Thích 36.
“Em tự do.”
Tiệc tùng bên nhà hàng xóm vẫn chưa kết thúc, tiếng nam nữ cười nói vui vẻ vọng đầy hành lang, cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được ở đó vui vẻ đến nhường nào.
Giọng nam thảm thiết kia hát xong một bài, cầm mic nói một câu khôi hài gì đó, cả phòng ồn ào, tiếng cười lớn đến mức sắp làm vỡ tan cánh cửa đối diện.
Chỉ là những náo nhiệt đó cách một cánh cửa, còn họ như bị nhét vào một lớp da trống dày cộp, nghe có vẻ xa vời, hư ảo.
Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại, nghe Trần Hạnh trong điện thoại an ủi, nghe tiếng đập bàn ở đối diện, nghe tiếng gió lùa ngoài hiên, cảm giác tất cả những âm thanh đó đều đến từ một thế giới khác.
Đến tận khi Trần Hạnh lo lắng cất cao giọng: “Mạnh Sơ Vũ, sao không nói gì, mày không sao đấy chứ?”
Cô mới như bị kéo về hiện thực, một lần nữa nhìn thẳng vào người trước mặt.
Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển đang yên lặng đứng ngoài cửa, nói với bên kia điện thoại: “Lát nữa nói chuyện tiếp với mày, chỗ tao có khách.”
Bàn tay rũ bên hông của Chu Tuyển chậm rãi cuộn chặt lại.
Mạnh Sơ Vũ cúp máy, vuốt tóc mái trên trán: “Muộn thế này rồi, sếp Chu tìm tôi có việc gì?”
“Mạnh Sơ Vũ, anh muốn —”
Chu Tuyển nói được một nửa thì dừng lại, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sắp xếp từ ngữ lại là một việc khó khăn đến thế, cứ như đã lật tung tìm kiếm trong mọi từ ngữ nhưng không thể tìm được từ nào phù hợp.
“Muốn xin lỗi tôi à?” Mạnh Sơ Vũ cười cười, “Không phải tôi đã nói không sao rồi à?”
“Anh muốn giải thích lại với em câu nói hồi sáng.”
“Ồ, nói xong rồi hối hận hả? Vậy anh giải thích đi, tôi nghe thử xem.” Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu.
Rõ ràng cô đã uống rượu, giọng khàn đi đầy chật vật, một giây trước còn tức giận đùng đùng, giờ đây giọng điệu lại bình tĩnh lạ thường.
Còn anh, rõ ràng ăn vận chỉnh tề, có thêm ưu thế chiều cao nhìn từ trên xuống, nhưng đứng trước mặt cô lại giống như một kẻ nhu nhược, hèn mọn.
“Mạnh Sơ Vũ, tối qua anh không quá chén, anh nghĩ em bị dọa sợ nên mới nói câu đó, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
Mạnh Sơ Vũ ngẩn người rồi chợt cười: “Anh ăn nói khéo thật đấy, trái phải gì cũng có thể giải thích, người đúng mãi mãi là anh, còn người sai vừa hay lại là tôi.
Làm sao mới có thể ăn nói tài tình được như anh vậy, là do trước mỗi lần nói gì đều để lại cho mình đường lui à, giống như lần ở sơn trang suối nước nóng hồi Quốc khánh ấy?”
Ánh mắt Chu Tuyển cứng lại.
Giọng điệu của Mạnh Sơ Vũ không hề hung hăng, thậm chí còn có chút dịu dàng khác hẳn bình thường: “Nhà anh cũng chẳng xảy ra chuyện gì đúng không? Tôi cũng vừa mới nghĩ thông suốt.
Anh nói dối giỏi lắm, nhưng anh cũng từng nghe câu chuyện ‘Sói tới’ rồi đúng không? Nhiều lần như vậy rồi, không phải phí thời gian kể chuyện cho tôi nghe nữa đâu.”
Mạnh Sơ Vũ đưa tay nắm lấy then cửa, đẩy cửa ra ngoài.
Đẩy được một nửa thì bị một lực cản lại.
Cánh cửa đóng không được, mở cũng không xong, cứng ngắc ở một góc ba mươi độ.
Tay chặn cửa Chu Tuyển Chu Tuyển nắm thành quyền, mu bàn tay ẩn hiện gân xanh.
Mạnh Sơ Vũ buông cửa ra, hít sâu một hơi: “Được rồi, nói rõ ràng chút đi.
Ý anh là anh thích tôi đúng không, vậy tại sao cứ lặp lại hết lần này đến lần khác như vậy?”
“Anh nghĩ rằng,” Yết hầu Chu Tuyển dao động, “Làm như vậy em mới mãi thích anh.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn anh đầy khó hiểu, hồi tưởng một lát rồi chợt hiểu ra.
Lần đầu gặp nhau, cô trong mắt Chu Tuyển là một đứa con gái xấu xa.
Chính mắt anh nhìn thấy cô vứt bỏ bạn thân của anh mà không chút áy náy, nên cảm thấy tình cảm của cô không đáng để tin tưởng.
“Có lý, anh nói rất có lý…” Mạnh Sơ Vũ đăm đăm nhìn vào không trung lẩm bẩm, “Vậy nên, tôi hôm nay, thế này, là đáng đời tôi đúng không?”
Chu Tuyển im lặng đứng đó.
“Nhưng lạ thật đấy, sao anh có thể thích một người mà vẫn bình tĩnh được như vậy? Chỉ cần kết quả đối với anh là tốt, thì anh mặc kệ người khác bị anh dày vò đến thế nào sao?” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển, chớp mắt cảm thấy anh thật xa lạ, như thể cô chưa từng thật sự quen biết anh, “Chẳng trách anh làm gì cũng thành công, nhưng tôi cảm thấy, yêu đương cũng như vậy, có phải… có chút đáng sợ?”
Bàn tay đặt trên cửa của Chu Tuyển cứng đờ, chậm rãi rũ xuống.
Mạnh Sơ Vũ liếc thấy anh buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi mở cánh cửa này ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô đã nghĩ rằng cánh cửa này sẽ bị cô đóng sập lại với lửa giận ngút trời.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ nhẹ nhàng đóng lại nó.
*
Trưa hôm sau, tòa nhà văn phòng Sâm Đại.
Đường Huyên Huyên ngồi ở phòng cạnh văn phòng Chu Tuyển, cảm giác bầu không khí hôm nay cứ là lạ.
Cuối tuần Mạnh Sơ Vũ tăng ca ở hội nghị triển lãm, hôm nay nghỉ phép một ngày không đến công ty.
Việc này cũng không ảnh hưởng gì vì mỗi cuối tuần Mạnh Sơ Vũ đều sẽ lên sẵn lịch làm việc tuần sau, văn phòng Tổng Giám đốc cứ như vậy hoạt động trơn tru, lạ ở chỗ Chu Tuyển có hơi không tự nhiên.
Sáng nay hai lần liền, Chu Tuyển gọi người lấy tài liệu đều gọi trợ lý Mạnh.
Đường Huyên Huyên vì thế cũng nhấn mạnh với anh hai lần: Chị Sơ Vũ hôm nay nghỉ phép.
Những lúc xấu hổ thế này, vốn nên là cô nhường sếp một bậc thang, giữ sĩ diện cho sếp mắc sai lầm, nhưng cả hai lần Chu Tuyển đều mệt mỏi nói xin lỗi.
Cái kiểu xin lỗi nghe thực sự rất hối lỗi.
Chân thành đến nỗi cô cảm thấy mình sắp tổn thọ.
Đường Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn qua tường kính trước mặt, thấy Chu Tuyển ngồi trên ghế văn phòng xem tài liệu, một tay lật giấy, một tay dùng khớp ngón trỏ gõ nhẹ vào giữa hai mày.
Đường Huyên Huyên ngồi ở đây lâu như vậy cũng tổng kết được một số thói quen của Chu Tuyển.
Suy nghĩ ở mức độ thông thường, anh sẽ yên lặng ngồi dựa lưng vào ghế.
Chỉ khi gặp chuyện không thể quyết định được hay khi tâm trạng không tốt mới dùng khớp ngón tay gõ giữa mày.
Nhưng cô hình như cũng không có bản lĩnh đi giúp anh giải quyết lo lắng.
Cô nghĩ nếu Mạnh Sơ Vũ ở đây, cô có thể nói với cô ấy một câu — Sếp Chu hôm nay có chuyện phiền lòng.
Nghĩ đến đây, điện thoại bên cạnh vang lên, Trần Hạnh gửi tin nhắn bằng giọng nói.
Đường Huyên Huyên cầm lên nghe, thay đổi sắc mặt, trả lời vâng vâng vâng rồi nhanh chân đứng dậy đi ra ngoài, được nửa đường bỗng nhớ ra cái gì, quay đầu ấn chuông cửa phòng Chu Tuyển.
Cửa mở ra, Đường Huyên Huyên vội vàng đi vào: “Sếp, em xin ra ngoài được không ạ?”
“Ừ, sao vậy?” Chu Tuyển ngẩng đầu lên.
“Chị Hạnh, à, bạn thân của chị Sơ Vũ vừa gọi cho em, nói là chị Sơ Vũ bị sốt, đang ốm, bảo em sang nhà chị ấy xem sao.”
Chu Tuyển đứng phắt dậy từ ghế văn phòng.
Đường Huyên Huyên sửng sốt, hỏi lại: “Em đi nhé ạ?”
“Đi thế nào, có xe không?”
“Không ạ, em bắt…”
Chu Tuyển cầm áo khoác ra ngoài: “Tôi đưa cô đi.”
Đường Huyên Huyên còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Tuyển đã nhanh hơn cô một bước ra khỏi văn phòng, cái ghế văn phòng bị Chu Tuyển làm xoay tròn khi đứng dậy giờ còn chưa dừng.
*
Lúc nghe tiếng chuông cửa, Mạnh Sơ Vũ đã tỉnh nhưng không còn sức lực rời khỏi giường, cố gắng gượng dậy, chật vật một lúc mới ngồi ra được mép giường.
Còn chưa đứng lên, ngoài phòng khách đã vang lên một tràng tiếng bước chân, cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa: “Chị Sơ Vũ, em Huyên Huyên đây, em hỏi chị Hạnh mật khẩu nhà chị, em vào được không ạ?”
Mạnh Sơ Vũ khàn giọng nói: “Vào đi.”
Đường Huyên Huyên vặn cửa, xách hai túi giấy bước vào, thấy tư thế của cô thì lập tức tiến lên đỡ cô: “Ôi chị nằm lại đi, chị Hạnh bảo chị sốt tận ba tám độ rưỡi.
Sao lại thế này, chị khó chịu chỗ nào, trên đường đến em có mua một đống thuốc hạ sốt, không biết cái nào mới đúng bệnh của chị.”
Mạnh Sơ Vũ được cô ấy đỡ về giường, dựa vào giường đắp kín chăn, nhỏ giọng nói: “… Đau họng, dạ dày cũng khó chịu, chắc là hai hôm nay không nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm qua lại không ăn gì chỉ uống rượu.”
“Vậy là vấn đề dạ dày với amidan rồi,” Đường Huyên Huyên lấy loại thuốc phù hợp trong túi giấy, “Chị đánh răng chưa ạ?”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu: “Sáng nay rửa mặt xong lại ngủ tiếp.”
Đường Huyên Huyên lấy ra một hộp cháo: “Thế chị ăn cháo lót bụng trước rồi uống thuốc.”
Mạnh Sơ Vũ duỗi tay nhận hộp cháo.
Đường Huyên Huyên thấy cô cầm hộp cháo còn run tay: “Ôi chị đừng nhúc nhích, để em đút cho.”
“Làm phiền em…” Mạnh Sơ Vũ đút tay vào chăn: “Hôm nay công ty có việc gì quan trọng không?”
“Không có việc gì, chị cứ yên tâm.” Đường Huyên Huyên cầm hộp cháo ngồi xuống mép giường, bỗng giật mình: “Từ từ, chị Sơ Vũ, em quên mất chuyện này…”
“Hử?”
Đường Huyên Huyên chỉ chỉ bên ngoài: “Vừa nãy sếp Chu đưa em tới, anh ấy còn đứng ngoài cửa nhà chị, chị có tiện để anh ấy vào không ạ?”
Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ tối sầm lại: “Anh ấy bảo em hỏi ý kiến chị à?”
“Vâng, anh ấy nói nếu chị không tiện thì anh ấy đứng ngoài đợi.”
Mạnh Sơ Vũ nhíu mày, mở miệng định nói gì đó, thấy vẻ mặt tò mò của Đường Huyên Huyên lại thả lỏng lông mày: “Em mời anh ấy vào phòng khách ngồi, đóng cửa phòng ngủ lại giúp chị là được.:
“Vâng.” Đường Huyên Huyên ra khỏi phòng, hai phút sau quay lại, đóng cửa phòng ngủ, ngồi xuống mép giường tiếp tục đút cháo cho cô.
“Chị Sơ Vũ, sếp thấy phòng khách nhà chị toàn lẩu rồi lon bia, hình như đang dọn dẹp…”
Mạnh Sơ Vũ lại nhíu mày.
“Không sao đâu chị,” Đường Huyên Huyên thấp giọng xuống, “Chị không phải thấy tổn thọ đâu, hôm nay em ngồi ghế phụ của sếp còn tổn thọ hơn.
Với lại, hôm nay một buổi sáng mà sếp gọi trợ lý Mạnh tận hai lần, xin lỗi em tận hai lần.”
“Sao em cứ sếp sếp mãi thế.” Mạnh Sơ Vũ cười như không có chuyện gì.
“Thì em thấy sếp hôm nay khác bình thường chứ sao, cảm giác anh ấy có tâm sự.” Đường Huyên Huyên liếc nhìn Mạnh Sơ Vũ, thấy cô không có ý tiếp chuyện, im lặng không hỏi tiếp xem có phải cô và sếp Chu đã xảy ra chuyện gì hay không.
Phòng ngủ yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chai lọ chạm vào nhau ngoài phòng khách, còn có tiếng nước chảy.
Mạnh Sơ Vũ ăn cháo uống thuốc xong, những âm thanh vụn vặt đó vẫn chưa ngừng lại.
Đường Huyên Huyên rót cho Mạnh Sơ Vũ một cốc nước ấm, thấy cô không cần gì nữa bèn chỉ chỉ bên ngoài hỏi: “Em đi giúp sếp nhé ạ?”
Mạnh Sơ Vũ ôm chăn gật gật đầu.
Đường Huyên Huyên rời đi được một lát, cửa phòng ngủ lại có tiếng gõ.
Cũng là ba tiếng cốc cốc cốc, nhưng Mạnh Sơ Vũ có thể nhận ra rõ ràng đã là người khác.
Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt lại, dùng lòng bàn tay xoa xoa má, hít sâu một hơi: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Chu Tuyển đứng cạnh cửa nhìn thoáng vào trong một cái rồi lại đi ra ngoài.
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt.
Chưa đầy một phút sau, Chu Tuyển quay lại, đẩy cửa phòng ngủ ra, ấn cửa vào cái chặn cửa, để nó mở toang như vậy, bê ghế dựa đặt cạnh mép giường Mạnh Sơ Vũ.
Cứ như đang cố gắng làm cho mối quan hệ ngột ngạt này thoải mái hơn một chút.
Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn ngoài cửa.
“Cô ấy đi đổ rác rồi.” Chu Tuyển ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn sắc mặt cô, “Đã đỡ hơn chưa?”
Ăn cháo nóng, uống thuốc xong, tuy thuốc vẫn chưa thực sự phát huy tác dụng nhưng sắc mặt Mạnh Sơ Vũ đã hồng hào hơn một chút, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Giờ Mạnh Sơ Vũ không có sức lực để cãi nhau, gật gật đầu.
“Ngày nghỉ phép trước đây của em vẫn còn, ngày mai ngày kia ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Công việc của tôi, tự tôi sẽ sắp xếp, không cần sếp phải nhọc lòng.”
“Mạnh Sơ Vũ,” Chu Tuyển nghiêng người về phía trước, “Em như vậy không đáng.”
Mạnh Sơ Vũ nhíu mày nhìn anh.
“Không phải em nói anh làm gì cũng thành công sao?” Chu Tuyển cười cười, “Em nói rất đúng, con người anh quả thực rất đáng sợ, nên em không tin tưởng lòng tốt của anh cũng là điều bình thường.
Nhưng em phải tin tưởng, anh là một thương nhân, chắc chắn biết làm thế nào để lợi ích chạm mức tối đa.”
“Hiện tại em vẫn là trợ lý của anh, ở công ty đã phải chịu đựng sự khó chịu đối với anh, còn phải làm việc cho anh, trước mặt đồng nghiệp lại phải vờ như chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường…”
Mạnh Sơ Vũ càng lúc càng nhíu chặt mày.
“Thấy không, em vừa nghe đã không vui.” Chu Tuyển nâng tay.
Mạnh Sơ Vũ im lặng.
“Thế nên, anh thay em nghĩ ra một phương án có lợi nhất.
Em xem bây giờ có phải anh không thể từ bỏ em được không? Nếu em cảm thấy anh không thích em, em coi những hành động này là ham muốn chinh phục cũng được, thói hư tật xấu của đàn ông cũng được, dù sao bây giờ cũng là lúc em đánh giá anh, dĩ hạ phạm thượng, cậy sủng mà kiêu, em làm thế nào cũng được.”
“Tôi ngốc lắm, chỉ biết chạy lung tung thôi, về sau anh đuổi việc tôi, tôi sẽ vô cùng vui vẻ xách vali về nhà.” Mạnh Sơ Vũ cười giễu cợt.
Chu Tuyển bật cười: “Nhưng nếu anh đoán không lầm, ban đầu sếp Thái bảo em đến chỗ anh để theo dõi.”
Mạnh Sơ Vũ nghẹn lời.
“Vậy nên theo lý, trên công việc, anh không thể nhằm vào em được.
Hơn nữa, chắc sếp Thái cũng đã nói với em, công việc trợ lý này chỉ là tạm thời, khi Sâm Đại ổn đại, ông ấy sẽ đưa em về tập đoàn thăng chức.
Lãnh đạo trực tiếp của anh muốn bồi dưỡng em, sao anh có thể chống đối lại ông ấy?”
Mạnh Sơ Vũ không nói nên lời, ngoảnh đầu đi.
“Vậy trên phương diện công việc chúng ta thống nhất rồi nhé.” Chu Tuyển gật gật đầu, “Xong việc công thì đến việc tư.”
Mạnh Sơ Vũ nghe anh nói đâu ra đấy như chuyên gia đàm phán, mặt vô cảm nhìn chằm chằm cái chăn, ngón tay di theo từng hoa văn trên đó.
Chu Tuyển lẳng lặng nhìn cô, bỗng có cảm giác nghĩ mà sợ.
Tối qua nhìn thấy cô khóc, anh quả thật không biết phải làm thế nào để giải thích rõ ràng, sau đó về nhà lại nghĩ, may mà anh không giải thích.
Mọi chuyện, từ khi bắt đầu, cô đã làm gì?
Cô chỉ ăn một bữa cơm với bạn thân, sau khi uống rượu bộc bạch chút tâm sự.
Chính anh là người sắp đặt để đến gần cô, nghe lén chuyện của cô, tự xác định “thuộc tính”, và cả khả năng chịu đựng tổn thương của cô.
Cô không làm gì hết, chỉ nghe theo sự sắp xếp của cấp trên đến làm trợ lý của anh, rồi nhảy vào chiếc bẫy của anh.
Chẳng lẽ giờ đây anh lại nói với cô: Vì em nói vậy nên anh mới làm thế.
Chẳng lẽ cuối cùng, anh lại muốn người từng bị anh làm tổn thương phải hiểu được nỗi khổ tâm mà anh tự cho là đúng.
Vấn đề của họ chẳng phải là sự hiểu lầm lần này.
Anh đã suy nghĩ cả đêm qua và nhận ra rằng, dù cho Lâu Văn Hoằng có xuất hiện hay không, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Hiểu lầm có thể giải thích, nhưng sai lầm không nên chỉ được giải thích, cần phải sửa cho đúng.
“Mạnh Sơ Vũ, người đáng đời không phải là em, mà là anh.”
Mạnh Sơ Vũ chậm rãi quay đầu lại.
“Dù em có tin hay không, đây cũng là lần đầu tiên anh thích một ai đó.
Nhưng đúng như em nói, anh vẫn luôn để lại cho mình đường lui, đến nỗi trở nên…” Chu Tuyển nhíu mày lắc đầu, “Vô cùng hèn nhát.”
“Vậy nên từ hôm nay, em không cần làm gì hết, anh sẽ theo đuổi em.
Em có thể không chấp nhận anh, cũng có thể chấp nhận sau đó rời bỏ anh, hoặc trả thù anh.”
“Em có được hết thảy quyền lợi em đáng có, em tự do, còn tự do của anh…” Chu Tuyển cúi đầu cười, “Thuộc về em.”
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...