Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Thấy tâm trạng của Phương Châu Hoa đã tốt hơn, vui vẻ hơn một chút Cố Ngạn Thanh mới nói cho cô biết những gì mà anh đã thấy, sắc mặt của anh ngay tức khắc thay đổi trở nên cực kỳ nghiêm túc, anh nắm tay của Phương Châu Hoa, chậm rãi nói: “Hoa Hoa! Khi nãy anh có vô tình chạm vào tay của Hàn Gia Tường, anh đã thấy được một số ký ức không mấy tốt đẹp của cậu ấy, có thể nói quá khứ của cậu ấy vô cùng đáng thương, thê thảm.”

“Đáng thương, thê thảm là như thế nào? Anh mau nói rõ cho em biết đi.” Phương tiểu thư ngồi thẳng người, đôi mày hơi nhíu lại, nghiêm mặt hỏi.

“Anh thấy Hàn Gia Tường bị Hàn Bái bán cho Dương Hoài Châu, khi đó cậu ấy còn rất nhỏ chắc khoảng mười tuổi gì đó. Sau khi bị bán Hàn Gia Tường đã bị Dương Hoài Châu đưa đi huấn luyện khắc nghiệt rồi còn bị tiêm một loại thuốc vào trong người, theo những gì mà anh đã thấy thì loại thuốc đó hình như là thuốc tăng sức mạnh, không chỉ tiêm có một lần mà là vô số lần, hiện tại cậu ấy vẫn còn tiêm.” Cố Ngạn Thanh cố gắng nhớ lại từng chi tiết một để kể cho người yêu của mình nghe, khi thấy những hình ảnh ấy chính anh cũng không thể nào tin được Hàn Gia Tường lại bị hành hạ ghê đến như vậy.

Phương Châu Hoa điếng cả người, muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại không thể thốt ra được gì, mất một lúc cô mới khó khăn nói vài tiếng: “Theo những gì mà anh nói thì đây chính là nguyên nhân Hàn Gia Tường trở nên mạnh như bây giờ? Anh… anh còn thấy gì nữa không?”

Cố tiểu thiếu gia khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Hàn Gia Tường vì bảo vệ cho em mà làm phản, cậu ấy đã quỳ xuống van xin Dương Hoài Châu tha cho em, cậu ấy nói cậu ấy sẽ làm mọi thứ, tăng lượng thuốc tiêm vào người, cố gắng bắt thêm nhiều ma cà rồng cấp cao, Hàn Gia Tường nguyện làm mọi chuyện chỉ vì muốn đổi lại sự bình an cho em, nhưng hắn nào dễ dàng chấp nhận như vậy, hắn không những không đồng ý mà còn đánh cho cậu ấy sống dở chết dở.”


Bà chủ Phương không kìm được nước mắt, cô ôm ngực trái bật khóc, trái tim đau đớn kịch liệt, nỗi đau này dường như tăng gấp bội vì trong cô còn có thêm cả mẹ, một người mẹ yêu thương con mình thì làm sao có thể chịu được khi nghe mấy chuyện này chứ.

“Em bình tĩnh đừng quá xúc động, Hàn Gia Tường không còn là người của hắn nữa, bây giờ cậu ấy là em trai của em, em chăm sóc cho cậu ấy bù lại quãng thời gian không vui kia là được rồi.” Cố Ngạn Thanh choàng tay qua vai của Phương Châu Hoa vỗ về an ủi.

Thật ra Cố tiểu thiếu gia đã giản lược đi một số chuyện rồi, những gì anh thấy còn thảm hơn rất nhiều, chẳng hạn như Hàn Gia Tường bị Dương Hoài Châu đánh đập như thế nào, trước khi bị bán Hàn Bái đã hành hạ cậu ra sao, Cố Ngạn Thanh chưa thấy ai thảm hơn Hàn Gia Tường, đúng là một cậu nhóc số khổ.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Hàn Gia Tường vọng vào: “Chị! Chị xuống dưới phòng khách một chút đi, em có chuyện cần nói với chị và mọi người.”

Phương Châu Hoa vội lau nước mắt đi ra mở cửa, Hàn Gia Tường nở một nụ cười thật tươi với chị gái nhưng chỉ được mất giây liền biến mất, cậu nhíu mày rồi lại trừng mắt hỏi: “Cố Ngạn Thanh! Tại sao anh lại ở trong phòng chị tôi? Tôi nói cho anh biết tuy tôi ủng hộ anh theo đuổi chị của tôi nhưng không có nghĩa là anh…”

Lời còn chưa dứt, Hàn Gia Tường đã cứng họng, hai mắt như muốn bốc lửa, chỉ tay về phía của Cố Ngạn Thanh khi thấy anh khoác tay lên vai của Phương Châu Hoa, còn chưa kịp nói gì thì anh đã nhướng mày cất giọng: “Hoa Hoa! Em mau nói cho em trai của em biết anh là gì của em đi.” Vừa nói mặt của Cố tiểu thiếu gia vừa nghênh lên, vẻ mặt vô cùng đắc ý, mong chờ.

Phương tiểu thư lắc đầu, nhìn Cố Ngạn Thanh bằng cặp mắt đầy sự bất lực: “Anh đúng là trẻ con.” Cô di chuyển tầm mắt nhìn sang Hàn Gia Tường, chậm rãi nói: “Cố Ngạn Thanh là bạn trai của chị.”


“Hả?” Chỉ có một câu nói ngắn ngủi đã khiến cho gương mặt của Hàn Gia Tường đanh lại, cậu ngây người nhìn chị gái cố gắng xác nhận lại một lần nữa, thấy cô gật đầu khẳng định cậu mím môi cố kìm cơn tức của mình xuống: “Anh… anh được lắm, xem như anh lợi hại.”

Hàn Gia Tường mặt nhăn mày nhó, vẻ mặt không cam tâm, cậu mới vừa nhận lại chị gái chưa đầy một ngày thì đã bị tên ma cà rồng già này cướp mất. Cậu ủng hộ Cố Ngạn Thanh bởi vì cậu nghĩ chị gái của mình sẽ không dễ dàng theo đuổi, đáp lại tình cảm của tên ma cà rồng này, ai mà có ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh như thế, nhanh đến mức cậu choáng váng cả mặt mày.

Phương Châu Hoa phì cười trước biểu cảm của em trai, cô tiến đến xoa xoa đầu của cậu: “Đừng xụ mặt bất mãn nữa, chúng ta mau đi xuống dưới thôi.”

Cố Ngạn Thanh vui vẻ cùng bạn gái đi xuống lầu, Hàn Gia Tường được chị gái xoa đầu thì đứng hình luôn rồi, đôi mắt của cậu chớp chớp nhìn theo cô, vẻ mặt không thể tin được, lẩm bẩm trong miệng: “Chị ấy mới vừa xoa đầu mình sao? Chị ấy chấp nhận mình rồi? Không còn chán ghét mình nữa sao? Chị ơi, đợi em với.”

Hàn thiếu gia vui vẻ đuổi theo chị gái, hoàn toàn quên mất chuyện Cố Ngạn Thanh trở thành bạn trai của cô, bạn trai cũng được chỉ cần Phương Châu Hoa không làm lơ cậu là được rồi, chỉ cần chị gái quan tâm cậu một chút xíu xìu xiu thôi cậu cũng đã vui rồi.

Xuống đến phòng khách, Phương Châu Hoa ngồi giữa, Cố Ngạn Thanh và Hàn Gia Tường lần lượt ngồi xuống bên trái và bên phải của cô, hai người họ hận không thể dính chặt lấy cô. Thấy mọi người đã có mặt đông đủ, Hàn Gia Tường ngồi nghiêm chỉnh lại lên tiếng: “Mới vừa khi nãy, tôi đã đi gặp một người bạn, cậu ấy tên Tiểu Gia, cậu ấy giúp tôi theo dõi Hàn Bái, theo những gì mà Tiểu Gia nói cho tôi biết thì Hàn Bái đã đi gặp Dương Hoài Châu, Tiểu Gia chưa kịp nghe cái gì đã bị phát hiện, hiện tại cậu ấy bị thương khá nặng tôi đã nhờ người chăm sóc cho cậu ấy rồi.”


Cố Ngạn Thanh nghe đến đây liền có thể đoán ra được phần nào đoạn nói chuyện giữa Hàn Bái và Dương Hoài Châu: “Có lẽ Hàn Bái tìm gặp tên khốn họ Dương đó là để nói về chuyện mẹ của Hoa Hoa, rất có thể mẹ của Hoa Hoa và Dương Hoài Châu có quen biết, bởi vì Hoa Hoa đã từng nói mẹ của cô ấy bảo cô ấy cẩn thận với cả Dương Hoài Châu lẫn Hàn Bái.”

Phương Châu Hoa gật đầu đồng ý với những lời Cố tiểu thiếu gia vừa nói, Âu Diệu Hàm nhăn mặt, nuốt nước bọt cất tiếng: “Nói vậy thì hiện tại Hàn Bái và Dương Hoài Châu đã ngồi chung một chiếc thuyền, một mình Hàn Bái đã khó đối phó rồi bây giờ còn thêm cả Dương Hoài Châu, tất cả chúng ta hợp lại có thể đấu lại hai người bọn họ không?”

“Chắc chắn sẽ đấu lại, không chỉ có mọi người đâu còn có bọn tôi nữa mà.” Từ bên ngoài có một giọng nói khá quen thuộc truyền vào.

Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía ngoài, nhìn thấy hai người đàn ông chậm rãi đi vào trong, tất cả đều nở nụ cười chào đón.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui