Editor: Pig
Beta: OL
Thị trấn Bande.
Lúc này đã sắp ba giờ chiều, Cảnh Tiêu gọi ở quầy bán hàng hai hộp kem, lấy tiền trong túi áo khoác đen để thanh toán xong thì bước đến một vị trí ở gần cửa sổ cùng Phương Nam nói chuyện điện thoại.
“Anh trai tớ dám đối xử với cậu như vậy! Anh ấy còn biết xấu hổ không vậy? Tiêu Nhi, cậu chờ đi.
Dám mở miệng nói phét những lời không đáng tin cậy, xem tớ gọi điện mắng chết anh ấy.”
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh tràn vào, chiếu xuống mặt đất vàng rực, mũi giày cổ thấp bóng loáng, hai chân thon dài trắng nõn lộ ra trong không khí.
Cảnh Tiêu đến gần ánh nắng thêm hai bước, nhìn Hallie đang chơi đùa, nói với Phương Nam: “Đây là lần cuối rồi, sau sinh nhật Hallie tớ sẽ trở về Melbourne.”
“Cậu thực sự không về nhà sao?” Phương Nam buồn bã nói: “Đã bốn năm rồi tớ không được nhìn thấy cậu, nếu cậu không trở về, tớ sẽ phải kết hôn.”
“Là Tiếu Dương, đội trưởng của đội hộ vệ?” Cảnh Tiêu hỏi.
“Ừ, chính là anh ấy.” Phương Nam nói: “Cậu phải đến làm phù dâu cho tớ, không được vắng mặt.”
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ đến.” Cảnh Tiêu cười.
“Vậy là đã đồng ý rồi nhé, không được đổi ý đâu.” Phương Nam cười.
Qua một lát sau đột nhiên nói: “Này, cậu còn nhớ Lương Hoàng không?”
Cảnh Tiêu nhíu mày gật đầu: “Còn nhớ, làm sao vậy?”
“Cũng không làm sao cả, chỉ là bây giờ cậu ấy đang là thuộc hạ dưới trướng Tiếu Dương.
Có phải cậu cũng không ngờ được đúng không?” Phương Nam nói: “Tớ cũng không nghĩ đến việc một chàng trai da dẻ trắng nõn sẽ lại chạy đến tham gia vào quân đội.
Hai ngày trước khi tớ đi tìm Tiếu Dương đã nhìn thấy cậu ấy.
Cậu ấy người cao, gầy, khi nói chuyện cũng vô cùng lịch sự.
Lúc trước, ba người thường trốn đi chơi, nhưng tớ có cảm giác đại viện bộ đội không giống như trước đây nữa rồi.
Mọi người sau khi lên đại học thì mỗi người một ngả, cậu ở đầu kia, tớ nơi này.
Hiện tại nơi này chỉ còn tớ và Lương Hoàng, cậu không có ở lại.
Tớ vẫn có chút ghen tị khi anh trai tớ được ở cùng một nơi với cậu.”
Đúng lúc này, Hallie chạy chậm đến, túm lấy góc áo của Cảnh Tiêu, hưng phấn chỉ tay ra cửa rồi nói bằng tiếng anh: “Mom, con muốn ra ngoài ngồi.”
Trên cửa có bày biện hai con gấu bông, bảo sao đứa nhỏ lại muốn ra ngoài.
“Đợi một chút, kem được mang lên rồi sẽ cho con đi, trước tiên cứ tự mình chơi đi.” Cảnh Tiêu xoa đầu Hallie, Hallie vui vẻ chạy về chỗ ngồi.
Cảnh Tiêu tiếp tục nói chuyện cùng Phương Nam: “Đừng nói nữa, tớ tình nguyện không quen anh cậu.”
“Tớ cũng không muốn quen.” Phương Nam nói.
Phục vụ mỉm cười hướng Cảnh Tiêu gọi một tiếng: “Lady?”
Kem đã có, Cảnh Tiêu hiểu ý rồi cảm ơn người phục vụ và nói với Phương Nam: “Tớ phải đi trông Hallie, không nói chuyện với cậu được nữa.
Khi nào có thời gian tớ sẽ gọi lại sau nha.”
“Được.
Đợi anh trai tớ về tìm hai người các cậu thì nhớ phải gọi tớ mắng cùng, hai người cùng mắng để xem anh ấy có còn không dám để Hallie một mình cho cậu không.” Phương Nam bênh vực cô.
Cảnh Tiêu cười: “Sẽ không quên, vậy nha.”
“Tạm biệt!”
Cảnh Tiêu cất điện thoại vào trong túi, nhận lấy hộp kem từ tay phục vụ rồi đi ra bên ngoài cửa hàng.
Cô ôm lấy Hallie ra ngoài, đặt bé ngồi đối diện mình.
Hallie lấy ra một hộp kem đưa đến trước mặt cho Cảnh Tiêu: “Mommy cũng ăn đi.”
“Được, nếu còn muốn ăn thêm thì nói cho mommy biết, mommy đi mua cho con.” Cảnh Tiêu đẩy vành mũ lưỡi trai đen, để lộ cái trán trắng như tuyết.
Hallie vui vẻ gật đầu, cầm thìa tập trung ăn kem.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, đỉnh đầu còn có bạt che nắng, bên dưới còn có các loại cây cảnh, thi thoảng có cơn gió thổi đến, vô cùng mát mẻ.
Nhưng Cảnh Tiêu nhớ đến Lý Thiếu Phi, lại không kìm được mà thở dài.
Khi học năm ba, cô có thuê một căn hộ bên ngoài trường học, ở bên cạnh là nhà Lý Thiếu Phi, ngày nào cũng gặp nhau vào bữa sáng nên quen biết.
Lúc đó Cảnh Tiêu chỉ biết anh ta là một phóng viên, tin tức gì cũng viết, thường xuyên phải đi ra ngoài, mỗi khi về đều mang trên mình những vết thương.
Sau này ngoài ý muốn biết được, hoá ra anh ta là anh họ của Phương Nam.
Mà bây giờ chỗ của cô với Hallie cách chỗ Lý Thiếu Phi không xa lắm.
Ban đầu là muốn đi đến thành phố khác để tổ chức sinh nhật của Hallie, ai mà ngờ được xe vừa mới chạy đến trấn Bande thì có một đồng nghiệp gọi điện đến.
Hình như là có chuyện gấp nên Lý Thiếu Phi lập tức đưa đứa nhỏ cho cô chăm sóc.
Sau đó người cũng rời đi rồi, cô đành phải mang theo Hallie đến khách sạn chờ Lý Thiếu Phi trở về.
Bên cạnh khách sạn có một dòng sông, cô đã ngắm phong cảnh trên mặt sông hai ngày liên tiếp, nơi đi xa nhất cũng chỉ là nhà hàng bên dưới khách sạn.
Cảnh Tiêu cảm thấy chờ đợi như vậy không vui chút nào, nhân dịp thời tiết hôm nay rất đẹp, cô liền đưa Hallie ra ngoài đi chơi.
“Mommy, lúc nào daddy mới tới đón chúng ta vậy?” Đột nhiên Hallie ngẩng đầu lên hỏi Cảnh Tiêu.
Cảnh Tiêu thu lại tầm nhìn và thấy Hallie cũng đã ăn hết một nửa hộp kem: “Mẹ cũng không biết nữa, đợi xem anh ấy có gọi điện cho chúng ta không.
Hay chúng ta cứ đợi một ngày nữa, nếu không thấy người đâu, mẹ sẽ dẫn con đi Melbourne.
“Vâng, nghe mẹ tất.”
Hallie gật đầu, ăn hết kem trong hộp xong bé kéo kéo hai dây đeo vai của cái áo yếm, lắc lắc chân nhìn Cảnh Tiêu.
Đột nhiên nhìn thấy trong cái túi trước ngực có một tấm ảnh.
Cô bé thắc mắc, không nhớ được là ai đã bỏ vào.
Suy nghĩ một chút rồi đưa cho Cảnh Tiêu, tò mò hỏi: “Mommy, chú này là ai vậy?”
Cảnh Tiêu nghi ngờ nhìn, nuốt hết kem trong miệng xuống bụng rồi cầm lấy tấm ảnh, cả người hơi khựng lại một chút rồi mới hỏi Hallie: “Sao con lại có tấm ảnh này?”
Hôm qua ở khách sạn cô tìm cả ngày trời còn tưởng đã bị mất.
Trong ảnh chụp hai người, một cao một thấp.
Cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, một tay nắm lấy góc áo, vẻ mặt tươi cười thoải mái.
Bên cạnh còn có một người đàn ông dáng người cao lớn, so với cô gái còn cao hơn hẳn một cái đầu.
Trên người mặc bộ đồ huấn luyện màu xanh, mũ kéo xuống hơi thấp, hai tay để ở đằng sau.
Ngũ quan trên mặt như tranh vẽ, tuấn tú lại nghiêm túc, môi mỏng hơi hướng lên trên, có cảm giác ôn nhu như ngọc.
Hallie gãi đầu: “Không hiểu sao nhưng chị này rất giống mommy.”
Nếu là năm đấy, gọi cô là chị cũng đúng.
Cảnh Tiêu hé miệng cười: “Cái chú này là một quả trứng thối, con không cần biết làm gì.”
Hallie vẫn chăm chú nhìn Cảnh Tiêu, cô nhìn tấm ảnh một lần nữa rồi để vào túi của Hallie và kéo khóa lại, nói: “Giữ giúp mẹ nha, túi của mẹ nông, rất dễ rơi.”
“Ok.” Hallie đồng ý.
Ăn kem xong, ngồi thêm một chút rồi Cảnh Tiêu liền dẫn Hallie về lại khách sạn.
Trên ngã tư người người đi lại vội vã, lâu lâu còn có những người phụ nữ da màu ôm trẻ con ngồi ở góc tường.
Đột nhiên có mấy chiếc xe màu đen chạy qua, bật nhạc rất lớn.
Cảnh Tiêu cảm thấy bầu không khí bắt đầu nóng lên và nhìn về phía những người trên xe.
Chờ chiếc xe kia đi xa, âm thanh cũng dần biến mất theo.
Nơi này đúng là loại người nào cũng có.
Hallie đi được một đoạn liền muốn Cảnh Tiêu bế mình, Cảnh Tiêu cúi xuống bế cô bé, chậm rãi đi.
Qua một lúc, cô cảm thấy trên mặt đất có gì đó chấn động, những thứ xung quanh cũng bắt đầu rung lắc theo.
Đột nhiên cửa sổ của ngôi nhà đối diện nứt ra, tất cả mọi thứ bắt đầu rung lắc, tiếng đồ vật rơi, tiếng kêu la sợ hãi, người dân trong nhà chạy ra hết bên ngoài đi tìm nơi trốn.
Rất nhanh khung cảnh đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Động đất! Động đất.”
Cảnh Tiêu lập tức ôm Hallie chạy đi.
Người bên cạnh không biết bị cái gì đập vào mà ngã lăn ra đất, Cảnh Tiêu thấy vậy liền theo bản năng chạy chậm lại.
Một cái cột đá không lớn không nhỏ rơi xuống, chiếm một nửa con đường.
Gần quá!
Thiếu chút nữa thì bị nó đè trúng.
Cảnh Tiêu thở phào một hơi, Hallie đang khóc, cô cũng không có thời gian để dỗ con bé, chỉ có thể dặn bé ôm chặt không được buông tay.
Cô nhìn trái nhìn phải rồi quyết định đi theo dòng người, bản thân không phải người ở đây nên Cảnh Tiêu cũng chỉ biết dựa vào đám người này.
Bên kia đường chính là công viên duy nhất của thị trấn nhỏ này, diện tích không quá lớn, lúc này cũng đã chứa đầy người.
Cảnh Tiêu đứng ở một góc của công viên, nhìn dòng người từ trong nhà chạy tới nơi này, lại nghe thấy tiếng kêu cứu, cô liền tìm một chỗ đất trống đặt Hallie xuống.
Động đất liên tục kéo dài một phút, cũng may biên độ không quá mạnh nên không có thương vong.
“Đứng ở đây, không được rời đi, nghe lời mẹ nhé?”
Hallie lấy tay lau nước mắt, nức nở gật đầu.
Có một người phụ nữ bị ngã gãy chân, ngồi bên dưới mặt đất, mặt mũi đau đớn méo mó lại, đứa nhỏ bên cạnh thì đang quỳ gối khóc lớn.
Cảnh Tiêu tìm xung quanh hai ván gỗ, vội vàng chạy tới bảo đứa bé cởi áo khoác của mẹ ra.
Đầu tiên phải cố định lại chân trước, dù sao bây giờ trên người cô cũng không có dụng cụ y tế.
Cảnh Tiêu ở một bên trấn an người mẹ, một bên dùng áo khoác quấn quanh chân cô ấy vài vòng.
Vừa mới xử lý tốt xong thì đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.
Là bom, là tiếng bom nổ.
Cách đó không xa, khói trắng bốc lên dày đặc, tiếp đó là tiếng súng, tiếng động cơ xe cộ…
Hiện trường trong nháy mắt đã càng trở lên hỗn loạn, mọi người đều tranh nhau đổ xô vào những ngôi nhà xung quanh.
Cảnh Tiêu vội vàng chạy tới ôm lấy Hallie.
Lúc này lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh, mọi người lập tức điên cuồng chạy về tứ phía.
Cảnh Tiêu bị va chạm vào người mấy lần, vừa quay đầu đã không nhìn thấy cặp mẹ con kia.
Không còn cách nào nữa.
Bốn phía không ngừng có mưa đạn bay đến.
Cảnh Tiêu vừa chạy vào trong một căn nhà đã bị trúng đạn, bước chân cũng theo đó mà lảo đảo.
Cô vội vàng đưa tay bảo vệ đầu của Hallie, cả người ngã xuống mặt đất.
Cảnh Tiêu có thể cảm nhận được lớp bụi mỏng ở trên mặt đất.
Kế đó là tiếng súng máy vang lên, không ít người ngã xuống bên cạnh Cảnh Tiêu, máu tươi chảy ra ồ ạt, đỏ cả một vùng.
“Đừng nhìn.”
Cảnh Tiêu đưa tay che mắt Hallie lại, đằng sau cô còn có mấy viên đá nhỏ, đè vào đau điếng khiến cô phải hít một hơi.
Đau quá!
Lúc này, không còn viên đạn nào hướng về đây nữa, toàn bộ như đã chuyển hướng.
Tiếng còi xe cảnh sát truyền đến nhức óc.
Cảnh Tiêu nhìn xung quanh, chỗ này của cô có một bức tường ngăn cách, ở bên kia đường còn có một chiếc container.
Cô đứng lên, chạy nhanh qua ngôi nhà bên cạnh chiếc xe.
Tiếng súng bên tai mãi không chịu dứt.
Ngôi nhà đối diện cũng đang có người trốn, Cảnh Tiêu liền lấy ra từ sau lưng một khẩu súng, là Lý Thiều Phi trước khi rời đi đưa cho cô.
Cảnh Tiêu đứng ở gần cửa sổ, Hallie núp ở ngay đằng sau cô, sợ đến mức không dám lên tiếng.
Cô dựa vào tường, ngoài chiếc xe kia chỉ có khung cửa sổ, cửa xe treo lơ lửng, đá một cái cũng có thể rơi xuống.Cảnh Tiêu ngó ra bên ngoài quan sát tình hình, cách đây không xa còn có một ngã tư.
Trái phải đều có vật che chắn, nếu có người tiến tới đây cô sẽ lập tức nổ súng.
Hallie nắm chặt áo khoác của Cảnh Tiêu, không dám ngẩng đầu, khóc cũng không ra tiếng.
Cô xoa đầu Hallie: “Không phải sợ, có mẹ ở đây rồi.”
Lúc trước, khi cô đến Afghanistan và Pakistan làm tình nguyện viên y tế cũng chưa từng gặp loại chuyện này.
Trong lòng Cảnh Tiêu cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Nếu hôm nay còn có thể đưa Hallie ra bên ngoài, Lý Thiếu Phi nhất định phải gọi cô một tiếng tổ tông.
Đứng lo sợ một hồi thì đột nhiên cửa đã bị đẩy ra.
Trước đó, Cảnh Tiêu không hề để ý rằng có người đang đến gần, cô nhanh chóng giơ súng lên, ngón tay cũng chuẩn bị bóp cò.
Nhưng người đi vào lại phản ứng nhanh hơn cô một bước.
Khẩu súng trong tay người kia nhắm đúng tâm mi của cô, bình tĩnh nói: “Tôi là lính Trung Quốc.”
Nghe thấy tiếng nói quê hương, Cảnh Tiêu ngạc nhiên, nhìn ngực trái của người đàn ông có ký hiệu lá cờ đỏ năm sao, tay cầm súng cũng từ từ hạ xuống.
Trong người cũng nhẹ đi phần nào, tứ chi vô lực mà lùi về sau nửa bước, ngẩn ra nhìn người trước mặt.
Mắt người đàn ông hơi sáng lên, các ngón tay siết chặt khẩu súng hơn một chút.
Từ đằng sau có hai lính đặc chủng đi đến, một người là Triệu Chấn còn người kia là Khâu Hiểu Thiên.
“A Tiêu?” Triệu Chấn ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Cảnh Tiêu, anh ta chớp mắt mấy cái cẩn thận xem xét, sợ nhận nhầm người nên quay sang nhìn Trì Thanh Hành xác định lại.
Trì Thanh Hành mặt không có cảm xúc, buông khẩu súng xuống, nhìn Cảnh Tiêu rồi lại nhìn Khâu Hiểu Thiên: “Cậu ở lại với cô ấy, còn những người kia đi theo tôi.”
Khâu Hiểu Thiên mở to mắt, anh ta nói: “Đội trưởng, tôi là cánh tay đắc lực của anh.
Tôi không thể không đi giết địch được.
Có thể cử hai người khác ở lại mà.”
Trì Thanh Hành nhàn nhạt nói: “Bảo vệ người dân của nước ta cũng giống như ra trận giết địch.
Tôi tin cậu có thể làm được.”
Nói xong, Trì Thanh Hành nắm chặt khẩu súng trong tay, đi ra cánh cửa đằng sau Cảnh Tiêu.
Triệu Chấn còn chưa hiểu rõ tình hình, liếc mắt nhìn Hallie ở phía sau Cảnh Tiêu một cái rồi vội vàng gọi người đi theo.
Trong vòng mười giây, chỉ còn Cảnh Tiêu và Khâu Hiểu Thiên hai bên nhìn nhau,một người khác thì sang phòng bên quan sát tình hình.
Khâu Hiểu Thiên nhìn chằm chằm Cảnh Tiêu rồi nói: “Người đẹp, cô cùng cô bé kia mau trốn dưới chân cầu thang kia đi.
Tôi ở kia phòng thủ.
Hãy yên tâm, tài xạ thủ của tôi tốt lắm.”
Cảnh Tiêu gật đầu, ôm theo Hallie đi qua.
Bên kia, Trì Thanh Hành mang theo một đội tấn công từ phía sau và một đội ở phía trước thu hút sự chú ý.
Nơi đóng quân khá gần với thị trấn này, lại có người mang quốc tịch Trung Quốc nên ngay khi nhận được lệnh chi viện thì Trì Thanh Hành lập tức dẫn đội đến hỗ trợ.
Một nửa số người bạo loạn nổi dậy tấn công thị trấn này đã được giải quyết.
Họ đều là những kẻ liều chết, vừa rồi còn có một vụ đánh bom xe hơi của người dân.
Trước mắt, bom đạn, tàn sát vẫn còn tiếp tục, mùi máu ngập tràn trong không khí.
Trì Thanh Hành xuyên qua làn khói thuốc súng, mấy thành viên khác trong đội thì yểm trợ từ phía sau.
Toàn đội nhanh chóng di chuyển, có không ít người liên tục ngã xuống.
Mưa bom, bão đạn cũng không hề sợ hãi.
“Triệu Chấn.” Trì Thanh Hành hạ lệnh: “Lựu đạn.”
Triệu Chấn nghe lệnh, ngắm chuẩn mục tiêu rồi ném một cái lựu đạn về phía trước.
“Bùm”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mọi thứ trước mặt đột nhiên yên tĩnh nhưng không qua bao lâu tiếng súng lại vang lên, tất cả đều hướng về phía Trì Thanh Hành.
“Bảo vệ con đường này.” Trì Thanh Hành nhảy vọt sang phía sau bức tường, nói qua bộ đàm: “Không được để cho bọn chúng tiến tới đây.”
“Vâng!”
Đột nhiên đúng lúc đó, một viên đạn đại bác bay qua giữa không trung, thế giới như tối sầm lại, hướng rơi là vào tòa nhà mà Cảnh Tiêu cùng những người khác đang trốn.
Triệu Chấn mở to mắt, hét lớn lên: “Khâu Hiểu Thiên, chạy mau!”
“Ầm!”
Ánh sáng sau vụ nổ chiếu thẳng lên bầu trời, khói đen bay nồng nặc, trời đất mù mịt trong chốc lát, sỏi đá bay tứ tung, bức tường vỡ vụn…
Trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
“Khâu Hiểu Thiên, trả lời đi! Khâu Hiểu Thiên!”
Trì Thanh Hành lớn tiếng gọi người, dựa lưng vào tường, con người đen kịt khựng lại một chút.
Bộ đàm không có ai trả lời, đến mười giây sau vẫn còn yên lặng.
Đột nhiên ở đầu dây bên kia xuất hiện tiếng của Khâu Hiểu Thiên.
“Ổn, còn tốt.
Đội trưởng, anh yên tâm, đều không sao cả…”
Triệu Chấn thở hổn hển mắng: “Khâu Hiểu Thiên, cậu hù chết tôi rồi! Mau bồi thường tiền đi.”
“Ông đây lấy thân mình bồi thường cho cậu, muốn không?” Khâu Hiểu Thiên hít sâu một hơi.
“Cút đi.” Triệu Chấn thét lên.
Trì Thanh Hành ngửa đầu, mắt phượng cong lên, liếm môi cười: “Fuck.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...