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, Cố Hân Nhĩ đều mỉm cười đón nhận.

Bài phát biểu của Cố Hân Nhĩ không dài, nhưng y chưa bao giờ phát biểu với tư cách là nhân vật chính trong một dịp như vậy. Y đã bám lấy Triệu Kình để anh sửa lại cho mình rất nhiều lần, và bài phát biểu đang được cất trong túi áo khoác bên phải của y. Triệu Kình bảo y học thuộc, nhưng Cố Hân Nhĩ vẫn lén giấu một tờ phao, y sợ mình căng thẳng quên lời. Lúc nói như thế, Triệu Kình đã trìu mến vỗ mông y, bảo y tập trung một chút, không gì là không thể nhớ được.

Cố Hân Nhĩ cầm micro, khẽ khàng ướm thử giọng. Y hít một hơi thật sâu, nhìn quanh bốn phía, vừa định nói, bầu không khí sôi động trong toàn bộ phòng tiệc liền bị phá vỡ bởi một loạt tiếng ồn chói tai.

Tiếng ồn phát ra từ phía cuối đám đông. Mọi người kìm lòng không được quay đầu nhìn sang.

Lấy nơi bắt nguồn của tiếng ồn làm điểm xuất phát, một con đường nhỏ nhanh chóng được mở rộng, nối liền với một đầu của Triệu Kình và Cố Hân Nhĩ. Còn người ở đầu bên kia, người đó Cố Hân Nhĩ đã từng gặp ở phòng tiệc, mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cuối cùng lại không để tâm đến người đó.

Trong tay cậu ta đang cầm một thiết bị rất thô sơ, đó là một chiếc loa phóng thanh lớn thường được giơ khi có khuyến mãi lớn trong trung tâm mua sắm. Tiếng ồn vừa rồi chính là phát ra từ cái loa. Thấy đám đông đều nhìn mình, người đó mỉm cười ngạo nghễ, cậu ta giơ loa lên, cuối cùng nhìn Cố Hân Nhĩ, cũng như người phía sau Cố Hân Nhĩ một cách khiêu khích.

Cậu ta đang nhìn Triệu Kình, Cố Hân Nhĩ nhạy bén nhận thức được điều này. Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay đang ôm eo y của Triệu Kình đã buông xuống, tim Cố Hân Nhĩ nảy lên. Bây giờ y đã biết, người này nhất định là đến để gây sự, vậy rốt cuộc là chuyện gì đây? Trong đầu Cố Hân Nhĩ chợt lóe lên rất nhiều suy đoán, kết cục xấu nhất chính là người này là bồ nhí của Triệu Kình nhỉ, lòng Cố Hân Nhĩ thấp tha thấp thỏm. Y nghĩ ra rất nhiều kết cục, nhưng khi nghe được câu đầu tiên, cả con tim liền hoàn toàn rơi xuống đáy.

" Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Ba của tôi, Triệu Kình và mẹ kế của tôi, Cố Hân Nhĩ, cũng chúc hai người buổi tối vui vẻ nhé. Hãy để tôi tự giới thiệu. Tôi là con trai của Triệu Kình, Lâm Tuyên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận