Quản gia Trần nhìn thấy Phương Châu Hoa từ trên xe của Cố tiểu thiếu gia bước xuống thì kinh ngạc, trong lòng ông rất tò mò, hiếu kỳ nhưng nào dám hỏi chỉ cúi đầu chào sau đó nhanh chóng sai người đi pha trà tiếp khách.
Quang cảnh bên ngoài đã khiến cho Phương Châu Hoa choáng ngợp lắm rồi nhưng khi đặt chân vào bên trong cô đã đứng hình mất vài giây, há hốc miệng, hai mắt mở to hết cỡ không còn từ nào để diễn tả được mức độ xa hoa, lộng lẫy của nơi này, những thứ ở đây mang nét cổ kính pha chút hiện đại khiến tổng thể chỉ có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để diễn tả.
Ngồi ở phòng khách, người hầu nhanh chóng mang trà đến đặt trên bàn sau đó vội lui xuống, Cố Ngạn Thanh nở một nụ cười công nghiệp hỏi: “Không biết hôm nay bà chủ Phương đến tìm tôi là có chuyện gì?”
“Tôi đến đây là muốn hỏi anh có phải anh đã dùng quyền lực của mình gây khó dễ cho tập đoàn của anh tôi không? Là bởi vì tôi không đồng ý đến đây làm đầu bếp làm bánh cho anh?” Phương Châu Hoa ấp úng một hồi lâu mới cất giọng khe khẽ hỏi.
“Hả? Cô nói cái gì cơ?” Cố Ngạn Thanh nhăn mặt nhíu mày khó hiểu hỏi Phương Châu Hoa, cái gì mà anh gây khó dễ cho tập đoàn của anh trai cô? Anh làm vậy từ khi nào chứ? Anh đâu có rảnh rỗi đến mức đó.
Phương Châu Hoa vẫn ngơ ngơ không hiểu câu hỏi càng không chú ý đến vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của Cố Ngạn Thanh: “Nếu thật sự là do anh làm thì xin anh hãy dừng lại, tôi đồng ý đến làm bánh cho anh mỗi ngày không cần lương luôn, chỉ cần anh đừng gây khó dễ cho anh trai tôi nữa.”
“Ừm hửm?” Cố Ngạn Thanh nhướng mày nhìn Phương Châu Hoa, khóe môi cong lên mở một nụ cười gian xảo: “Được thôi, bắt đầu từ ngày mai trước tám giờ sáng cô phải đến đây làm xong bánh cho tôi, sau đó đến trưa trước mười hai giờ phải có bánh, buổi tối thì trước chín giờ tối, điều quan trọng hơn nữa là trong một tuần tuyệt đối không được làm bánh giống nhau.”
Phương tiểu thư sửng sốt trước sức ăn bánh ngọt của Cố Ngạn Thanh, ăn nhiều như vậy không sợ mập, không sợ bị tiểu đường hay sao? Còn phải làm bánh không được trùng lặp trong một tuần nữa, bây giờ Phương Châu Hoa có chút hối hận khi đồng ý đến đây làm đầu bếp làm bánh rồi.
Tuy hối hận nhưng Phương Châu Hoa biết phải làm sao bây giờ, cô đã đồng ý rồi thì phải làm thôi chứ sao. Sau khi về cô phải đau đầu lắm đây, phải suy nghĩ xem mình nên làm món bánh nào để không trùng lặp cho Cố Ngạn Thanh ăn rồi còn phải nghĩ thêm vài món bánh mới cho quán nữa.
Cố Ngạn Thanh cho gọi quản gia Trần đến sau đó cất giọng ra lệnh: “Chú cho người điều tra xem ai là người đã gây khó dễ cho tập đoàn của anh trai của Phương Châu Hoa.”
“Vâng, tôi cho người đi điều tra ngay ạ.” Quản gia Trần gật đầu nhanh chóng rời đi điều tra.
Phương Châu Hoa mở to hai mắt sửng sốt, kinh ngạc nhìn Cố Ngạn Thanh: “Anh, anh không phải là người gây rắc rối cho tập đoàn của anh trai tôi?”
“Tôi chưa từng nói tôi là người làm ra mấy chuyện đó, tôi không phải là loại người rảnh rỗi đến mức đi làm mấy cái chuyện dở hơi này.” Cố Ngạn Thanh thản nhiên đáp lại, thấy cô tức nói không nên lời anh nhếch môi cười thích thú tiếp tục nói: “Là cô tự mình đến đây cho là tôi làm chứ tôi chưa từng thừa nhận, cũng là cô tự đồng ý làm ở đây mà không cần tiền lương. Từ đầu đến cuối tôi chưa từng bắt cô phải đến đây làm.”
Phương Châu Hoa tự mình đến đây nói đồng ý làm không lương, chưa thỏa thuận xong thì anh dại gì mà nói rõ ràng, có bánh ngọt ăn mỗi ngày còn không tốn tiền Cố Ngạn Thanh đâu có ngu mà phủ nhận mọi chuyện ngay từ đầu.
Phương tiểu thư mím môi thầm mắng Cố Ngạn Thanh gian xảo, từ trước đến giờ cô chưa từng gặp ai gian xảo như vậy, linh cảm ban đầu của cô không sai mà, đúng là tự dâng vào miệng sói.
Cố tiểu thiếu gia đột nhiên nhìn chằm chằm vào Phương Châu Hoa với cặp mắt sắc bén, đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng khiến cho cô có chút sợ hãi, cô nuốt nước bọt lắp bắp hỏi: “Sao, sao tự nhiên anh lại nhìn tôi như vậy? Tôi, tôi đồng ý đến làm bánh cho anh rồi mà còn làm không công nữa đấy.”
Cố Ngạn Thanh thu lại ánh mắt sắc bén của mình, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho người đi điều tra xem ai gây chuyện với anh trai cô rồi, giúp cô giải quyết chuyện này xem như là trả công cho việc cô tới đây làm bánh cho tôi. Bây giờ nếu cô không còn việc gì nữa thì đi về đi, tôi còn có công việc rồi.”
Phương Châu Hoa cầu còn không được, cô cảm ơn anh một tiếng vì đã giúp anh trai mình sau đó nhanh chóng rời khỏi tòa lâu đài, vừa ra ngoài đã gặp quản gia Trần ông lái xe điện chở cô ra bên ngoài cổng, Phương tiểu thư cảm kích ông không thôi, cô còn tưởng mình phải đi bộ ra ngoài cổng nữa chứ, chắc gãy cả hai chân luôn mất.
Cố Ngạn Thanh lấy điện thoại gọi cho anh cả của mình, bên kia đổ vài hồi chuông thì Cố Vĩnh Lâm nghe máy, thấy anh trai đã nghe máy anh ngay lập tức cất giọng nói: “Anh cả! Bà chủ của tiệm bánh ngọt Hạnh Phúc có gì đó rất kỳ lạ, em không thể đọc được suy nghĩ của cô ta.”
Cố Vĩnh Lâm dừng công việc của mình lại, hai mày hơi cau lại đáp: “Em đã thử kiểm tra cô gái đó chưa? Không biết chừng cô ta là một ma cà rồng cấp A hoặc S thì sao.”
“Tuyệt đối không thể nào, em dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm cô ta là con người không phải ma cà rồng. Anh cả! Từ xưa đến nay đã có trường hợp ma cà rồng không đọc được suy nghĩ của con người chưa?” Cố Ngạn Thanh khẳng định chắc nịch Phương Châu Hoa không phải là ma cà rồng, nếu cô là ma cà rồng thì anh đã nhận ra ngay từ đầu rồi.
“Anh không rõ, để chiều quay về anh sẽ đọc sách tìm thử xem có trường hợp này hay không.” Cố Vĩnh Lâm nói xong thì cúp máy, anh tháo mắt kính xuống day day hai bên trán, chuyện nguồn sức mạnh kỳ lạ mà em trai nói anh còn chưa tìm ra được nguồn gốc của sức mạnh đó thì bây giờ lại xuất hiện thêm một cô gái kỳ lạ, thật đau đầu.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...