Sáu giờ chiều, Phương Châu Hoa giao lại quán cho Âu Diệu Hàm và nhân viên, cô đã hứa hôm nay phải về sớm ăn cơm cùng với anh cả rồi không thể thất hứa được. Bình thường chỉ khi đến hai ngày cuối tuần Phương Châu Hoa mới về sớm một chút để ăn cơm với gia đình, tiệm bánh rất đông khách, mỗi ngày cô cùng nhân viên phải làm ra một số lượng bánh rất lớn để có thể đáp ứng nhu cầu của khách hàng, có những loại bánh chỉ có cô mới có thể làm ra nên cô không thể nào về sớm để ăn cơm cùng gia đình, mỗi lần về đến đều là tối muộn.
Âu Diệu Hàm và Phương Châu Hoa là hai đầu bếp làm bánh chính, nhưng chỉ có hai ngày cuối tuần Âu Diệu Hàm mới có thể đến tiệm bánh sớm và ở nguyên ngày, những ngày khác trong tuần Âu tiểu thư phải đi theo chú của mình học hỏi, làm việc ở tập đoàn Diệu Dương, đó cũng chính là lý do tại sao chỉ có hai ngày cuối tuần Phương tiểu thư mới có thể về sớm một chút.
Mẹ của Phương Châu Hoa bà Lạc Cẩm Oanh thấy con gái nhỏ của mình về thì vui vẻ không thôi, Phương Châu Hoa nũng nịu với ba mẹ của mình một lúc thì tung tăng chạy vào bếp. Trong bếp không chỉ có anh cả Phương Thiên Bảo mà còn có anh hai của cô Phương Trường Châu, do anh cả bị thương nên anh hai mới vào bếp trợ giúp một tay, Phương Châu Hoa đứng một bên nhìn mà cười tít mắt, có được hai người anh trai giỏi nấu ăn lại cưng chiều em gái cô đúng là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Phương Châu Hoa đứng một lúc thì đi lên phòng cất túi xách, cất xong cô lại đi xuống phòng khách nhưng khi lướt qua tấm gương lớn và dài trong phòng cô đã đứng lại ngắm nhìn mình trong gương.
Mỗi lần đứng trước tấm gương này, Phương tiểu thư lại bất giác đưa tay lên sờ vết bớt màu đỏ trên gương mặt, nó tuy không quá lớn nhưng đủ khiến cho những người lần đầu nhìn thấy giật mình sợ hãi. Vết bớt bao phủ từ đuôi mắt xuống đến gò má, Phương Châu Hoa đã từng nhiều lần muốn đi xoá nhưng đến nơi nào bác sĩ cũng nói không xóa được, ngay cả làm nó mờ đi cũng không thể, cô không còn cách nào khác ngoại trừ việc phải sống cùng với nó đến hết cuộc đời.
Lúc nhỏ Phương Châu Hoa đã từng rất tự ti, thu mình trước tất cả mọi người kể cả gia đình vì vết bớt này, cô cảm thấy mình xấu xí vô cùng giống như quái vật vậy. Cô không dám đến trường không dám tiếp xúc với bất kỳ ai vì sợ phải nghe thấy mấy lời miệt thị ngoại hình, sợ sẽ dọa người ta sợ.
Đến năm mười tuổi Phương Châu Hoa dưới sự khuyên nhủ của gia đình cuối cùng cũng chịu đi học, nhưng trong suốt ba năm đi học cô đều đeo khẩu trang che kín mặt mũi, Phương tiểu thư chưa từng tháo ra trước mặt mọi người.
Phương tiểu thư nhớ rất rõ có một lần anh hai của cô là Phương Trường Châu đưa cô đến một nơi, không biết nơi đó là nơi nào nhưng chính nơi đó đã khiến cho cô có dũng khí hơn rất nhiều. Nơi đó có rất nhiều người giống cô, có người có vết bớt rất lớn trên mặt, có người thì bị bỏng nặng gương mặt gần như bị hủy, còn có người bị người ta tạt axit khiến mặt bị biến dạng trông vô cùng đáng sợ.
Tuy gương mặt có khuyết điểm nhưng bọn họ không tự ti, họ vẫn luôn sống yêu đời, lạc quan hết mức có thể, họ đã cho Phương Châu Hoa rất nhiều lời khuyên, an ủi, động viên. Phương Trường Châu đã từng nói với cô rằng: “Hoa Hoa! Trên đời này có rất nhiều người còn khổ, còn bất hạnh hơn cả chúng ta nhưng em thấy không họ không có tự ti, họ rất lạc quan yêu đời, họ không vì khuyết điểm trên gương mặt mình mà trốn tránh, thu mình. Trên đời này còn có rất nhiều điều tốt đẹp, tại sao chúng ta lại phải từ bỏ cuộc sống tốt đẹp này, tự giam cầm bản thân chỉ vì một khuyết điểm nhỏ?”
Phương Châu Hoa ngẩn người trước lời của anh hai mình, anh nở một nụ cười rất dịu dàng, xoa nhẹ đầu của cô rồi nói tiếp: “Hoa Hoa! Vết bớt của em nếu nhìn kỹ thì sẽ nhìn ra nó có hình dạng giống một đóa hoa, một đóa hoa rất xinh đẹp, em đừng tự ti vì nó nữa hãy xem nó như một điểm đặc biệt, một sự khác biệt của riêng em có được không?”
Đôi mắt của Phương Châu Hoa rưng rưng, cô mếu máo gật gật đầu rồi lao vào ôm chầm lấy anh trai của mình, cô cảm thấy rất biết ơn Phương Trường Châu vì anh đã giúp cô bước ra khỏi lồng giam bản thân, sống tự tin hơn, không còn mặc cảm, tự ti nữa.
Phương Châu Hoa sờ lên vết bớt khóe môi hơi cong lên rồi nhanh chóng đi xuống lầu. Khi đồ ăn đã được nấu xong cả gia đình cùng nhau quây quần ăn cơm, bầu không khí vô cùng vui vẻ, ấm áp. Phương Thiên Bảo ăn xong thì đi lên phòng giải quyết một số việc còn lại của tập đoàn, Phương Châu Hoa cũng đi lên phòng của anh cả ngay sau đó, cô hé mở cửa thò đầu vào cười cười nói: “Anh! Bây giờ anh có thể dành cho em chút thời gian không? Em có một số chuyện muốn hỏi anh.”
Phương Thiên Bảo gật đầu bảo cô hãy mau vào, Phương Châu Hoa bước vào đóng cửa lại tiến đến ngồi lên giường, anh xoay ghế nở một nụ cười dịu dàng nói: “Có chuyện gì em cứ hỏi đi.”
“Anh... anh cảm nhận được Diệu Hàm thích anh đúng không?” Phương Châu Hoa nghiêm túc hỏi anh cả của mình, thật tình cô không muốn xen vào chuyện này nhưng cô cũng không thể nào đứng nhìn bạn thân của mình cứ ôm mối tình đơn phương này mãi được, yêu đơn phương năm năm rồi chứ đâu có ít. Thấy Phương Thiên bảo gật đầu đôi mày của Phương Châu Hoa nhíu chặt lại: “Nếu đã biết vậy thì anh nghĩ như thế nào? Có một chút cảm giác gì đó với cậu ấy không?”
“Không, anh xem Diệu Hàm như là em gái của mình thôi, anh và em ấy không hợp.” Phương Thiên Bảo thẳng thắn, dứt khoát trả lời. Anh đã nhìn Âu Diệu Hàm lớn lên, xem cô như em gái của mình nên chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.
Nghe anh trai trả lời không một chút do dự Phương Châu Hoa có hơi thất vọng một chút, vì sâu trong lòng cô vẫn còn mang chút hy vọng anh trai có một chút xíu tình cảm với Âu Diệu Hàm, nhưng bây giờ hy vọng đó đã tan thành mây khói rồi.
Phương tiểu thư mỉm cười cất giọng nói: “Bây giờ em biết mình cần phải làm gì rồi, em sẽ khuyên Diệu Hàm từ bỏ mối tình đơn phương này, cậu ấy cần phải từ bỏ để có thể tìm được một người đàn ông yêu thương chăm sóc cậu ấy.”
Trong suốt năm năm qua, Âu Diệu Hàm đã thể hiện rất rõ bản thân thích Phương Thiên Bảo, không phải thích mà là cực kỳ, cực kỳ thích, Âu Diệu Hàm luôn tặng quà vào tất cả các dịp lễ, các ngày đặc biệt cho anh, lo lắng mỗi lần thấy anh bị thương. Đến người ngoài còn nhìn ra được cô thích anh cơ mà, cô đã làm mọi thứ chỉ còn thiếu mỗi việc tỏ tình nữa mà thôi.
Ban đầu Phương Châu Hoa nghĩ có lẽ anh trai của mình còn mơ mơ hồ hồ chưa biết rõ lắm nhưng chung quy vẫn có chút tình cảm với Âu Diệu Hàm, bởi vì anh cả của cô đối xử với Âu Diệu Hàm rất tốt, rất dịu dàng nhưng khi nghe thấy lời khẳng định này của anh cả cô thất vọng nhưng rồi thôi. Bây giờ Phương Châu Hoa sẽ đi khuyên bạn thân của mình từ bỏ, càng kiên trì thì càng thêm đau khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...