Chiều hôm sau như thường lệ, Giang Dụ Thần tan làm sẽ ghé trường Hạ Nhiên Y đón.
Đứng ở ngoài cổng trường nhìn học sinh trong trường chỉ còn lưa thưa vài người vẫn không thấy bóng dáng Hạ Nhiên Y đâu, ánh mắt Giang Dụ Thần hiện lên tia lạnh lẽo, nếu cô có ý bỏ trốn, anh nhất định không dễ dàng bỏ qua.
"Anh ơi, anh là anh trai của Nhiên Y phải không?"
Giang Dụ Thần thoát khỏi suy nghĩ nhìn qua cô nữ sinh đang đứng trước mặt, gật đầu xác nhận.
Khẩu hình miệng nữ sinh "A", nhanh chóng nói: "Nhiên Y lúc trưa bị ngất do sốt cao nên đã đưa vào bệnh viện rồi, anh đến đó xem sao"
Nghe đến, sắc mặt Giang Dụ Thần tối đi vài phần, nói vội hai từ "Cảm ơn" sau đó lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Hạ Nhiên Y nằm trong phòng bệnh, trên tay vẫn còn đang ghim kim truyền nước biển, ngồi bên cạnh giường là Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh.
Giang Dụ Thần đẩy cửa đi vào, đến gần Hạ Nhiên Y quan sát sắc mặt cô, gương mặt của cô càng lúc tiều tụy xanh xao so với hôm trước.
Giang Dụ Thần không rời mắt khỏi Hạ Nhiên Y, lên tiếng hỏi: "Nhiên Y bị làm sao?"
"Bác sĩ nói Nhiên Y bị suy nhược cơ thể và thiếu máu nghiêm trọng, cần phải truyền máu và nghỉ ngơi nhiều hơn" Vương Tư Tuệ ngồi trên giường cạnh Hạ Nhiên Y, ân cần vuốt tóc cô, bà chợt thở dài lo lắng: "Gần thi đại học đến nơi, Nhiên Y chắc chắn không chịu nghỉ ngơi tử tế"
Ngay sau lời Vương Tư Tuệ, Giang Dụ Minh nhỏ tiếng trách mắng Giang Dụ Thần vì sợ ảnh hưởng đến Hạ Nhiên Y: "Sao hôm nay Nhiên Y gọi con lại không được, nhỡ có chuyện gì thì sao?"
"Đừng la Dụ Thần, thằng bé còn bận việc công ty nữa mà" Vương Tư Tuệ ra mặt bênh vực Giang Dụ Thần, hất tay với Giang Dụ Minh ngăn ông.
Giang Dụ Thần lấy điện thoại ra, mở lên xem mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ số lạ, anh thở dài một tiếng chán nản cất điện thoại lại vào túi.
Lại nhìn sang Hạ Nhiên Y, cảm giác trong lòng Giang Dụ Thần có chút chua xót nhưng không hề cảm thấy tội lỗi.
Vương Tư Tuệ quyến rũ Giang Dụ Minh, bước vào nhà họ Giang khi mẹ anh qua đời mới một tháng, Giang Dụ Thần chỉ là lấy báo trả báo dằn vặt cơ thể Hạ Nhiên Y.
Thời gian thi đại học gần kề, đầu óc Hạ Nhiên Y càng nặng nề, mỗi ngày đều phải truyền máu và truyền chất dinh dưỡng, cùng với đó là phải ăn đủ thứ đồ bổ mà Vương Tư Tuệ mang đến, mỗi khi nghĩ đến Hạ Nhiên Y càng mệt mỏi hơn.
Bù lại, kể từ lúc tỉnh dậy Hạ Nhiên Y chưa từng nhìn thấy Giang Dụ Thần một lần, xem như anh vẫn có chút tình người để cô được thanh thản trải qua thời gian cam go này.
Thành tích Hạ Nhiên Y trong lớp xưa nay vốn không tốt, nguyên nhân xuất phát từ việc trước đây cô thường trốn học đi làm thêm kiếm tiền phụ Vương Tư Tuệ, hiện nay đối với cô mà nói việc vào đại học là cách duy nhất giúp cô sống một cuộc đời mới, dù không chỉ có một phần trăm hy vọng cô tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Ban ngày ở trường, buổi tối đến bệnh viện, từng ngày của Hạ Nhiên Y trôi qua nặng nề đè nén khiến cô không thể sống một cách thoải mái, cô cũng không thể nói cho Vương Tư Tuệ biết cô đang cảm thấy rất chán nản với cuộc sống này.
Ngày thi đại học, Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ đưa Hạ Nhiên Y đến trường thi, tuyệt nhiên không hề thấy sự xuất hiện của Giang Dụ Thần, cô đinh ninh rằng Giang Dụ Thần đã thực hiện lời hứa vào tối hôm đó, anh không cản trở con đường thoát thân của cô nhưng cô vẫn luôn có cảm giác mọi chuyện đang diễn ra không hề tự nhiên.
Trước khi kết thúc môn thi cuối cùng sau ba ngày thi, những giọt máu đỏ rơi xuống tờ giấy làm bài màu trắng, Hạ Nhiên Y chạm vào nhân trung kiểm tra, ngón tay cô dính đầy máu.
Hạ Nhiên Y bình tĩnh lấy khăn giấy trong túi cầm máu, kiên nhẫn hoàn thành hết bài thi còn lại.
Sau khi chuông nộp bài reng lên, thí sinh trong trường hò hét vui mừng, chỉ riêng Hạ Nhiên Y sắp không chống đỡ nỗi mà sắp ngất đi.
Ra khỏi phòng thi, từng bước chân Hạ Nhiên Y không còn chút sức lực, phải bám vào tường làm điểm tựa bước đi, trước mắt cô bỗng quay cuồng tối dần, lúc tỉnh dậy đã hơn một ngày một đêm hôn mê trong bệnh viện.
Tình trạng sức khỏe Hạ Nhiên Y càng lúc càng tệ, chưa kể căn bệnh trầm cảm âm thầm đang lớn dần lên trong cô.
Đêm muộn, trong căn phòng bệnh chỉ còn một mình Hạ Nhiên Y, cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác cuộc sống chẳng còn ý nghĩa, cô muốn được giải thoát khỏi địa ngục trần gian này, cô muốn ngủ một giấc dài không cần tỉnh lại để không phải tiếp tục chịu đựng đau khổ.
Hạ Nhiên Y ngồi dậy, từng bước đến bàn khách cầm dao gọt trái cây được đặt trong giỏ đựng lên, lưỡi dao sắc bén dưới ánh trăng sáng trở nên lấp lánh.
Hạ Nhiên Y mơ màng ngắm nhìn con dao trong tay, đột nhiên có cảm giác hưng phấn khó tả.
Lưỡi dao đặt lên cổ tay Hạ Nhiên Y lướt ngang một đường, mùi máu tanh thoảng lên hòa cùng mùi thuốc khử trùng, từng giọt máu chảy dài rơi xuống đất.
Trong chốc lát, Hạ Nhiên Y ngã xuống sàn nhà lạnh ngắt, trên môi nở một nụ cười chua xót, khóe mắt chảy dòng nước nóng hổi.
Mọi thứ đã kết thúc, Hạ Nhiên Y không đủ kiên trì chờ đến ngày thoát khỏi Giang Dụ Thần, chỉ cần cô chết đi thì anh không thể tiếp tục uy hiếp cô, chỉ còn mong Giang Dụ Minh sẽ thay cô bảo vệ Vương Tư Tuệ, mong rằng sau này cuộc sống của bà không còn vướng bận, cũng sẽ không cần phải từng ngày lo lắng cho cô.
Hạ Nhiên Y đã cố gắng hết sức mình, nhưng cuộc sống này đối với cô quá khắc nghiệt, cứ ngỡ cuộc đời mở cho cô một cánh cửa tốt đẹp hơn, đáng tiếc đó chỉ là lớp vỏ đẹp đẽ bên ngoài.
Mọi thứ đã thật sự kết thúc rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...