Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào


Lần đầu tiên đứng ở trên sân khấu như vậy, Phương Tiểu Nhu có chút khẩn trương, vừa ra khỏi cánh gà cô liền đảo mắt tìm kiếm ở dưới hàng khán giả.
Muốn từ những người đó tìm được người kia.
Bất quá cô chỉ thấy được Lâm Gia Nam mà không thấy Tiểu Mã ca ca của cô.
Phương Tiểu Nhu có hơi thất vọng, mắt to xinh đẹp bỗng nhiên liền mất đi ánh sáng vui vẻ.

Cô rũ xuống lông mi thật dài, hít sâu một hơi, bắt đầu hát.
Cô nhìn dưới đài, có rất nhiều người đều đang nhìn cô, những ánh mắt đó đều mang theo chờ mong, cô nghe được có người khen cô xinh đẹp.
Điều này cho cô tự tin rất lớn.
Lần đầu tiên lên sân khấu cô cũng không thể mắc lỗi không thể thất thần, nhất định phải chân thành hát, phải cho các bạn cùng ban mặt mũi.
Không thể mất mặt.

Phương Tiểu Nhu tự cổ vũ chính mình, sau đó liền vứt bỏ những tạp niệm mà bắt đầu dụng tâm ca hát.

Cô vừa mở miệng trong nháy mắt trên thính phòng liền phát ra tiếng hoan hô, ngay sau đó chính là vỗ tay, hàng phía trước mấy cái tiểu nam sinh còn lớn tiếng nói chuyện.
“Oa, tiểu muội muội này là năm nhất phải không?”
“Hát hay quá đi.”
“Lớn lên cũng thật đáng yêu, lại xinh đẹp, quả thực giống với búp bê Tây Dương.”
Phương Tiểu Nhu dần dần mà tiến vào trạng thái, hát càng ngày càng tốt.

Giọng hát của cô trong trẻo ngọt ngào, giống như là một dòng suối trong vắt kêu róc rách, vốn dĩ thính phòng ầm ĩ đều dần yên tĩnh lại để nghe cô hát, những nam hài tử nghịch ngợm cũng bắt đầu nghiêm túc xem biểu diễn.
Thầy cô càng vui vẻ ra mặt.
Phương Tiểu Nhu đang hát giữa chừng, nhìn xuống thính phòng vừa thấy Trần Dịch An ngồi ở phía dưới, lúc này cậu cùng những người khác đều ngửa đầu nhìn cô.

Trên mặt cậu không có biểu tình gì, nghe thật nghiêm túc, khi mắt chạm mắt cậu mới cười với cô một chút.
Cậu cười ôn nhu, còn mang theo cổ vũ.
Phương Tiểu Nhu liền càng có tinh thần, cô muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Tiểu Mã ca ca, cho cậu một ấn tượng tốt.
Muốn cho cậu thấy những mặt tốt của bản thân.
Một bài hát vừa được hát xong thính phòng dường như đều chưa phục hồi tinh thần lại, sửng sốt một chút lúc sau mới bắt đầu vỗ tay, đặc biệt là mấy nam sinh hàng phía trước vỗ tay dùng sức nhất.


Vài nam sinh thậm chí còn đứng lên, một là bởi vì Phương Tiểu Nhu hát quá dễ nghe, hai là cô thật xinh đẹp, mỏng manh lại đáng yêu.
Lúc cười rộ lên bên môi liền xuất hiện má lúm đồng tiền càng làm say lòng người.
Phương Tiểu Nhu biểu diễn lần này có thể nói là đặc biệt thành công, danh tiếng vang xa, tuy rằng tiết mục khác cũng rất tốt, vũ đạo rất đẹp hát rất hay nhưng so với cô vẫn là còn kém xa.
Phương Tiểu Nhu biểu diễn xong liền đi xuống, cô vốn đang muốn đi tìm Trần Dịch An, kết quả có hai người trạc tuổi Dịch An chạy tới ngăn cản cô.
Cô có chút khẩn trương nhìn bọn họ.
Nam sinh đứng trước mặt là người vừa rồi ngồi ở đằng trước, vừa rồi bọn họ đến vừa lúc thấy được Phương Tiểu Nhu, liền tới đây cùng chào hỏi cô.
Thấy cô có hơi sợ hãi các nam sinh liền cười, trêu ghẹo nói “Xem các cậu lớn lên hung thần ác sát, đều dọa đến tiểu muội muội.”
Một nam sinh đứng dậy, cúi đầu cười với tiểu nhu nói “Tiểu muội muội đừng sợ chúng ta không phải người xấu, vừa rồi tiểu muội hát thật sự rất êm tai, hơn nữa lớn lên cũng thật đáng yêu.”
Phương Tiểu Nhu đôi mắt xoay chuyển, vẫn là vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ, không biết bọn họ muốn gì.
Mấy tiểu ca ca này thoạt nhìn hình như lớn hơn Tiểu Mã ca ca, cô có hơi sợ.
“Ca ca thật sự không phải người xấu, sẽ không khi dễ tiểu muội.”
Nam sinh kia thấy Phương Tiểu Nhu lớn lên đáng yêu, nhịn không được muốn sờ mặt cô.
Hắn mới vừa vươn tay, còn chưa có đụng tới, liền có một bàn tay bỗng nhiên từ phía sau lôi Phương Tiểu Nhu đi.

Nháy mắt giữ khoảng cách với hắn.
Trần Dịch An còn quay đầu lại mặt vô cảm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt không có thiện cảm gì.
Tuy rằng mấy người này đều là năm 4, nhưng cậu không sợ bọn họ.
Ai ngờ khi dễ tiểu nhu không được.
Ba nam sinh kia vốn dĩ không nghĩ làm gì, vừa thấy tình huống này liền đều đi rồi.
Thấy Trần Dịch An, Phương Tiểu Nhu đôi mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ cười, phóng lên người cậu một phát.
Ôm lấy.
“Tiểu Mã ca ca rốt cuộc cũng tới.”
Trần Dịch An vừa rồi tâm tình còn buồn bực bỗng nhiên liền chuyển biến tốt đẹp, bất quá cậu vừa chuyển đầu liền thấy có vài người nhìn bọn họ, làm cho hai tai của cậu lập tức đỏ lên, ngượng ngùng đẩy tiểu nhu xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận