Chương 32: Không được đỡ đạn thay tôi
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Tang Tang buông súng, tháo mũ, cởi áo rồi đưa cho nhân viên công tác.
Phòng nghỉ ở cách đó không xa, có điều hòa có đồ ăn nước uống để phục vụ mùa hè nóng nực.
Cô tựa vào cửa nhìn Hàn Nghị trả đồ.
Anh không nói gì, mặt mũi cứ căng ra, cũng chẳng thèm nhìn cô...
Trình Tang Tang có thể xác nhận một chuyện.
Hàn Nghị tức giận.
Cô nhíu mày, có chút không hiểu.
Cô nhớ lại một loạt chuyện lúc trước, trước khi rời khỏi đại bản doanh của đội đỏ, Hàn Nghị vẫn bình thường, sau đó anh bắt đầu xị mặt từ lúc nào nhỉ? Lúc bắn Mặc Nhiên? Tống Nhận? Hay Nhàn Nhàn? Trình Tang Tang suy nghĩ mấy lần nhưng vẫn không hiểu tại sao Hàn Nghị lại tức giận.
Lúc này, Hàn Nghị trả xong trang bị đi tới.
"Chú Hàn ơi."
Hàn Nghị nhìn cô, cau mày không nói lời nào.
Trình Tang Tang dựa vào khung cửa, hai tay day day huyệt thái dương, nhẹ giọng nói: "Em có chút khó chịu, hơi buồn nôn, khó thở nữa...
" Một tay khác thì ôm lấy ngực, sau đó cả người rúc vào ngực anh.
Hàn Nghị thuận tay ôm lấy eo cô, lông mày vẫn nhíu chặt nhưng so với lúc trước thì giờ còn chặt hơn nhiều, giọng nói của trầm xuống.
"Sao thế?"
Trình Tang Tang nói: "Chắc là bị cảm nắng, anh dìu em tới phòng thay quần áo VIP ở phía đối diện đi, lần trước tới em làm rơi chai thuốc nước hoắc hương ở đó, ông chủ CLB bảo lần sau em đến thì qua đó lấy."
Ngoài trời đang rất nắng, Hàn Nghị không dìu Trình Tang Tang mà ngồi xổm xuống cõng cô trên lưng, nhanh chóng chạy đến đối diện.
CLB Dã Hành rất rộng, không chỉ có các khu vui chơi giải trí mà còn có một dãy phòng nghỉ và phòng thay quần áo cho khách VIP.
Mỗi lần Trình Tang Tang tới đều sẽ tới phòng thay quần áo để thay đồ cưỡi ngựa, lần trước tới trời cũng rất nắng, cô mang theo một chai thuốc để phòng, không nghĩ tới lại để quên ở phòng thay quần áo.
Hàn Nghị cõng Trình Tang Tang lên tầng 2, quẹt thẻ VIP rồi vào trong phòng nghỉ.
Trong phòng lúc này không có người.
Trình Tang Tang ghé vào lưng anh, nói: "Sau cánh cửa kia là phòng thay quần áo."
Trong phòng nghỉ có một chiếc bộ ghế sofa dài, trên bàn có bình trà và dưa hấu ướp lạnh.
Hàn Nghị đi tới phía ghế định đặt Trình Tang Tang xuống, nhưng cô lại nói: "Em không vào cùng thì anh không tìm thấy thuốc đâu."
Anh hơi khựng lại rồi đổi hướng đi tới phòng thay quần áo.
Vừa vào phòng Hàn Nghị liền nhìn thấy hộp thuốc được đặt trên bàn trang điểm.
Trình Tang Tang leo xuống khỏi lưng anh, đi đến trước bàn, cầm lấy hộp thuốc mở ra, bên trong quả nhiên có mấy bình thuốc nước hoắc hương.
Cô lấy ra một bình, vặn vặn nắp nhưng không đươc: "Em vặn không được, hết sức rồi."
Hàn Nghị lạnh mặt cầm lấy vặn nắp cho cô.
Khi Trình Tang Tang chuẩn bị uống thì Hàn Nghị đột nhiên lên tiếng: "Trình Tang Tang, em không cảm nắng thì uống thuốc cái gì!"
Động tác ngửa cổ lên uống của Trình Tang Tang đông cứng lại, nhưng không đến 3 giây, cô vẫn tiếp tục ngửa cô uống cạn một bình hoắc hương.
Đắng đến mức cô nhăn nhó hết cả mặt mày lại, đáng thương nhìn Hàn Nghị nói: "Thuốc nước hoắc hương có thể phòng cảm nắng đấy.
Nhưng mà, Hàn thúc thúc, em thật sự cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức không thở nổi."
Cô kéo kéo tay anh, yếu ớt nói: "Có thể là bởi vì anh không để ý tới em đấy, cũng có thể là bởi vì anh giận em."
5 ngón tay mềm mại chạm vào lòng bàn tay anh rồi nhẹ nhàng vuốt vẻ mu bàn tay anh.
Một cỗ tức giận dưới đáy lòng nhất thời giảm bớt.
Anh vốn muốn mắng cô thật nặng, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì không hung dữ được nữa, chỉ có thể tức giận hỏi: "Về sau còn dám đỡ đạn thay tôi nữa không?"
Hả...
Hóa ra là tức giận vì cái này.
Trình Tang Tang nói: "Sao anh lại theo chủ nghĩa đàn ông quá mức thế hả? Em thay anh đỡ đạn cũng có sao đâu.
Anh nhìn xem, hiện tại em vẫn khỏe khoắn mà, không thiếu tay thiếu chân gì luôn." Cô nói xong lại cảm thấy tủi thân.
Cô đỡ đạn thay anh không phải bởi vì cô quan tâm anh sao? Không yêu anh thì ai thèm đỡ đạn cho anh chứ! Mặc dù đàn màu không phải đạn thật nhưng bị bắn cũng vẫn đau lắm!
Vừa nghĩ tới chuyện anh mặt với cô suốt một đoạn vừa rồi là cô lại thấy tức giận.
Trình Tang Tang hất tay anh ra.
"Anh mắng em!"
Trước kia Hàn Nghị đã từng cãi nhau với Trình Tang Tang không ít lần, chỉ cần cô nói câu "Anh mắng em" là Hàn Nghị liền biết lúc này đừng nói đạo lý gì với cô, cô sẽ không nghe đâu.
Mặc kệ là anh nói gì thì cô cũng sẽ kéo tới vấn đề thái độ.
Nhưng lần này, Hàn Nghị tin tưởng vững chắc nguyên tắc của mình.
Trình Tang Tang lạnh mặt, anh cũng lạnh mặt.
"Trình Tang Tang, con mắt nào của em nhìn thấy tôi mắng em? CMN, tôi mắng em lúc nào?"
"Hiện tại! Hai lần luôn! Chỉ là trò chơi thôi, anh hung cái gì mà hung!"
"Ông đây da dày thịt béo, không cần em đỡ đạn thay tôi."
"Em cũng chẳng quý giá gì! Hơn nữa bị đạn màu bắn cũng không chết! Anh tức giận cái gì chứ! Anh...
anh còn nói em không biết điều! Anh còn mắng em! Vô duyên vô cớ mắng em!" Trình Tang Tang càng nói càng tủi thân, hốc mắt cố dần đỏ lên.
Hàn Nghị vừa thấy hai mắt cô đỏ lên thì liền im lặng.
Mẹ nó, lần nào cũng như thế!
Mặc kệ là thật hay giả, anh vẫn luôn không chịu nổi khi nhìn thấy cô rơi lệ.
"Không được khóc!"
Trình Tang Tang nói: "Em không khóc! Anh lại mắng em! Anh...
"
Tiếng nói của cô im bặt.
Hàn Nghị bỗng cúi người xuống chặn miệng cô lại.
Trình Tang Tang phản ứng nhanh chóng, cô ngậm chặt miệng lại, không cho anh tiến vào sâu, lưỡi của anh chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài hàm rằng.
Anh cắn cắn bờ môi cô, mút mạnh.
Không thể không nói, Trình Tang Tang cực kỳ thích kĩ thuật hôn của Hàn Nghị.
Anh vừa thô bạo lại vừa dịu dàng, dù là hôn sâu hay hôn cạn thì đều khiến Trình Tang Tang hưởng thụ cực kỳ.
Ở phương diện hôn và làm tình thì độ hợp nhau của hai người phải đạt tới giá trị max.
Hàn Nghị chỉ hôn môi dưới của cô, Trình Tang Tang không nhịn được hơi hé răng ra.
Anh dường như đã sớm đoán được, nhanh chóng trượt vào trong khe hở, cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, xâm nhập càng lúc càng sâu.
Trình Tang Tang bị hôn đến thất điên bát đảo, cô vòng tay lên cổ anh, đuổi theo đầu lưỡi của anh, tinh nghịch cắn lấy đôi môi của anh, cô muốn trừng trị anh nên lúc hôn đến khóe miệng đã cố ý cắn mạnh một cái.
Hàn Nghị vươn tay ra sau mông cô vỗ thật mạnh.
Một khắc sau, cả người Trình Tang Tang bị nhấc lên, Hàn Nghị bế cô đặt lên trên bàn trang điểm.
Anh cúi người cắn lấy đôi môi cô, cười cực kỳ lưu manh.
"Trình Tang Tang, sau này em mà không nghe lời thì tôi sẽ làm em tới mức không xuống giường được."
Trình Tang Tang ngửa cô, hai tay vẫn ôm lấy cổ anh, nghe vậy, cô không cam lòng yếu thế dùng nơi mềm mại của mình đụng chạm anh.
Bây giờ là mùa hè, quần áo vốn dĩ đã mỏng manh, Trình Tang Tang hôm nay lại chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vừa mới kéo một cái nên cổ áo đã trễ xuống không ít, Hàn Nghị cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh trắng đến phát sáng đó.
Nhất thời, Hàn Nghị trướng đau đến mức khó chịu.
Anh cắn răng nghiến lợi nói: "Ngày mai em đừng nghĩ tới chuyện xuống giường."
Cô chẳng chút kiêng dè nói: "Ok thôi."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hai người ngo ngoe muốn động lập tức tỉnh táo lại.
Cô liếc mắt nhìn nơi nào đó, phản ứng cực nhanh chạy ra khóa trái cửa phòng thay đồ, sau đó lại nhìn chằm chằm chỗ kia, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Hàn Nghị ôm cô, nói: "Em đừng nhúc nhích."
"Ừm...
"
Một lát sau, Trình Tang Tang nhỏ giọng nói: "Về sau không được mắng em nữa."
Hàn Nghị lặp lại: "Không được đỡ đạn thay tôi."
"Được rồi."
Trình Tang Tang miễn cưỡng đồng ý, anh đã để ý tới vấn đề này như thế thì cứ nghe theo anh vậy.
.
Giờ phút này, bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc, là giọng của Tống Nhàn.
"Em đã nói rồi, anh thắng thì sao chứ? Trong mắt Tang Tang không có anh.
Nó thích Nghị ca đến mức nào không phải em với anh không biết.
Anh tranh chuyện thắng thua này thì làm được gì? Điều kiện của anh tốt hơn Nghị ca thì sao? Tang Tang nếu đã thích anh thì 8 năm Nghị ca không có đây con của hai người có thể đi nhà trẻ rồi, anh cần gì phải nhớ mãi không quên?"
Tống Nhận cười lạnh một tiếng, nói: "Gen của Tống gia chúng ta chính là như thế, em không có tư cách nói anh, Trình Hướng Lỗi đã mất được 14 năm rồi, thế nhưng em cũng có quên được đâu.
Nếu như Mặc Nhiên giống Trình Hướng Lỗi 5-6 phần thì em sẽ ngày ngày...
"
"Im miệng!" Tâm trạng của Tống Nhàn thay đổi.
Lúc Tống Nhận mở miệng thì đã cảm thấy hối hận, bây giờ thấy Tống Nhàn thế này thì lại càng hối hận hơn, anh nói: "Nhàn Nhàn, anh xin lỗi, anh không nên nhắc tới anh ấy."
Tống Nhàn rũ mắt, nói: "Lát nữa anh nói với Tang Tang là em không được thoải mái nên về trước nhé."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...