Anh Ây Mắc Bệnh Nặng

Nỗ lực tự cổ vũ bản thân mình một phen xong, cô vô cùng hăng hái đi về phía phòng làm việc, nhưng tới cửa thì lại đột nhiên chùn bước.

Cửa phòng làm việc mở ra, Đường Thuần trốn đằng sau khung cửa, lặng lẽ thăm dò, nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc.

Người đàn ông mặc một chiếc áo bình thường cùng với áo khoác dệt kim, trên sống mũi là chiếc kính mắt gọng vàng, cách xa mấy mét cũng có thể cảm nhận được khí chất thanh thoát đập vào mặt, tuyệt đối tương phản với vẻ hơi thâm sâu lúc đứng trước giá sách hồi sáng.

Lúc này anh đang giơ cao chiếc bút lông, vài nét bút hạ xuống tờ giấy Tuyên Thành đã phác họa ra được hình dáng của một cây trúc, không thể không nói nhìn rất sống động.

Đường Thuần chậm rãi mở to mắt nhìn, ngay khi cô còn đang kinh ngạc thì người đàn ông cũng lạnh nhạt ngẩng đầu lên, bắt được chính xác Đường Thuần đang đứng ngoài cửa.

“Hai giờ rồi, còn không qua đây?”

Nhịp tim đập hụt một nhịp, thân thể có hành động nhanh hơn so với suy nghĩ, cô cực kỳ nghe lời mà đi về phía Phó Hạo Nguyệt.

Ngay lúc cô tới gần bàn đọc sách thì Phó Hạo Nguyệt bèn đưa bút lông đang cầm trong tay tới trước mặt Đường Thuần, mở miệng nói: “Cầm.”

Đường Thuần:?

Phải bắt đầu sớm như vậy sao?

Đường Thuần lo lắng giơ tay lên, cẩn thận nhận lấy bút lông, cách cầm bút có vài phần tương tự với Phó Hạo Nguyệt, chỉ là cô còn chưa nắm chắc bút thì Phó Hạo Nguyệt đã cầm lấy tay cô bắt đầu luôn, kéo tay cô ra trước người, còn anh đứng sau lưng giúp cô chỉnh lại tư thế cầm bút.

“Tay thả lỏng, lòng bàn tay nới ra, chưa hạ bút đâu không cần phải lo lắng như thế.”

Người đàn ông hơi cúi người, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên gần lại trong nháy mắt, cảm giác thân mật nhanh chóng tăng lên.

Hô hấp ấm nóng thoáng qua trên cổ Đường Thuần, mang theo chút ngứa ngáy. Phó Hạo Nguyệt cực kỳ nghiêm túc hướng dẫn, ngoại trừ cầm tay cô ra, cơ thể hai người cũng vẫn luôn cách nhau một khoảng mười xen-ti-mét. Phó Hạo Nguyệt luôn như vậy, trong lúc âm thầm xâm chiếm vẫn không quên giữ chừng mực, hành động như vậy trông có vẻ cực kì lịch sự phong độ, nhưng lại như có móng vuốt cào nhẹ vào tim Đường Thuần, khó mà chịu được.


Hương thơm mát lạnh thuộc về riêng anh không ngừng chui vào mũi Đường Thuần, mang theo một chút mùi của gỗ, trưởng thành điềm tĩnh mang theo chút cảm giác xa cách vừa phải. Mùi thơm như vậy vốn dĩ nên cực kì an toàn, nhưng lúc này đối với Đường Thuần, không hiểu sao nó lại cực kỳ quyến rũ.

Ôi!

Cố ý đúng không? Người này đang định quyến rũ ai đây? Có phải là coi thường sức kiềm chế của cô quá rồi không?

Đường Thuần âm thầm khinh bỉ bản thân một phen, sau đó mới sắp xếp lại đống suy nghĩ của mình thật chỉnh tề. Ngay sau đó, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào nửa cây trúc đang vẽ dở được bày trên bàn làm việc, cô càng không ngừng tự thôi miên bản thân: Mọi thứ đều là hư vô, bản thân thanh tịnh.

“Đúng, chính là như thế. Thả lỏng cổ tay ra sau đó viết.”

Giọng nói của người đàn ông vang lên hướng dẫn từng động tác cho Đường Thuần, lúc ngòi bút sắp chạm vào giấy Tuyên Thành thì Đường Thuần như vừa mới lấy lại tinh thần, quay đầu dò hỏi: “Tôi phải viết cái gì?”

Vẻ mặt Phó Hạo Nguyệt không thay đổi, giọng nói tự nhiên đáp: “Trước tiên viết chữ đầu tiên, Phó trong cụm “người đàn ông đẹp trai”.”

Đường Thuần không cảm thấy có gì lạ, trong đầu đột nhiên nhảy ra cụm thành ngữ này, lập tức tập trung tinh thần viết chữ “Phó” tiếp theo.

“Hạo trong “bạc đầu vẫn nghiên cứu kinh thư”.”

Trong thư phòng quanh quẩn tiếng nói nhỏ của người đàn ông, mang theo đôi chút sự lưu luyến nhưng Đường Thuần đang chăm chú viết chữ không nhận ra được.

“Nguyệt trong “trăng thanh gió mát”.”

Đường Thuần vừa viết xong chữ “Hạo”, đang chuẩn bị viết tiếp thì mới đột nhiên phản ứng lại được, cô quay ngoắt đầu lại như bị dẫm phải đuôi, cũng va phải ánh mắt đào hoa như đang cười của người đàn ông.

Phó, Hạo, Nguyệt.

Là tên của anh.


Phó Hạo Nguyệt nhướng mày nhìn cô gái trưng ra vẻ mặt “bị lừa”, cố nén cảm giác muốn giơ tay lên xoa đầu cô, cong môi nhắc nhở: “Còn thiếu một chữ.”

Đường Thuần hơi ảo não, luôn cảm thấy ở trước mặt Phó Hạo Nguyệt, cô giống như một con mèo ngốc nghếch, bị đùa giỡn từ đầu đến cuối.

Nhưng tuy là nói như thế, Đường Thuần vẫn quay đầu bổ sung một nét hoàn chỉnh cho chữ “Nguyệt” cuối cùng.

Gác bút lông lại rồi Đường Thuần mới cúi đầu nhìn ba chữ như gà bới bên cạnh cây trúc vẽ bằng mực, vẻ mặt cứng đờ, khóe miệng co rút.

Ầy…

Chuyện gì thế này? Lúc viết chữ còn cảm thấy khá là được, tại sao lúc viết xong rồi lại xấu thế này?

Bên tai vang lên tiếng cười nhè nhẹ, khiến gương mặt Đường Thuần nóng bừng lên, cô biết Phó Hạo Nguyệt đang chê cười cô.

Nhưng Phó Hạo Nguyệt đứng sau lưng Đường Thuần lại giơ tay qua người cô, cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành ở trên bàn lên. Dưới ánh mặt trời, anh chăm chú quan sát chữ viết một lượt, sau đó nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Cũng được.”

Đến đây, nhiệt độ trên mặt Đường Thuần đã tăng vọt lên.

Từ phương diện nào đó mà nói, ngài Phó vốn là người không biết lãng mạn cho lắm, rõ ràng là người theo đuổi nhưng lời nói vẫn sắc bén không hề thương tiếc, cho dù dưới tình huống như thế này cũng không khen một câu trái lương tâm. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, anh vừa hơi mưu mô lại vừa đáng yêu như vậy, cho nên Đường Thuần bắt đầu hoài nghi anh thật sự là con gà con chưa từng biết yêu đương là gì sao?.... Khoan đã, một con gà già?

Phó Hạo Nguyệt cũng không biết Đường Thuần đang nghĩ cái gì, nói thật là từ nhỏ tới giờ Phó Hạo Nguyệt luôn được giáo dục rất chuyên nghiệp, nên đối với ba chữ này của Đường Thuần mà nói, thật sự có thể nhận xét là “khó coi”, anh nói “cũng được” đã là nói giảm nói tránh đi nhiều rồi. Tuy vậy đối với Phó Hạo Nguyệt, chữ xấu đẹp đều không quan trọng, cho nên trong mắt Phó Hạo Nguyệt, ba chữ xấu muốn chết này cũng đáng yêu chết đi được, anh còn có suy nghĩ muốn cầm nó lên để thưởng thức mỗi ngày.

Về phần Đường Thuần nghĩ anh “mưu mô” thì đó chỉ đơn thuần là hành vi khi Phó Hạo Nguyệt không thèm động não mà thôi.

Phó Hạo Nguyệt là một người có tài năng trời phú, có thể nói trong việc yêu đương cũng giống như vậy.

“Ngài Phó, lần đầu tiên tôi viết nên không được đẹp, anh cho tôi tờ giấy Tuyên Thành đi, tôi quay về sẽ luyện tập thêm.” Đường Thuần vừa nói vừa giơ tay lên chuẩn bị giành lại tờ giấy kia.


Chữ xấu như thế, không bỏ đi chẳng lẽ còn giữ lại để mừng năm mới? Huống chi bản thân cô cũng không muốn Phó Hạo Nguyệt được như ý nguyện như thế!

Nhưng mà đương nhiên là Phó Hạo Nguyệt nhìn ra được suy nghĩ của cô, bàn tay cầm tờ giấy Tuyên Thành cũng nhẹ nhàng né qua một cái tránh khỏi tấn công của cô.

“Trên đây còn có một bức tranh mà tôi vẽ nữa, em muốn cầm đi thì bỏ tiền ra mua.”

Đường Thuần:?

Cừ thật, đây chính là tư bản sao?

“Vậy chữ ở trên đó của tôi thì sao? Anh cũng không thể độc chiếm được!”

Phó Hạo Nguyệt nhướng mày, hỏi ngược lại: “Bức tranh của tôi và chữ của em thì cái nào đáng giá hơn?”

Đường Thuần: “…”

Được, cô hoàn toàn bị sỉ nhục.

“Được, vậy anh nói xem hết bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh ngay bây giờ.” Đường Thuần nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động ra khỏi túi, giống như chuẩn bị chuyển khoản cho Phó Hạo Nguyệt.

“Năm trăm nghìn tệ.”

Năm, năm trăm nghìn tệ?

Đường Thuần suýt nữa đã nghẹt thở, đôi mắt mèo mở to hết cỡ, trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như đang lên án hành vi xấu xa của anh.

“Ngài Phó, anh làm vậy là đang đi ăn cướp!”

Phó Hạo Nguyệt hình như đã dự liệu được phản ứng của cô từ trước, cũng từ từ mở miệng nói: “Em có thể dùng thứ có giá trị tương đương để trao đổi.”

Đường Thuần vừa nghe thấy thế, suýt nữa đã tức đến phì cười, trên người cô làm gì có thứ gì đáng giá tận năm trăm nghìn tệ?


Còn Phó Hạo Nguyệt thấy thế cũng biết Đường Thuần không có cách nào, vì vậy anh chậm rãi quay người lại, đang chuẩn bị đi lấy khung kính để đóng khung lên thì đằng sau đột nhiên ấm lên.

Vòng eo bị ôm chặt, người đàn ông sững người đứng yên tại chỗ, trong đôi mắt luôn bình thản từ trước đến nay cũng xuất hiện sự ngạc nhiên.

Hai giây sau, Đường Thuần đỏ mặt rụt cánh tay đang ôm lấy Phó Hạo Nguyệt về, núp sau lưng anh nhỏ giọng nói: “Vậy được chưa…”

Đây là một cái ôm bất ngờ không kịp đề phòng. Bạn đang đọc t𝙧uyện tại [ T𝖱UMT𝖱UYỆ𝗡.𝒱n ]

Thời gian dường như dừng lại ở giây phút này, trong không khí đã xuất hiện hương vị ngọt ngào từ lúc nào, khiến cho trái tim Phó Hạo Nguyệt mềm nhũn…

Phó Hạo Nguyệt bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, anh quay người lại trả tờ giấy Tuyên Thành cho Đường Thuần, rồi sau đó giơ tay lên, bàn tay áp lên đầu cô gái nhỏ, ngăn cản hành động ngẩng đầu lên của cô.

Vẻ mặt anh bây giờ không thể để cho cô nhìn thấy được.

“Thật sự là bại vì em.”



Buổi luyện thư pháp chưa được bao lâu, Đường Thuần đã bị Phó Hạo Nguyệt “đuổi” ra ngoài.

Cầm tờ giấy Tuyên Thành trong tay, Đường Thuần nhìn hình vẽ cây trúc cùng với chữ viết như gà bới của mình, bên tai không ngừng vang lên giọng nói đầy cưng chiều của Phó Hạo Nguyệt.

Lỗ tai cô lại nóng lên, mà đúng lúc này, chuông báo tin nhắn chợt reo.

Đường Thuần lấy điện thoại di động qua, nhìn lướt qua màn hình, sau đó sững người tại chỗ.

Là thông báo đến từ ngân hàng, cô vừa nhận được tròn năm trăm nghìn tệ.

Trong lòng Phó Hạo Nguyệt, cái ôm này trả năm trăm nghìn tệ là còn ít.

Nó đáng quý hơn nhiều so với một triệu, mười triệu, thậm chí cả tỷ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận