Hắn nhìn về phía các nữ sinh cùng lớp đang đứng dại ra bên cạnh.
"Cổ chân trái của cô ấy bị thương, các cậu tới phía dưới thính phòng, để Tống Lâm cầm túi chườm ném xuống."
Nói xong Văn Dục Phong liền quay người lại.
Khuôn mặt thanh tuấn vẫn không có một chút cảm xúc, giống như bị băng sương bao phủ.
Hắn nhìn chằm chằm cô cái nhỏ bằng khuôn mặt không chút biểu tình một hồi lâu, mới thở dài.
Nam sinh vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô gái nhỏ một chút.
"Có phải em muốn xem anh cảm thấy không phải mái một chút, bạn học Điềm Điềm?"
"......."
Tần Tình chột dạ, chân trái ở dưới ghế rụt rụt lại.
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì......!Chính là thời điểm giao gậy tới, dùng lực không đúng lực, không cẩn thận.......!một chút.
Không thấy đau......"
Văn Dục Phong nghe xong, không nhiều lời, trực tiếp uốn gối hạ eo, ngồi xổm xuống dưới mí mắt của cô gái nhỏ.
Sau đó hắn duỗi tay giữ chặt cẳng chân trái của Tần Tình.
Dưới da thịt mềm mại cảm nhận được sự run nhẹ.
Văn Dục Phong giương mắt nhìn thấy cảm xúc hoảng loạn của cô gái nhỏ, ánh mắt nhìn hắn rất vô tội.
"........."Ánh mắt Văn Dục Phong tối lại, hai giây sau hắn mới rũ mắt, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Không phải không đau sao?"
Tuy nói như vậy, nhưng động tác của nam sinh cẩn thận cực kỳ.
Hắn nhẹ nhàng cởi giày ở chân trái xuống, sau đó cẩn thận nâng mắt cá chân của cô gái nhỏ lên, đem bàn chân xinh đẹp gác lên đùi của mình.
Lúc làm động tác này, Văn Dục Phong xác định cô gái nhỏ không có nhíu mày hoặc là có phản ứng đau đớn nào khác, mới khẽ buông lỏng.
Hắn duỗi tay vén ống quần vận động của cô gái nhỏ lên một chút, sau đó cởi một nữa chiếc tất màu lam nhạt xuống.
Cẳng chân thon thả trắng như tuyết cùng với mắt cá chân sưng đỏ lên liền lộ ra trước mặt mọi người.
Có lẽ do màu da của cô gái nhỏ quá trắng, trắng như sữa bò, đối lập rõ ràng với mắt cá chân bị thương kia càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Cho tới khi vết thương lộ ra, mọi người xung quanh dần dần vây quanh lại, biểu tình trên mặt giáo viên và các học sinh khác đều biến đổi.
Mà Văn Dục Phong ngồi xổm tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng đen như than.
Hắn ngước đôi mắt đen như mực lên.
Mấp máy môi.
"Lúc mắt cá chân bị thương, không thể gắng sức —— đây là điều cơ bản mà em không biết sao?"
Lần đầu tiên đối mặt với áp suất thấp của nam sinh, Tần Tình không có cốt khí mà lúng túng, rụt cổ rụt vai, âm thanh mềm mại:
"Em không nghĩ tới nó lại bị nặng như vậy.
Em nghĩ sẽ cố gắng quay lại lớp.....!tìm anh."
"......."
Tức giận của Văn Dục Phong bị nghẹn đến mức sắp như núi lửa phun trào, nghe được ba chữ cuối cùng của cô gái nhỏ, khẩu khí dần dần xẹp lại.
Vèo một chút, mọi tức giận hoàn toàn biến mất.
"Túi chườm nước đá tới —— túi chườm nước đá tới ——"
Thời điểm bầu không khí cực kì quỷ dị, một âm thanh vang lên cắt ngang sự yên tĩnh chỗ này.
Tổ ba nữ sinh thi đấu cùng với Tần Tình lúc nãy đã trở lại, trong tay cầm túi chườm nước đá mà Tống Lâm ném cho bọn họ.
Văn Dục Phong tiếp nhận, nữ sinh buông lỏng tay khỏi túi chườm liền kêu thảm: "Qúa lạnh, quá lạnh".
Nữ sinh đó đút tay vào trong áo khoác, trốn sang một bên.
Khi Văn Dục Phong cầm lấy túi chườm đá liền nhíu mày lại.
"Sao lại lạnh như vậy?"
"Hình như là bộ thể dục mới lấy từ trong tủ lạnh ra."
Một nữ sinh khác xấu hổ giải thích.
"....." Văn Dục Phong nghe vậy càng nhíu chặt mày hơn, ánh mắt sắc bén quét xung quanh một vòng nhưng không tìm được đồ vật nào thích hợp.
Tần Tình nhịn không được liền nhỏ giọng nói:
"Không có việc gì, để nó giảm lạnh bớt rồi lát nữa chườm lạnh cũng được......"
Văn Dục Phong không có tiếp lời.
Hắn duỗi tay tới trước người, trực tiếp kéo khóa kéo áo hoodie màu xám của mình xuống.
Hai giây sau, nam sinh đã cởi áo hoodie, lộ ra áo thun màu đen ngắn tay.
Dưới tay áo, vết sẹo trên cánh tay phải lộ ra có chút dữ tợn, đang lên da non hồng nhạt.
Phàm là thấy vết thương, cho dù là giáo viên hay học sinh đều không hẹn mà nhíu mi lại, ánh mắt trốn tránh.
Có người còn lùi lại một bước.
Tần Tình đem hết thảy động tác của mọi người thu vào mắt.
Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, hai cánh tay không tự giác mà run lên, nắm chặt bàn tay lại.
Những người đó nhìn anh ấy với ánh mắt khác thường......!
Cô cực kỳ không thích.
Mà nam sinh ngồi xổm chỗ đó lại không hề phát ra.
Hắn dùng áo hoodie đem túi chườm đá bọc lại, sau đó mới khống chế lực đạo của mình, nhẹ nhàng đặt lên vị trí mắt cá chân đang bị thương của cô gái nhỏ.
Sau khi áp vào, hắn vẫn ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ: "Lạnh không?"
Thanh âm cực nhẹ, vẻ mặt ôn hòa mà cẩn thận.
"........"
Ngực Tần Tình như có cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, không đau nhưng hơi tê tê.
Tần Tình thả lỏng nắm tay, cong khóe mắt, khóe môi lại mỉn cười.
Cô gái nhỏ ngồi tại chỗ chậm rãi lắc đầu.
"Không lạnh."
................!
"Văn Dục Phong.....!Cảm ơn anh đã ở đây."
- ------------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi nhớ rõ ở Chương 46 ( có câu "Anh là tốt nhất", có người đọc hỏi vì cái gì Điềm Điềm sẽ cảm thấy Văn Dục Phong là tốt nhất.
——
Có lẽ hắn có vết sẹo dọa người, nhưng để lại cho hắn cô gái nhỏ, liền ôn nhu và cẩn thận.
................!
Chương này mình tặng bạn BngNhiHn671.
Năm mới vui vẻ nha!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...