Chương 29: Không ghen.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
6 giờ chiều, Trình Tang Tang chuẩn bị tan làm thì có một bệnh nhân tới cấp cứu, vì không chú ý bảo dưỡng sau phẫu thuật nên dẫn đến việc nhiễm trùng.
Trình Tang Tang đành phải gửi tin nhắn cho Hàn Nghị.
Không lâu sau, Hàn Nghị trả lời---- [Đừng quan tâm linh tinh, chuyên tâm làm việc đi.]
Thời gian giống như một vòng luân hổi.
8 năm trước anh cũng trả lời cô như thế, chỉ khác là học tập đã biến thành làm việc, mà phương thức liên lạc cũng từ SMS biến thành Wechat.
Trình Tang Tang có cảm giác, bọn họ chẳng hề có 8 năm xa cách, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn ở đó, chưa từng thay đổi.
Cảm giác này khiến Trình Tang Tang len lén vui thầm.
"Bác sĩ Trình, miệng vết thương của tôi có phải rất nghiêm trọng không? Có phải tôi đã nhiễm bệnh gì đó không chữa được? Vì sao cô cứ cười kiểu đấy thế...
"
Trình Tang Tang nói: "Không có việc gì đâu, yên tâm, chỉ là nhiễm trùng đơn gian mà thôi.
Tôi xử lý một chút là được, tối nay về cô nhớ phải chú ý nữa nhé.
Nhưng mà nghe này, những việc tôi nhắc cô lần trước cô không thể tái phạm nữa, nhiễm trùng nhiều lần thì hiệu quả phẫu thuật sẽ không tốt, rất có thể sẽ biến thành một mắt to một mắt nhỏ đấy."
Bệnh nhân vội vàng nói: "Được được được, tôi nhất định sẽ nhớ kĩ."
.
Nửa tiếng sau, Trình Tang Tang dọn đồ rời khỏi bệnh viện.
Chỉ vừa mới tới cổng Tây mà Trình Tang Tang đã nhìn thấy Hàn Nghị.
Anh đưa lưng về phía cô hút thuốc, tựa trên cây, hơi ngước đầu, chẳng biết anh đang nhìn cái gì.
Tối nay Trình Tang Tang không đi giày cao gót, cô lặng lẽ không tiếng động đi tới phía sau anh, muốn dọa anh một trận.
Nhắc tới cũng lạ, nửa năm trước, Trình Tang Tang và Tống Nhàn đi dạo phố với nhau thì gặp phải một cặp đôi, cô bạn gái lén lén lút lút chạy tới sau lưng anh bạn trai rồi "Òa" một tiếng khiến anh bạn trai giật nảy mình, sau đó, hai người quay lại nhìn nhau, cùng bật cười.
Lúc đó Trình Tang Tang đã bình luận về hành động đó như sau--- Ngây thơ.
Tang Ngây Thơ vươn tay, ngón tay chạm vào phần eo rắn chắc của anh, cố ý hạ giọng xuống nói.
"Hây, soái ca, đang chờ mỹ nhận nào hả? Em thấy cô ta hẳn là cho anh leo cây rồi, nếu không thì anh tạm thời theo em đi, được không?" Nói xong, lòng bàn tay của cô còn nhẹ nhàng vuốt ve quanh eo anh, vẽ thành một vòng tròn.
Lời còn chưa dứt, ngón tay đã bị anh nắm chặt.
Bàn tay rộng lớn có những vết chai rất dày, nhưng lúc bị anh nắm lấy cô lại cảm thấy an tâm vô cùng.
Hàn Nghị liếc nhìn cô một cái.
Trình Tang Tang cười quyến rũ, có thể mị hoặc đàn ông trong phạm vi 10 dặm xung quanh.
Ngón tay cô bắt đầu nghịch ngợm, xoay xoay trong lòng bàn tay anh.
Hàn Nghị nắm chặt hơn, nhưng rất nhanh lại buông lỏng, anh nói: "Tôi không muốn tạm thời."
Lời này khiến con tim của Trình Tang Tang nở hoa, vốn còn định trêu anh một lúc nữa nhưng cô vui quá nên thôi: "Chú Hàn, kia là gì đấy? Anh mua anh đào cho em à?"
Hàn Nghị mặt không thay đổi, nói: "A Sơn mang tới, ăn không hết nên thuận tiện mang tới cho em."
Trình Tang Tang liếc mắt, trong túi có một hộp nhựa trong suốt đựng đầy anh đào, từng quả từng quả vừa tròn vừa đỏ, cô có chút thèm nên đưa tay nhón lấy một quả, hỏi: "Anh rửa rồi à?"
Hàn Nghị nói: "Tùy tiện rửa qua một chút."
Trình Tang Tang nói: "Chú Hàn ơi, em nói cho anh biết nhé, anh đào không thể rửa qua loa được đâu, phải dùng nước muối ngâm, thế thì mới có thể loại bỏ hoàn toàn thuốc trừ sâu với bụi bẩn." Nói thì nói thế nhưng Trình Tang Tang vẫn cho vào miệng ăn, cô ngọt ngào nói: "Chẳng qua, đây là chú Hàn rửa cho em ăn, dù có độc thì ăn cũng ăn!"
Hàn Nghị: "Nói linh tinh."
Trình Tang Tang nói: "Em nói thật mà! Anh không tin thì thôi!" Ăn xong một quả, cô lại lấy thêm một quả nữa, sau khi ăn liên tiếp 3-4 quả, Hàn Nghị hỏi: "Trình Tang Tang, em nuốt cả hạt đấy à?"
Trình Tang Tang há miệng, trả lời một cách không rõ: "Anh thêm 1 quả nửa thì em nhổ một thể."
Hàn Nghị xòe tay ra.
Trình Tang Tang nói: "Không cần đâu! Bẩn lắm!"
Hàn Nghị tức giận nói: "Ông đây không chê em bẩn!"
Trình Tang Tang miệng ngậm 5 hạt anh đào, hai má phồng lên nhưng vẫn lắc lắc đầu.
Hàn Nghị sợ cô lắc đầu mạnh sẽ nuốt phải hạt nên nghiêm túc ra lệnh: "Nhổ ra!"
Trình Tang Tang phồng má, ánh mắt trong véo chớp chớp, như nhớ ra gì đó, cô há miệng nói: "Được rồi, em nhổ." Đầu lưỡi linh hoạt đẩy hạt anh đào ra, chẳng may liếm qua bàn tay Hàn Nghị.
Lúc nào cũng muốn câu dẫn anh.
Hàn Nghị chửi thề một tiếng, híp mắt một cách nguy hiểm, nói: "Trình Tang Tang, em ngoan ngoãn một chút đi, tôi không ngại tắm máu chiến đấu đâu."
"À...
"
Trình Tang Tang bắt đầu nghe lời, cô nhổ hết tất cả hột ra.
Hàn Nghị mặt lạnh đi tìm thùng rác, lúc trở về, Trình Tang Tang khéo léo đưa cho anh một tờ giấy ướt, hỏi: "Cuối tuần anh có rảnh không? Anh có muốn cưỡi ngựa không?" Dừng một chút, cô nói tiếp: "Anh có nhớ Tống Nhẫn với Tống Nhàn không? Hôm nay em nói với Tống Nhẫn bọn mình làm lành rồi, anh ấy hỏi cuối tuần này anh có muốn đi cưỡi ngựa với anh ấy không.
Có cả Tống Nhàn với Mặc Nhiên em trai em nữa."
Năm đó Hàn Nghị đã từng ở lại Tống gia một thời gian, khá thân với anh em Tống Nhẫn Tống Nhàn, nhưng mà về sau thì không còn liên lạc lại nữa.
Hàn Nghị hỏi: "Hôm nay?"
Trình Tang Tang nói: "Không phải hôm nay, là cuối tuần, chắc là chủ nhật." Bỗng nhiên, Trình Tang Tang khựng lại, bây giờ cô mới hiểu được ý "hôm nay" của Hàn Nghị, cô nói: "Dạo trước chị họ Tống Nhẫn tới chỗ em làm phẫu thuật, trưa nay tới tái khám, Tống Nhẫn đưa chị ấy tới nên bọn em cùng nhau đi ăn cơm."
Cô kéo kéo cánh tay Hàn Nghị.
"Chú Hàn, anh ghen với Tống Nhẫn à? Ai ya, em rất thích bộ dáng anh ghen tuông, nếu như không phải bây giờ có nhiều người thì em nhất định sẽ nhào lên hôn anh một cái.
Tống Nhẫn có gì đâu mà phải ghen chứ, anh ấy chỉ là bạn lớn lên từ nhỏ với em thôi.
Anh có đi không? Nếu không thì em từ chối, hai người chúng ta đi chơi riêng.
Em nghe theo anh hết đấy."
Miệng cô hé ra, công phu dỗ người giống hệt công phu đi lừa tiền.
Hàn Nghị nói mà chẳng có chút cảm xúc nào: "Không ghen."
Trình Tang Tang nói: "Được được được, không ghen, anh nói gì thì chính là cái đó."
.
Mấy ngày sau.
Thư kí của Tống Nhàn nhắc nhở Tống Nhàn rằng, trưa nay cô ấy có một cuộc hẹn ăn cơm với nhà sản xuất của Hoan Á.
"Tôi nhớ rồi." Tống Nhàn nói.
Không lâu sau, Tống Nhàn nhận được tin nhắn Wechat của Trình Tang Tang, hỏi xem trưa nay có muốn đi ăn chung không.
Tống Nhà đọc tin nhắn xong, thở ra mấy giây rồi quay đầu nói với thư ký: "Hẹn nhà sản xuất Hoan Á vào hôm khác nhé, trưa nay tôi có chút việc tư."
Thư ký đáp một tiếng rồi ra ngoài.
Buổi trưa, thư kí nhìn thấy Trình Tang Tang đi lên văn phòng, cô ngồi ở trên chiếc sofa nhỏ đợi người.
Sau khi Tống Nhàn tiếp quản công ty này, Trình Tang Tang có tới khá nhiều lần, thư kí có ấn tượng cực sâu với cô bạn thân này của sếp, ngoại hình thật sự quá đẹp.
Một lát sau, thư kí nhìn thấy sếp nhà mình đi ra ngoài, mặt mày hớn hở gọi: "Tang Tang."
Trình Tang Tang hỏi: "Ăn món Quảng Đông nhé?"
"Ok."
Thư kí đột nhiên hiểu ra, hóa ra sếp từ chối cuộc hẹn quan trọng với nhà sản xuất Hoàn Á để đi ăn cơm với bác sĩ Trình, tình cảm bạn bè của hai người tốt quá đi, hâm mộ thật sự.
Cạnh công ty của Tống Nhàn có một nhà hàng Quảng Đông khá ổn.
Sau khi ngồi xuống, Tống Nhàn liền gọi mấy món, sủi cảo há cảo các thứ, còn cả vịt quay, bồ câu quay, hoành thánh và bánh bao kim sa.
Đặt menu xuống, Tống Nhàn mới hỏi Trình Tang Tang: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Trình Tang Tang nói: "Món tớ thích ăn đã được cậu gọi hết rồi."
Tống Nhàn cười híp mắt nói: "Bạn thân bao nhiêu năm trời, có thể không biết sao?"
Nhân viên phục vụ nhận lấy menu rồi rời đi, Tống Nhàn rót cho cô một chén Thiết Quan Âm, nói: "Gần đây bệnh viện bận rộn quá à, giữa trưa tìm tớ ăn cơm nhất định là có chuyện, nói đi xem nào."
"Uầy, Nhàn Nhàn nhà tớ đúng là hiểu tớ thật luôn ý." Trình Tang Tang nhẹ nhàng thổi thổi chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: "Là việc cưỡi ngựa ấy, không phải ngày mai đi sao? Bạn trai tớ cũng đi.
Tối nay cậu nói với Tống Nhẫn một chút...
"
Tống Nhàn sao mà thông minh quá thể, Trình Tang Tang còn chưa nói xong cô ấy đã hiểu ý.
"Cậu thật sự không ngại chuyện Nghị ca chỉ là bảo an à? Sao anh ấy không tiếp tục làm thuyền trưởng mà lại chạy tới du thuyền du lịch làm bảo an thế?"
Trình Tang Tang trả lời: "Tớ không ngại, thật sự không ngại."
Tống Nhàn cười một tiếng, nói: "Cậu không ngại, nhưng bố mẹ cậu thì chắc chắn sẽ ngại."
Trình Tang Tang trầm mặc.
Tống Nhàn thấy thế, lại hỏi: "Nghị ca về sau có dự định gì không?"
Trình Tang Tang nói: "Tớ không biết."
Tống Nhàn hỏi: "Thế tại sao anh ấy lại làm bảo an trên Jewel lâu như vậy?"
"Tớ cũng không biết."
Tống Nhàn bất đắc dĩ hỏi: "Vậy cậu biết cái gì?"
Trình Tang Tang rất chân thành nói: "Trong mắt tớ, những chuyện kia đều không quan trọng, tớ tôn trọng tất cả lựa chọn của anh ấy, đồng thời bằng lòng ủng hộ hết thảy.
Tớ thật sự cảm thấy làm bảo an chẳng có gì là không tốt, đều là công việc, không phân biệt cao thấp giàu nghèo, với cả, tớ chắc chắn anh ấy làm thế là có nguyên nhân.
Anh ấy không chủ động nói với tớ thì tớ sẽ không chủ động hỏi.
Nhàn Nhàn, tớ chỉ biết rằng, trên thế giới này, có thể gặp được người khiến mình động tâm quá khó khăn.
Tớ nghe theo lời bố mẹ, đi du học nước ngoài, trở về làm bác sĩ, tớ ở Mỹ cố gắng học tập là vì muốn tương lai khi chọn chồng tớ sẽ không cần phải cân nhắc bất cứ điều gì, tớ thích một người, không phải bởi vì bối cảnh gia đình của anh ấy, không phải bởi vì năng lực kinh tế của anh ấy, mà chỉ đơn giản là bởi vì tớ thích con người của anh ấy.
Tiền tài danh vọng chỉ là hoa dệt trên gấm, có thì tốt, mà không có cũng không sao.
Bởi vì tất cả những thứ đó, tớ đều có."
Trình Tang Tang còn nói: "Mặc dù con người anh ấy rất cẩu thả, nhưng mà chủ nghĩa đàn ông cũng rất lớn, từ thuyền trưởng tới bảo an, chẳng có chút áp lực tâm lý nào hết.
Dù sao thì ngày mai các cậu không được nhắc đến vấn đề này.
Ai mà nhắc tới thì chính là muốn đối đầu với tớ."
Tống Nhàn nhìn cô không chớp mắt, mãi lâu sau mới nói: "Biết rồi."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...