Ở đầu bên kia, lúc cuộc họp kết thúc thì đã tám giờ tối.
Cô gái ngồi ở góc ngoài cùng bên phải nhẹ nhàng vặn thắt lưng, họ đã ngồi gần năm tiếng đồng hồ, thực sự mệt mỏi.
Tranh thủ lúc mọi người thu dọn tài liệu, cô nàng liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi giữa phòng.
Những người khác ai nấy đều tỏ ra sức cùng lực kiệt nhưng ông chủ của cô thì vẫn ngồi thẳng tắp, suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi họp, ngoại trừ cuộc gọi video lúc giữa chừng thì không hề nói một câu thừa thãi, ra lệnh hay đặt câu hỏi đều rất đơn giản, đúng trọng điểm.
Tuyên bố kết thúc cuộc họp, Chử Ưng đứng dậy, sải bước rời phòng họp.
Cô gái thu tầm mắt về, lặng lẽ thở dài. Mọi người còn chưa kịp giải tán thì viên trợ lý của sếp quay vào báo.
"Chử tổng nói mọi người đều đã vất vả, tối nay mời tất cả một bữa đại tiệc, thích gì cứ gọi, ngày mai mang phiếu tới thanh toán."
Làm cho công ty lớn cũng chẳng ai thiếu gì một bữa tiệc, nghe thông báo xong, không thấy ai tỏ ra qua vui vẻ nhưng mọi người đều mở miệng đáp lời cảm ơn.
Mọi người tốp năm tốp ba rời phòng họp, một cô gái huých một cô gái khác đi bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: "Hôm nay được ngắm sếp lớn tận năm giờ đồng hồ, nhìn thôi cũng đã đủ no rồi."
Từ ngày sếp mới nhậm chức tới nay, độ chăm chỉ của các nhân viên nữ tăng hẳn lên, có sếp vừa đẹp trai vừa có tiền, lại vẫn đang độc thân, đúng là người trong mộng của cả ngàn thiếu nữ.
Tiếc quá, giấc mộng thiếu nữ của họ, một tiếng đồng hồ trước đã vỡ vụn tan tành.
Cô gái kia không biết nghĩ ra chuyện gì lại nói tiếp: "Cô có xem tin trên mạng không? Có nhiều blogger nói Túc Nghệ là bạn gái của Chử tổng lắm nhé, ban nãy nghe giọng, hình như đúng là Túc Nghệ thật."
"Không biết nữa." Cô gái đi cùng chỉ đáp một câu như vậy rồi xua tay, quay người đi, "Tôi thấy không khỏe, không đi tiệc nữa đâu, mai gặp nhé."
Cô gái vừa xuống tới bãi đỗ xe thì tình cờ gặp Chử Ưng đang chuẩn bị lên xe ra về.
Không kịp nghĩ nhiều, cô gái vội rảo bước tới gần.
"Chử tổng!"
Chử Ưng dừng động tác lên xe, im lặng chờ đợi câu tiếp theo của đối phương.
"Ờm," cô gái vén tóc bên mang tai, ngượng ngùng nói nhỏ, "hôm nay tôi không lái xe tới, anh thấy có tiện cho tôi... đi nhờ một đoạn đường không?"
Ý tứ ám chỉ đã hết sức rõ ràng rồi, cô cho rằng, thời hiện đại, không thể câu nệ chuyện tới trước tới sau được, đàn ông tốt thì mọi người đều phải cố gắng giành giật, mỗi người có một bản lĩnh riêng, Túc Nghệ đẹp nhưng bằng cấp và gia cảnh nhất định không tốt bằng cô.
Chử Ưng nhíu mày: "Thế cô còn xuống bãi đỗ xe làm gì?"
Cô gái bị bất ngờ: "Dạ?"
"Tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô rồi."
Khóe môi cô gái mỉm cười: "Tôi rất vinh hạnh được..."
"Nghiên cứu sinh cao học mà một chiếc chìa khóa cũng quên mang," giọng anh dửng dưng, "thế buổi sáng cô tới đây thế nào?"
"..."
"Tự bắt xe về đi, tôi là sếp của cô, không phải là tài xế." Chử Ưng liếc nhìn cô gái, "Còn chuyện gì khác không?"
Thái độ của đối phương hết sức nghiêm khắc, giọng cô gái bất giác nhỏ lại: "Không ạ..."
"Vậy tránh ra."
Chiếc xe cứ thế phóng ra khỏi bãi đỗ xe, đám đồng nghiệp đứng hóng chuyện bấy giờ mới ló đầu ra, thản nhiên như không đi lấy xe.
Đúng là mất mặt! Sao lại có loại đàn ông thế này chứ! Bạn gái anh ta nhất định là khổ muốn chết!
Cô gái tức giận giậm giậm chân rồi đi về phía xe của mình.
...
Chử Ưng lái xe trở về nhà cũ, mấy hôm trước anh đã hứa với mẹ hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.
Vừa bước qua cửa đã thấy một bóng người quen thuộc ngồi trên sô pha, nhăn nhó ăn điểm tâm ngọt.
"Ưng Tử, ông về rồi à." Lưu Tỉ ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn, "Tôi chờ muốn chết."
Chử Ưng tỉnh bơ cởi áo vét đưa cho dì giúp việc: "Ông tới làm gì?"
"Con nói chuyện với Tiểu Tỉ kiểu gì vậy, người ta đặc biệt tới đây tìm con mà." Mẹ Chử Ưng ra khỏi phòng gọi, "Nào, vừa khéo, lại ăn cơm thôi."
Trên bàn cơm, cha Chử Ưng vừa gắp thức ăn vừa hỏi han: "Công ty thế nào?"
"Cũng tạm."
"Nghe nói con cho Kỳ Liêm nghỉ rồi hả?"
"Đáng lẽ phải cho nghỉ từ lâu rồi." Chử Ưng thoải mái đáp, "Công ty không còn người hay sao? Người như vậy mà cha cũng dám dùng."
Ông Chử nhíu mày: "Ai rồi cũng sẽ thay đổi, hiện giờ anh ta xấu không có nghĩa là anh ta sẽ không tốt lên."
Lưu Tỉ gật đầu phụ họa: "Bác nói đúng lắm!"
Ăn đến cuối bữa, bà Chử mới bóng gió hỏi: "Phải rồi, Tiểu Ưng à, Nhược Lâm quay về rồi đấy, con biết không?"
"Không biết."
"Con bé vừa về là liền hỏi thăm con đó," bà Chử cười, "có rảnh thì con đi thăm nó đi, ngồi tâm sự ôn chuyện với nhau."
Lưu Tỉ nói: "Dì à, ý dì là bảo nó đi xem mắt hả?"
"Sao lại là xem mắt," bà Chử phản bác, "Nhược Lâm và Chử Ưng quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã mà."
Chử Ưng: "Không rảnh, không gặp."
"Con gái nhà người ta mất công vác mặt tới hỏi mẹ, con như vậy là không tốt lắm đâu," bà Chử nói, "đi gặp một chút cũng đâu mất miếng thịt nào, thời gian thì chỉ cần sắp xếp là sẽ có."
Chử Ưng thản nhiên nói: "Con có bạn gái rồi."
Một viên đá dậy lên ngàn lớp sóng.
Cả bàn cơm lặng ngắt đi trong giây lát.
"Ai?" bà Chử tròn mắt, ngay lập tức liền quên phắt cái vị tên Nhược Lâm kia, "Mau nói cho mẹ biết, là con cái nhà ai, có xinh không, có ngoan không?"
"Xinh. Ngoan." Chử Ưng nhoẻn cười, "Mẹ biết đấy."
Bà Chử hưng phấn hẳn lên: "Thật hả? Mau nói cho mẹ nghe đi."
"Túc Nghệ."
Lưu Tỉ hít một hơi thật sâu.
Thằng anh em này nhà anh ta thật là trâu bò, mới hẹn hò bao lâu đâu mà đã muốn mang về nhà rồi à?
Bà Chử ngơ ngác, ngẩn ra nghĩ: "Ai cơ?"
Sau tiết mục quảng cáo, bộ phim cung đấu mà mỗi tối bà Chử đều theo dõi lại bắt đầu lên sóng.
Chử Ưng hất hất cằm: "Cô ấy."
Bà Chử nghiêng đầu nhìn theo, trên ti-vi đang phát đoạn mở đầu phim, các diễn viên lần lượt xuất hiện, mỗi gương mặt đều kèm theo giới thiệu tên.
Vị phi tử mà tối nào cũng làm bà tức nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, bên cạnh hiện lên mấy chữ.
Dung phi —— Túc Nghệ
Bà Chử: "???"
Bà còn chưa kịp hoàn hồn thì thằng con trai nhà bà đã đứng dậy: "Con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ nhé."
Nói xong, quay lưng đi thẳng lên tầng trên.
Lưu Tỉ biết mình mà không chuồn thì kiểu gì cũng sẽ bị bà Chử túm lại thẩm vấn nên mặc kệ là đã ăn no hay chưa no, anh ta liền vội vàng lễ phép chào rồi bám theo đuôi Chử Ưng.
"Ôi đệt, anh em à, ông trâu bò thật đấy, mới đó mà đã công khai với người nhà rồi à?" Biết người dưới nhà không nghe được, Lưu Tỉ mới hỏi thêm: "Túc Nghệ biết không?"
"Liên quan quái gì ông." Chử Ưng liếc anh ta một cái, "Nói đi, tìm tôi là có chuyện gì?"
Thấy đường tình cảm của thằng anh em suôn sẻ dễ đi như vậy còn đường của mình thì gió thét mưa gầm, trong lòng Lưu Tỉ thấy thảm không để đâu cho hết.
"Ôi, đừng nói nữa, tôi bị cô gái yêu dấu của tôi đuổi về Bắc Kinh đấy."
Chử Ưng cầm điện thoại lên nhìn mấy cái: "Một thằng người hơn năm chục cân, cô gái nào đuổi nổi ông."
Lưu Tỉ rầu rĩ nói: "Tôi mà nhẹ vậy à? À không phải, tôi đã khổ sở vậy rồi, sao ông vẫn còn nghịch điện thoại, hồi xưa ông có bao giờ nghịch điện thoại đâu."
Chử Ưng mặc kệ ông ta, kiểm tra thông báo.
Túc Nghệ đăng một weibo mới 2 phút trước.
【Túc Nghệ V: Một chiếc giường, hai con người. [hình ảnh ]】
Trong hình là một nửa gương mặt cô và thấp thoáng đằng sau có một bóng người nữa, Chử Ưng liếc một cái liền biết ngay là Chử Khê.
Anh kéo xuống xem, bình luận bên dưới cực kỳ thú vị.
"Đây là... công khai tình cảm?"
"Tôi đoán đằng sau là @Chử Ưng"
"Chúc 99"
Chử Ưng đọc xong thấy vui vui, quay qua hỏi: "Chúc 99 nghĩa là gì?"
"Là chúc thiên trường địa cửu ấy." Lưu Tỉ nhìn trời, lẩm bẩm một mình, "Ông thấy tôi có hy vọng theo đuổi được cô ấy không?"
Chử Ưng lại kéo xuống đọc tiếp.
"Fandom tỉnh XX của Túc Nghệ: #sinh nhật Túc Nghệ 0722 #Nghệ Nghệ, lịch trình sinh nhật cụ thể khi nào mới công bố chính thức vậy?"
Sinh nhật?
Chử Ưng nhướn lông mày, ngày 22, vậy là tuần sau.
Màn hình điện thoại báo có tin nhắn mới.
Túc Nghệ nương nương: "Chử Khê tranh giường với em, bị em ép ra nằm mép giường rồi [người phụ nữ của Chử Ưng nhất định không chịu thua. jpg]"
Từ ngày app cho phép tự đăng tải gói biểu cảm của riêng mình, Túc Nghệ sử dụng ngày càng xuất thần nhập hóa.
Lưu Tỉ vẫn còn đang ngồi lẩm bẩm một mình, Chử Ưng ngắt lời ông ta: "Hỏi ông một chuyện."
Lưu Tỉ lập tức ngừng lời: "Chuyện gì?"
Anh mím môi, do dự một hồi lâu: "Sinh nhật ấy mà, thì nên tặng quà gì?"
"Sinh nhật? Sinh nhật ai?" Lưu Tỉ hỏi, "Túc Nghệ à?"
"Ừ."
"Ông hỏi đúng người rồi đấy." Lưu Tỉ ngồi thẳng lưng lên vỗ đùi, "Phụ nữ là sinh vật dễ dỗ dành nhất đấy, đẳng cấp thấp một chút thì son môi là đã thu phục được rồi, chất lượng thường thường thì thích mấy thứ 520, 1314; đỉnh cao nhất, không cần nói gì hết, tặng túi, tốt nhất là tặng lấy vài cái, đảm bảo qua cửa. Túc Nghệ có thể coi là loại nhân vật xếp đứng đầu kim tự tháp, thế này đi, ba loại kia ông đều làm hết, tôi cho ông thêm một gợi ý nữa, đưa thẳng tới cửa phòng khách sạn của cô ấy một cây LV, treo chục cái túi xách ở trên, trên đỉnh trên cùng đính một bó hoa hồng, tạo cho cô ấy một surprise," nói đến đây, Lưu Tỉ búng tay tanh tách, tự mình phục mình, "tuyệt đối sẽ khiến cô ấy cảm động đến điên đảo!"
Cực kỳ giàu kinh nghiệm, nghe là biết đã từng tặng không ít lần.
Chử Ưng nhìn anh ta khinh khỉnh.
"Làm sao? Con gái giờ đều thích túi xách mà, tôi đâu có nói sai?"
"Tôi biết vì sao cô gái kia không thèm để ý tới ông rồi."
Lưu Tỉ hỏi: "Vì sao?"
"Với cái tính này của ông, ai mà dám tốt với ông chứ," Chử Ưng cười, "đồ đại sứ tặng túi."
**
Hiệu suất làm việc của Ngô Tuyết cực kỳ cao, chuyện phát trực tiếp nhanh chóng được bàn bạc xong xuôi.
Nền tảng phát trực tiếp đó tên là Doumao TV, vừa được một ông chủ lớn mua lại, đang bỏ nhiều tiền để chiêu mời các người tổ chức chương trình sử dụng, tất nhiên, phần lớn là dựa vào game.
Đối phương ra một mức giá cực kỳ khả quan, khả quan đến mức khiến Ngô Tuyết muốn ký hẳn một thỏa thuận ba năm cho Túc Nghệ nhưng cuối cùng vẫn chỉ ký hợp đồng một ngày.
Sinh nhật ngày càng tới gần, người khác càng gần sinh nhật thì càng hồi hộp còn Túc Nghệ thì lại là càng sứt đầu mẻ trán.
Đã quyết định làm trên mạng thì tất nhiên không thể để các fan thất vọng được nhưng cô đã thử mấy game đang hot hiện giờ rồi, game nào cũng khó!
Giờ người ta nghĩ gì vậy, cả ngày đã mệt mỏi lắm rồi, tại sao lại còn nghiên cứu phát triển ra thứ game khó chơi như vậy nữa?!
Hai ngày trước ngày phát trực tiếp, Ngô Tuyết thoải mái hỏi: "Chuyện phát trực tiếp em đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Vâng," Túc Nghệ đang nghịch điện thoại, không ngẩng nổi đầu lên, "Dạo này em đều đang luyện đây."
"Vậy hả?" Ngô Tuyết tò mò, "Luyện gì thế? Sao chị không biết."
"Pikachu."
Ngô Tuyết tưởng cô đùa nên chỉ cười cho qua, còn phụ họa mấy câu: "Thế cô luyện chăm chỉ vào nhé, cố gắng mà đoạt lấy hạng nhất."
Đến tận hôm phát trực tiếp, sau khi Túc Nghệ gõ bàn phím, sửa tên phòng thành "Tiệc sinh nhật trực tiếp của Túc Nghệ/Pikachu bất khả chiến bại/random chọn fan thi đấu" thì Ngô Tuyết mới ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề.
Thần linh ơi, thi đấu game pikachu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...