Đến nơi, Phương Châu Hoa bước xuống xe sau đó nhìn Cố Ngạn Thanh với cặp mắt đầy nghi hoặc, đây chẳng phải là nơi luyện tập thể hình sao? Sao anh lại đưa cô đến đây? Quà gì mà ở trong này chứ? Đến nơi này rồi cảm giác không ổn lại càng dâng lên mạnh mẽ hơn ở trong lòng Phương Châu Hoa.
Cố Ngạn Thanh hiểu Phương Châu Hoa đang thắc mắc điều gì nhưng anh không nói chỉ cười cười kéo cô đi thẳng vào bên trong. Ngay khi vừa bước vào cả người của Phương tiểu thư ngay tức khắc cứng đờ khi có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, cô bất giác lấy tay che vết bớt trên gương mặt của mình, cổ hơi rụt lại đi nép phía sau của Cố tiểu thiếu gia.
Cố Ngạn Thanh rất nhanh đã hiểu được hành động của Phương Châu Hoa, anh lập tức quăng cặp mắt sắc lạnh nhìn mấy người xung quanh như một lời cảnh cáo, bọn họ giật mình vội quay sang chỗ khác không dám nhìn nữa.
Vì sợ cô tự ti, buồn bã Cố Ngạn Thanh vội giải thích, nói rõ: “Cô đừng hiểu lầm, bọn họ nhìn cô chằm chằm không phải là vì vết bớt trên mặt của cô đâu, bọn họ là đang hiếu kỳ, tò mò khi lần đầu thấy tôi dẫn một cô gái lạ đến đây.” Không chỉ là con gái mà còn là con người.
Phương Châu Hoa bỗng đứng khựng lại ngẩng đầu nhìn Cố Ngạn Thanh ngờ vực hỏi: “Anh đừng nói với tôi nơi này là của anh đấy nha?”
“Ừ, nơi này là của tôi, sau này cô cứ đến đây thoải mái không cần phải đóng tiền hay gì cả bởi vì khi nãy lúc tôi dẫn cô vào đây thì quản lý nơi này đã thấy rồi.” Cố Ngạn Thanh khẽ gật đầu đáp.
Phương tiểu thư giật giật khóe môi, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi thầm nói trong lòng: “Nơi này dường như rộng gấp hai lần nhà của mình, rốt cuộc Cố Ngạn Thanh giàu đến mức nào vậy?”
Anh và cô cùng nhau đi đến một căn phòng, ngay khi vừa mở cửa bước vào bên trong Phương Châu Hoa liền cảm thấy nơi này giống như là để tập võ, cô dõi mắt nhìn theo Cố Ngạn Thanh, thấy anh tiến đến một cái tủ đựng đồ gần đó sau đó lấy ra hai bộ đồ võ thì cô ngay lập tức nhíu mày, tuy trong đầu đã đoán ra được món quà mà anh muốn tặng nhưng cô vẫn cố hỏi: “Không phải anh nói là muốn tặng quà cho tôi sao? Sao lại đưa tôi đến đây? Quà anh cất ở đây à?”
Cố Ngạn Thanh nhếch môi cười nhẹ đặt bộ đồ võ lên tay của Phương Châu Hoa sau đó chậm rãi cất giọng nói: “Đây chính là món quà mà tôi muốn tặng cho cô, kể từ bây giờ mỗi ngày tôi sẽ dành ra hai tiếng để luyện võ cho cô.”
“Hả? Anh nói cái gì cơ? Anh muốn tôi học võ?” Phương Châu Hoa mở to hai mắt hỏi Cố Ngạn Thanh, nhận được cái gật đầu từ anh cô ngay lập tức mở miệng nói tiếp: “Cảm ơn, tôi xin từ chối nhận món quà quý giá này, tôi xin phép đi trước.”
Vừa nói xong, Phương tiểu thư xoay người nhanh chân muốn rời khỏi nơi này nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Cố tiểu thiếu gia nắm cổ áo từ phía sau kéo lại. Phương Châu Hoa vùng vẫy, miệng không ngừng nói: “Tôi không học đâu, đang yên đang lành lại bắt tôi học võ anh bị điên à?”
“Cô không muốn học cũng phải học, chẳng lẽ cô không muốn tự bảo vệ bản thân trước kẻ xấu hay sao? Lúc trước thì tôi không biết cô sống như thế nào, có thường xuyên gặp phải kẻ xấu hay không, nhưng bây giờ mỗi khi ra ngoài có khả năng cao là cô sẽ gặp nguy hiểm mà tôi thì không phải lúc nào cũng xuất hiện kịp thời để cứu nên cô bắt buộc phải học võ phòng thân.” Cố Ngạn Thanh giữ chặt cổ áo của Phương Châu Hoa không cho cô có cơ hội bỏ chạy.
Phương Châu Hoa thấy bản thân không thể trốn tránh nên không vùng vẫy nữa, cô có chút khó chịu, tức giận đáp trả: “Tôi có gặp nguy hiểm cũng là do anh, do anh là nguồn cơn của mọi chuyện cho nên sau này tôi sẽ cách xa anh, càng xa càng tốt để tránh phiền phức, nguy hiểm.”
“Muộn rồi, bây giờ cô có muốn cách xa tôi cũng đã muộn, hiện tại cho dù cô có cách xa tôi thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm thôi, chính vì vậy tôi nghĩ cô nên tự học cách bảo vệ bản thân hơn là tìm cách rời khỏi tôi đấy, hơn nữa…” Cố Ngạn Thanh bất ngờ kéo Phương Châu Hoa sát lại gần khẽ nói vào tai của cô: “Không có sự cho phép của tôi thì cô không thể rời khỏi tôi được đâu.”
Phương Châu Hoa đứng đờ người ra, lúc này đôi mắt của Cố Ngạn Thanh không còn là màu nâu nữa mà nó đã biến thành màu tím, cô vì quá tập trung vào chuyện học võ mà không hề nhận ra màu mắt khác thường của anh. Phương tiểu thư dường như bị mê hoặc bởi đôi mắt màu tím xinh đẹp kia, mất một lúc cô mới vội đẩy nhẹ Cố Ngạn Thanh ra khẽ cau mày nói: “Cho dù có như thế nào thì tôi cũng sẽ không học võ đâu.” Chỉ cần nghe tới thôi cô đã thấy ê ẩm hết cả người rồi.
Cố tiểu thiếu gia không cho cô có cơ hội né tránh, cánh tay của anh từ cổ áo di chuyển xuống eo của Phương tiểu thư sau đó lại một lần nữa kéo cô sát lại gần mình, đôi mắt màu tím đầy mê hoặc nhìn thẳng vào Phương Châu Hoa, anh chậm rãi cất tiếng: “Cô bắt buộc phải học, chẳng lẽ cô muốn bản thân trở thành gánh nặng của mọi người khi gặp nguy hiểm sao? Hoặc nếu như đang đi trên đường cô gặp kẻ xấu thì sẽ như thế nào? Khi đó người cứu được cô chỉ có bản thân cô mà thôi.”
Phương Châu Hoa im lặng một hồi lâu, không biết là bị những lời mà Cố Ngạn Thanh vừa nói thuyết phục hay do bị mê hoặc bởi đôi mắt màu tím của anh mà cô bất giác gật đầu đồng ý thử học võ vài ngày.
Cố Ngạn Thanh nhếch môi mỉm cười hài lòng, anh xoa nhẹ đầu của cô sau đó đẩy cô vào phòng thay đồ. Trong lúc đứng bên ngoài chờ, Cố tiểu thiếu gia nhận được cuộc gọi từ anh cả của mình: “Có chuyện gì mà anh lại đột ngột gọi cho em thế?”
Đầu dây bên kia Cố Vĩnh Lâm nghiêm giọng đáp: “Anh mới vừa nhận được tin là tên khốn họ Dương kia đã cử người đến đây rồi, sau này em có làm gì thì cũng cẩn thận một chút, ngoại trừ đề phòng bọn thợ săn ra em còn phải đề phòng, tránh xa đám ma cà rồng lạ nữa đấy.”
Cố Ngạn Thanh nhíu chặt đôi mày im lặng một lúc mới mở miệng đáp lại anh trai: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.” Nhìn thấy Phương Châu Hoa đã ra anh vội nói tiếp: “Có chuyện gì thì em sẽ đến gặp anh rồi hai chúng ta nói tiếp, bây giờ em đang có việc khác, em cúp máy đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...