Qua vài giây Giang Dụ Thần vẫn ôm chặt lấy, Hạ Nhiên Y khó hiểu vỗ nhẹ lên lưng anh, bất an hỏi: “Anh sao vậy?”
Giang Dụ Thần bỗng buông Hạ Nhiên Y ra, kích động giữ mặt cô hôn mạnh lên môi, phấn khởi thốt lên: “Yêu em quá”
Biểu cảm Hạ Nhiên Y ghét bỏ lau nước bọt của Giang Dụ Thần dính trên môi mình, bị anh trừng mắt liền trừng lại không thèm nhịn.
Tâm tình đang tốt bỗng chốc tuột dốc không phanh vì bị Hạ Nhiên Y chê bai nụ hôn, Giang Dụ Thần tức giận đá lưỡi trong miệng, gằn giọng oán trách: “Có phải em chưa từng nuốt vào bụng đầu mà lại lau?”
Vẻ mặt Hạ Nhiên Y cực kỳ bình thản, nghiêm túc đáp: “Tùy hoàn cảnh”
Giang Dụ Thần cười hắt ra, gương mặt bỗng chốc trở nên gian tà, đôi mắt lộ rõ ý nghĩ đen tối, khẽ thì thầm ái muội: “Hoàn cảnh nào?”
“Hoàn cảnh ăn cơm xong rồi” Hạ Nhiên Y thong thả đáp.
Trên trán Giang Dụ Thần nổi đầy vạch đen, anh cuối cùng cũng hiểu Hạ Nhiên Y bấy lâu nay vẫn luôn kỳ thị anh ở mức độ có tính tổn thương cao, anh bất mãn thẳng thừng vạch trần tâm tư cô: “Em chỉ muốn lợi dụng thân xác anh thôi đúng không?”
Nét mặt Hạ Nhiên Y nhất thời cứng đờ, mi mắt chớp chớp vài cái phân tích tình huống, giả vờ hùa theo châm chọc: “Chính xác”
“Em!” Giang Dụ Thần nổi giận, vừa tức vừa buồn cười vờ bóp cổ Hạ Nhiên Y trách móc: “Anh biết ngay mà”
Hạ Nhiên Y bật cười, tâm trạng lúc đùa giỡn với Giang Dụ Thần rất thoải mái, thậm chí cô còn muốn trêu anh nhiều hơn, bởi cô nhận ra sự khó chịu trên mặt anh trước đây và hiện tại mang hai thái cực, ngày trước anh ghét cô bao nhiêu thì giờ đây lại nhường nhịn cô bấy nhiêu, chỉ điều này khiến cô cảm nhận được bản thân được yêu thương vô hạn.
Đợi Giang Dụ Thần tắm xong cùng nhau ăn cơm, trong lúc ăn Hạ Nhiên Y trực tiếp xin xỏ: “Cho em tiền”
“Anh đưa thẻ nhé?”
“Không cần đâu, đưa em tiền mặt là được”
“Bao nhiêu?”
Hạ Nhiên Y tính nhẩm, đưa ra con số cụ thể: “Tầm năm triệu”
Giang Dụ Thần hoài nghi nhìn Hạ Nhiên Y nhưng không hỏi lý do, hào phóng nói: “Ví trong phòng ngủ, không đủ tiền mặt thì mai anh rút đưa em”
Dọn dẹp rửa chén sau bữa ăn xong Hạ Nhiên Y trở về phòng, đến thẳng tủ cạnh đầu giường mở ví Giang Dụ Thần lấy tiền, lúc mở ra mới phát hiện vé số mua lần trước vẫn còn nằm nguyên bên trong, cô lôi ra giơ lên hỏi anh: “Anh dò chưa?”
Giang Dụ Thần đang ngồi trên bàn trước laptop xoay đầu nhìn một cái: “Vẫn chưa, bây giờ dò luôn”
Hạ Nhiên Y mang xấp vé số đến chổ Giang Dụ Thần, anh lên mạng gõ đài và ngày kiểm tra.
Ánh mắt Hạ Nhiên Y nhìn kỹ từng con số trên màn hình rồi nhìn xuống vé trong tay, những tờ bị trùng không trúng bỏ sang một bên, còn mười tờ cuối trùng năm số.
“Dụ Thần, giải ba” Hạ Nhiên Y kinh ngạc khó tin, vội vỗ vai Giang Dụ Thần thông báo trong phấn khích.
“Thật à?” Giang Dụ Thần lơ mơ không rành, kiểm tra số tiền mỗi vé trúng đến ba triệu, anh trầm trồ cảm thán Hạ Nhiên Y.
“Anh gọi cho mọi người thử xem” Hạ Nhiên Y vui đến cười không ngậm miệng lại được, may mà phát hiện sớm, để quá thời hạn xem như mất trắng.
Giang Dụ Thần gửi cuộc gọi thoại vào nhóm chat hỏi: “Dò vé số đi!”
Tầm một phút sau, tin nhắn gửi tới tấp trong nhóm đến, qua những tin thoại ghi âm chỉ toàn nghe tiếng hét phấn khích.
Giang Dụ Thần bật cười nhìn Hạ Nhiên Y đang đắm chìm trong thế giới của người vừa trúng số.
“Sáng mai anh đi làm ghé đại lý đổi nhé” Hạ Nhiên Y giao nhiệm vụ cao cả cho Giang Dụ Thần, tâm tình lúc này đã sớm gửi theo gió, cô nhảy lên giường hét lên thích thú.
Giang Dụ Thần cầm mười tờ vé số Hạ Nhiên Y vừa nhét vào tay, nhìn qua bộ dạng của cô chỉ còn có thể bật cười bất đắc dĩ, lúc anh cho tiền cô còn không vui đến mức đó.
Hôm sau hàng Hạ Nhiên Y đặt trên mạng được giao đến, cô bắt tay trang trí lại nhà cửa, trên vai mang trọng trách người xây tổ ấm, nụ cười trên môi mang theo những ngọt ngào, thân phận người vợ này của cô càng có ý nghĩa đặc biệt.
Buổi chiều Giang Dụ Thần tan làm sớm như mọi khi, từ ngay ở cửa đã nhận ra ngay điều khác biệt, ngay cửa ra vào được lót một tấm thảm màu xám có hình vẽ chú chó Corgi và dòng chữ Welcome.
Bàn trên phòng khách bình thường chẳng có gì nay lại xuất hiện bình cây xanh giả tạo cảm giác tươi mát, kế bên là bộ ấm trà bằng sứ màu trắng.
Mặt tường đơn điệu đã được treo lên những bức tranh canvas đơn giản hợp nhất, phòng khách trống trãi được lấp đầy một cách tự nhiên thoải mái.
Rẽ vào bếp, ngay trên góc bàn ăn bày một giá mẹt đan ba tầng, mỗi tầng để bánh kẹo và trái cây tươi.
Dụng cụ nấu bếp được sắp xếp gọn gàng có trật tự, những chiếc ly và chén đĩa màu sắc cũng được thêm vào lại không hề bị tương phản khó nhìn.
Bức tường trắng ở chỗ chiếu nghỉ của cầu thang được treo những bức hình với khung ảnh to nhỏ, trong ảnh là đều của anh.
Đến trước phòng ngủ, Giang Dụ Thần hồi hộp mở cửa, bên trong phát ra ánh sáng dịu nhẹ, rèm cửa sổ lớn màu xám được gắn thêm một lớp rèm bằng voan trắng và lớp màn đèn led màu vàng ấm.
Tấm màn bán nguyệt màu trắng lắp ở đầu giường, Giang Dụ Thần bước đến gần, sau lớp màn được mở chỉ mới che hai bên thân giường, Hạ Nhiên Y nằm cuộn tròn nằm ngủ tựa như một đứa trẻ.
Giang Dụ Thần nới lỏng cà vạt, vứt áo vest ngoài sang một bên, cẩn thận leo lên giường một cách nhẹ nhàng nhất, hôn lên má Hạ Nhiên Y.
Anh biết, vì muốn dành cho anh bất ngờ nên Hạ Nhiên Y cả ngày nay tự mình trang trí lại nhà cửa, tân trang lại tổ ấm của cả hai.
Giờ đây Giang Dụ Thần không phải cảm nhận được mà khẳng định được sự hạnh phúc của một gia đình không thể chỉ có một người xây dựng, mà là cùng nhau vun đắp và giữ gìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...