Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Phương Châu Hoa sợ Lee sẽ tiêm thứ thuốc kì lạ đó vào người của mình nên cô ngồi nhích ra xa một chút, chỉ mới vừa di chuyển thì Lee bỗng ôm ngực ho sặc sụa, tay còn lại che miệng nhưng Phương tiểu thư có thể thấy rất rõ máu chảy ra từ các khe ngón tay, cô hoảng hốt, kinh sợ không để tâm chuyện trên tay của ông ta có cầm lọ thuốc hay không mà đến gần hỏi: “Ông không sao chứ? Sao lại ho ra máu? Ông đừng làm tôi sợ.”

Cả người của Phương Châu Hoa bỗng cứng đờ, đôi mắt cả kinh, sợ hãi nhìn Lee, ông ta nhân lúc cô không phòng bị đã tiêm thứ thuốc đó vào cánh tay của cô rồi. Phương Châu Hoa đẩy mạnh Lee ra khiến cho ông ta ngã nhào trên sàn nhà, cô hoảng loạn, sợ đến mức mền nhũn cả chân, nước mắt lưng tròng: “Ông, ông đã tiêm thuốc gì vào người tôi? Không phải lọ thuốc vẫn còn trong tay của ông hay sao?”

“Thuốc tôi tiêm cho cô chính là loại thuốc tăng sức mạnh mà tôi vừa nói, còn chất lỏng bên trong lọ này chỉ để đánh lừa cô thôi. Đừng quá hoảng sợ, lo lắng tôi dám đảm bảo với cô thuốc này không gây hại gì cho cô đâu, nó giúp cô rất nhiều đấy, đây xem như là việc tôi có thể làm để báo đáp ân tình mẹ của cô đã từng cứu tôi.” Khóe miệng của Lee càng lúc càng tuôn ra nhiều máu, ông cố gượng ngồi dậy nhưng không nổi, Lee buông xuôi nằm dài trên sàn: “Tôi sắp không xong rồi, trước khi chết tôi muốn nói với cô rằng muốn giết được Dương Hoài Châu các người cần phải đoàn kết lại với nhau, điểm yếu của ông ta là ở đôi mắt, chỉ cần trời hơi tối một chút Dương Hoài Châu sẽ gần như không thấy được gì cả.”

Cơ thể của Lee dần dần trở nên trong suốt, Phương tiểu thư thấy Lee sắp tan biến thì kinh hãi, bàng hoàng: “Này, ông làm sao vậy? Sao ông… sao ông lại thành ra như thế này?”

Phương Châu Hoa luống cuống, hoảng loạn muốn đỡ Lee ngồi dậy sau đó đưa ông đến gặp Cố Vĩnh Lâm, có lẽ anh và mọi người sẽ có cách cứu.


Lee lắc đầu ngăn cô lại: “Không cần phải ra sức cứu tôi đâu, vô ích thôi…” Lời còn chưa nói hết Lee đã hoàn toàn tan biến vào hư không.

Cô sững người, đôi mắt thất thần, bàng hoàng, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một người đang sống sờ sờ tan biến trước mặt mình, Phương Châu Hoa bị sốc đến nổi ngã xuống sàn ngất lịm đi.

…………………………………………………………

Hàn Gia Tường vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Cố Ngạn Thanh, cậu nhíu mày nhìn kỹ người trong ảnh, ngay tức khắc cậu nhận ra đó là Lee, cậu vội gọi cho anh: “Người bắt Hoa Hoa là Lee, hắn là thuộc hạ cũ của Dương Hoài Châu, trước mắt anh và mọi người cứ yên tâm hắn sẽ không làm gì chị ấy đâu.”

“Hắn bắt Hoa Hoa làm gì chứ?” Cố Ngạn Thanh không hiểu, nếu không làm hại đến Hoa Hoa của anh thì mục đích thật sự khiến hắn phải bắt cô là gì?

“Tôi không biết, nhưng có lẽ tôi đã đoán ra được nơi hắn giam Hoa Hoa rồi.” Hàn Gia Tường cúp máy sau đó nhắn địa chỉ gửi qua cho Cố Ngạn Thanh kèm theo dòng địa chỉ là một tấm ảnh, là hình một ngôi nhà.

Hàn Gia Tường đã từng lén theo dõi Lee và vô tình biết Lee đã từng thích mẹ của cậu, ngôi nhà này từng là nơi giam giữ mẹ cậu một thời gian ngắn. Khi biết Lee bắt Phương Châu Hoa đi Hàn Gia Tường đã ngay lập tức nghĩ đến nơi này, hy vọng đúng như những gì mà cậu đã nghĩ.

………………………………………………………

Cố tiểu thiếu gia cùng mọi người chạy đến địa chỉ mà Hàn Gia Tường đã gửi, ngay khi cánh cửa căn phòng được mở, nhìn thấy Phương Châu Hoa nằm dưới sàn nhà bên cạnh còn có khá nhiều vết máu loang lỗ, anh kinh sợ lao đến đỡ để cô tựa người vào người của mình: “Hoa Hoa! Hoa Hoa!”


Cố Vĩnh Lâm dùng năng lực đặc biệt của mình kiểm tra cho Phương tiểu thư, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi cô không bị gì cả: “Châu Hoa không có bị làm sao hết chỉ bị ngất thôi, trên người cũng không có vết thương nào cả.”

Phương Châu Hoa từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra đập vào mắt của cô chính là gương mặt của Cố Ngạn Thanh, nhìn thấy anh cô mếu máo sau đó ôm chầm lấy bạn trai mình òa khóc, nhớ lại cảnh tượng khi nãy cô vẫn kinh sợ, ám ảnh không thôi.

Cố tiểu thiếu gia không hỏi chuyện gì ngay mà dịu dàng vỗ về, trấn an Phương Châu Hoa trước: “Không sao, không sao, có anh ở đây rồi sẽ không có chuyện gì nữa.”

Mọi người cũng biết cô đang cực kỳ hoảng sợ nên không dám hỏi gì chỉ đứng ở đó đợi cô khóc xong, bình tĩnh trở lại.

Khóc một hồi lâu, cuối cùng Phương Châu Hoa cũng đã bình tĩnh lại, cô nhìn bạn trai của mình rồi lại nhìn mọi người vừa nấc lên từng đợt vừa mách: “Ba! Mẹ! Anh cả! Ngạn Thanh! Em, em bị ông ta tiêm thuốc vào người rồi.”

“Cái gì? Em nói sao? Em bị tiêm thuốc gì vào người?” Cố Ngạn Thanh kinh sợ, lo lắng, hốt hoảng vội kiểm tra người của Phương Châu Hoa, nhìn thấy vết kim tiêm lửa giận của anh bùng lên dữ dội, anh đứng bật dậy đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm kẻ đã tiêm thuốc vào người bạn gái anh: “Tên khốn kiếp đó đâu rồi? Anh phải băm hắn thành tương.”


Không chỉ có Cố tiểu thiếu gia mà những người khác cũng tức giận, lo lắng cho cô. Phương Châu Hoa khịt khịt mũi trả lời: “Lee đã tan biến rồi, ông ta nói loại thuốc mà ông ta tiêm vào người của em là thuốc tăng sức mạnh nhưng nó không giống như loại đã tiêm vào người Gia Tường, loại thuốc đó có thể được coi là phiên bản hoàn hảo, thành công và chỉ có một lọ duy nhất.”

“Tan biến?” Cố Vĩnh Lâm nhíu chặt hai mày ngờ vực thốt lên, anh không có nghe lầm đó chứ? Một ma cà rồng do dù có bị giết chết cũng sẽ không có chuyện tan biến. Rốt cuộc là nguyên nhân gì mà lại có thể khiến một ma cà rồng tan biến?

Phương tiểu thư gật gật đầu, tới giờ cô vẫn còn rùng mình sợ hãi, chuyện này chắc ám ảnh cô cả đời mất. Cố Ngạn Thanh biết anh trai của mình muốn hỏi đến chuyện gì, nhưng hiện tại bạn gái anh còn sợ, hoảng loạn như thế sao anh có thể để bất cứ ai nhắc đến chuyện này được chứ? Cố tiểu thiếu gia dìu Phương Châu Hoa đứng dậy: “Bây giờ chúng ta về nhà trước đi, những chuyện khác để về nhà rồi nói.”

Mọi người hiểu ý cùng nhau đi về, ra khỏi cửa Cố Vĩnh Lâm nhận được cuộc gọi từ trợ lý, anh cùng Lâm Quang Vân lái xe đến tập đoàn xử lý công việc ngay trong đêm.

Âu Diệu Hàm đang chuẩn bị lên xe thì bỗng nhận được tin nhắn từ số lạ, vừa mở lên xem hai mắt của cô mở to bàng hoàng, kinh hãi hét lớn: “Ba! Mẹ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận