Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Hai người về tới nhà đã gần hai giờ chiều, chú Từ nhìn nhác thấy Lục Vân trở lại thì khẩn trương tiến tới nghênh đón.

“Bà chủ, cuối cùng người cũng về rồi, người lên xem phu nhân một lát đi.”

“Niệm Nam thế nào rồi? Còn chưa tỉnh lại sao?”

“Vẫn chưa, bác sĩ Lâm có tới khám, nói là do áp lực quá lớn lại lo nghĩ mất ngủ nên mới mê man lâu như vậy.”

Lục Vân vội vàng lên phòng, Chu Nguyên Phong đưa hành lý cho chú Từ rồi cũng đi theo.

Khi nhìn thấy người nằm trêи giường sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cùng vết thương trêи lông mày, Lục Vân lập tức đau lòng không chịu được.

“Rốt cuộc là việc này như thế nào? Lần trước gặp mặt, Niệm Niệm còn không gầy yếu như bây giờ, tại sao tinh thần lại kém như vậy? Vết thương này cũng là do nó làm?”

“Vâng… là do cậu chủ đánh, bởi vì vụ ảnh chụp trêи mạng mà cậu chủ còn nhốt phu nhân xuống tầng hầm.”

Nghe kể Ôn Niệm Nam bị Cố Ngôn Sinh nhốt dưới tầng hầm, trong lòng Lục Vân càng thêm tức giận: “Tầng hầm? Nó điên rồi sao? Biết rõ Niệm Niệm mắc chứng sợ bóng tối mà còn dám làm như vậy, Cố Ngôn Sinh thằng nhóc khốn nạn đấy đâu rồi? Gọi nó ra đây ngay cho tôi!”

“Cậu chủ hiện không có nhà, đêm qua đã ra ngoài giờ còn chưa trở về, điện thoại tắt máy không gọi được.” Chú Từ đứng một bên hai năm rõ mười thuật lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra mấy ngày nay.

“Thằng con vô liêm sỉ này! Nó lại dám đối xử với Niệm Niệm như vậy!”

Càng nghe sắc mặt Lục Vân càng trở nên nghiêm trọng, nếu không phải trong phòng còn có người đang cần nghỉ ngơi thì bà đã sớm vỗ bàn quát ầm lên rồi. Chu Nguyên Phong từ khi bước vào phòng vẫn yên lặng đứng đó không nói một lời, chờ chú Từ kể xong mọi chuyện mới mở miệng: “Dì à, dì ngồi máy bay cũng mệt rồi, dì nghỉ ngơi trước đã, đợi A Sinh về con sẽ gọi dì.” 

“Không cần, để dì xuống dưới lầu chờ nó, nó tưởng rằng cái nhà này không ai trị được nó à? Gọi điện thoại cho Cố Ngôn Sinh, tôi muốn xem xem chừng nào thì nó thò mặt về!” 

fanhongyu.wordpress.com

Lục Vân mặt lạnh xuống phòng khách dưới tầng, ngồi trêи sofa, lửa giận trong mắt bà muốn phun ra ngoài luôn rồi. Chu Nguyên Phong cũng ngồi xuống theo, liên tục bấm điện thoại cố gắng gọi cho Cố Ngôn Sinh nhưng đều trong tình trạng tắt máy, bất đắc dĩ thở dài.


Tên này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc này rồi điện thoại lại cứ tắt máy không thể liên lạc.

—————

Ánh sáng ngoài cửa sổ dần mờ đi, người trêи giường khẽ nhíu mày, đưa tay xoa hai bên huyệt thái dương rồi mở mắt.

Cố Ngôn Sinh bị đau đầu mà tỉnh giấc, có lẽ đêm qua ra ngoài ban công đứng mới trúng gió, đầu đau muốn nổ tung, vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt đang kề ngay sát. Hai mắt hơi ngơ ngác nhìn xuống, chỉ thấy tay mình đang vòng qua eo Thẩm Lạc An, y nhu thuận nằm trong lòng hắn, Cố Ngôn Sinh bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình, vội vã bật dậy.

“Ưm…”

Người ngủ say trêи giường dụi mắt tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngồi dậy hỏi: “Ngôn Sinh, anh sao vậy?”

Cố Ngôn Sinh có chút lúng túng, vén chăn đứng lên, sững sờ nhìn Thẩm Lạc An: “Anh… thật xin lỗi… anh ngủ quên mất…”

“Sao lại phải xin lỗi em? Chẳng phải chúng ta yêu nhau sao? Tại sao lại không thể làm như vậy chứ?” Trong mắt Thẩm Lạc An đã rưng rưng nước mắt, tủi thân nhìn Cố Ngôn Sinh.

Sắc mặt Cố Ngôn Sinh có chút khó coi, ân hận vì phản ứng thái quá của mình khiến Thẩm Lạc An tự ái, lại ngồi trở về giường, nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi Lạc An, vừa rồi anh hơi giật mình, anh chỉ là muốn đợi sau khi ly hôn có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh em, không muốn khiến em chịu tủi thân.”

Tuy rằng hắn rất yêu Thẩm Lạc An, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa ly hôn với Ôn Niệm Nam, đối với Cố Ngôn Sinh mà nói, chuyện thân mật giữa hai người yêu nhau là một việc thiêng liêng, hắn không muốn khi còn chưa giải quyết xong xuôi với Ôn Niệm Nam lại đã cùng Thẩm Lạc An phát sinh quan hệ, không muốn y phải chịu ấm ức.

“Lạc An, anh chưa từng để tâm đến mấy chuyện ham muốn sinh lý, anh yêu con người em, em không cần để lấy lòng anh mà làm vậy*, cho anh thêm chút thời gian được không? Chờ tới lúc chúng ta có thể chính thức ở bên nhau.”

* Dùng nhiều từ “ủy khuất” quá không biết edit sao cho nó không lặp mà thuận miệng nữa.

“Được, em đồng ý với anh, cảm ơn anh, Ngôn Sinh.”

Cố Ngôn Sinh giơ tay lên xoa xoa đầu Thẩm Lạc An, nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, hắn không ngờ mình đã ngủ lâu như vậy.

“Lạc An, em đói bụng không? Khuya muộn rồi anh đi nấu ít đồ ăn, em đợi anh…”


Đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Ngôn Sinh chợt nhớ ra gì đó.

“Điện… điện thoại của anh có kêu không?”

“Gì cơ? Không có.” Gương mặt Thẩm Lạc An mờ mịt nhìn hắn.

Cố Ngôn Sinh lấy điện thoại di động trong túi áo vest ra, lại phát hiện điện thoại bị tắt, hắn nhớ rất rõ điện thoại vẫn còn pin, tại sao lại bị tắt máy?

Vừa khởi động lại màn hình liền nhảy ra hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Chu Nguyên Phong, hôm nay là ngày mẹ hắn trở lại, vậy mà hắn lại quên mất tiêu, hiện tại đã muộn thế này, khẳng định là không kịp rồi.

“Lạc An, anh có việc cần phải xử lý, lần sau lại tới gặp em.”

Cố Ngôn Sinh tùy ý mặc áo khoác vào, không kịp sửa sang lại quần áo, vội vàng nói với Thẩm Lạc An vài câu liền rời đi.

Thẩm Lạc An ngồi trêи giường nhìn theo bóng dáng Cố Ngôn Sinh, ánh mắt lộ ra biểu tình ác độc: “Lần này có trò hay để xem rồi, Ngôn Sinh, đây là em đang giúp anh, anh chắc chắn phải cảm ơn em nha.”

—————

Cố Ngôn Sinh vừa dừng xe, đỗ vào sân liền thấy chú Từ đi tới, ông nhẹ gật đầu, cung kính nói: “Cậu chủ, bà chủ và cậu Nguyên Phong đang ở phòng khách chờ ngài.”

Cố Ngôn Sinh giương mắt nhìn chú Từ, quăng chìa khóa xe đi vào.

Vừa vào tới cửa hắn đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Lục Vân mặt lạnh như băng ngồi trêи ghế không thèm nhìn hắn, Chu Nguyên Phong liếc mắt ra hiệu cho hắn một cái, Cố Ngôn Sinh làm như không có chuyện gì đi qua.

“Mẹ, mẹ đã về.”


Lâu sau không ai trả lời, nhìn Lục Vân vẫn không mở miệng, hắn nhìn sang Chu Nguyên Phong rồi tiến lên trước nhỏ giọng nói: “Hôm nay không đi đón mẹ là lỗi của con, hôm nay con…”

RẦM!

Lời bên miệng còn chưa nói xong, đột nhiên bị đạp mạnh một cái khiến hắn lảo đảo lùi lại, lưng còn bị đập vào cạnh tủ.

“Mày còn biết về nhà cơ à? Mày đã làm cái gì hả?”

Lục Vân đứng lên đá hắn một phát, Cố Ngôn Sinh không kịp phản ứng bị đá lùi lại. Chu Nguyên Phong biết việc này anh không tiện can thiệp nên đứng sang một bên không nói gì. Sắc mặt Cố Ngôn Sinh có chút khó nhìn, chật vật đứng dậy đưa tay xoa chỗ lưng bị đập đau, đi tới.

“Lần này là lỗi của con, mẹ cứ đánh đi.”

“Biết rõ còn cố giả vờ, mày cảm thấy mẹ đánh mày vì việc đó sao? Mày giải thích đoạn video kia cho mẹ!”

“Không có gì cần giải thích, chú Từ chắc đã kể lại hết cho mẹ rồi, video là con cố ý không gỡ bỏ, người cũng là do con đánh.”

Thấy giọng điệu tựa hồ không có gì quan trọng của Cố Ngôn Sinh, Lục Vân đi tới định đạp cho hắn thêm phát nữa, đột nhiên liếc thấy quần áo hắn nhàu nát, trong nháy mắt nổi trận lôi đình: “Mẹ còn tưởng là mày bận rộn cái gì, hóa ra là đi tìm hồ ly tinh kia! Niệm Niệm vẫn còn đang hôn mê nằm đó, mày lại có tâm trạng ra ngoài lêu lổng, mày nhìn lại mày xem đây là cái bộ dạng gì?”

“Vậy thì sao? Cậu ta sống hay chết thì liên quan gì đến con? Chờ cậu ta tỉnh lại con sẽ đưa giấy ly hôn cho cậu ta ký, con sẽ để Thẩm Lạc An đường đường chính chính trở thành người nhà họ Cố!”

“Câm miệng!” 

fanhongyu.wordpress.com

“Chát”, một cái tát giáng xuống, cả phòng khách rơi vào tĩnh lặng.

Cố Ngôn Sinh lau khóe miệng, từ từ quay đầu lại, sắc mặt hắn tối sầm, âm trầm nói: “Cậu ta hôn mê là đáng đời, con nói con nhận hết mẹ còn muốn thế nào nữa? Cậu ta dám có ý đồ xấu với Lạc An, con muốn để cho tất cả mọi người thấy được bộ mặt thật của cậu ta!”

Lại là như vậy… Sự thật vẫn luôn đặt ngay trước mắt mà hắn còn không thấy thương xót Ôn Niệm Nam sao?

“Thật không ngờ đứa con của Lục Vân này lại là một kẻ khốn nạn bỉ ổi, đáng khinh như vậy, mẹ đã dạy mày thế nào hả?” 

“Mày lại vì thằng họ Thẩm kia mà làm ra loại việc này, thân thể thằng bé yếu ớt như vậy sao mày có thể đối xử với cậu ấy bằng cách đó, mày có biết trước kia Ôn Niệm Nam đã làm những gì vì mày không? Mày cho rằng thân thể thằng bé yếu từ nhỏ sao? Thằng bé là vì ai mới biến thành cái bộ dạng như bây giờ hả?”


“Chẳng lẽ là con khiến cậu ta thành ra như vậy à? Đúng rồi, suýt nữa thì quên, Ôn Niệm Nam mập mờ cùng Đường Sóc mẹ không biết sao? Ảnh chụp tràn lan xôn xao trêи mạng mẹ có thể nhìn xem, mẹ sắp xếp cho con một đối tượng kết hôn cũng thật có năng lực đấy.”

“Mày! Chỉ dựa vào mấy tấm hình mà mày có thể đánh thằng bé sao? Nó là một con người có máu có thịt cũng có tình cảm*, tại sao mày có thể mặc kệ cho người khác chửi mắng thằng bé? Niệm Niệm yêu mày hơn bất cứ người nào khác, sao mày có thể đối xử với nó như thế.”

Cố Ngôn Sinh không phục, tức giận gào lên: “Vậy Lạc An thì sao? Cậu ta có thể tùy ý vu khống Lạc An chắc? Từng câu từng chữ mẹ đều nói là vì muốn tốt cho con, tự mình sắp xếp cho con cuộc hôn nhân này, nhẫn tâm muốn chia cắt con cùng người con yêu, rõ ràng lúc đó con đã chuẩn bị cầu hôn Lạc An, rõ ràng con cùng Lạc An sắp đính hôn… là mẹ đã hủy hoại tất cả!”

“Câm miệng! Kẻ đáng khinh hèn hạ như Thẩm Lạc An không xứng đáng bước chân vào cửa lớn nhà họ Cố, trừ khi mẹ chết đi, nếu không đời này mày đừng có mơ tưởng đến việc đó!”

Lục Vân kiên quyết bác bỏ suy nghĩ của Cố Ngôn Sinh, tuyệt đối không có khả năng bà để họ Thẩm thay thế vị trí của Niệm Niệm, bà có thể nhìn thấu tính toán của kẻ khốn kia. Bác của Thẩm Lạc An chứa đầy một bụng ý đồ xấu, muốn dựa vào nhà họ Cố để trèo lên cao, hết lần này tới lần khác Cố Ngôn Sinh bị lừa gạt rót tiền đầu tư lại còn dâng cho bọn họ rất nhiều tài nguyên.

“Đó là tự do của con, cho dù phải từ bỏ vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, con cũng phải ly dị!”

“Mày! Mày dám làm như vậy?” Lục Vân giơ tay lên muốn tát cho hắn thêm phát nữa.

“Phu nhân!”

Dì Lam sau lưng bỗng kinh ngạc hô một tiếng, mấy người trong phòng khách cũng yên lặng quay đầu nhìn về phía cầu thang. Ôn Niệm Nam sắc mặt tái nhợt đang đứng ngay đó, hai mắt đỏ bừng, sững sờ đứng tại chỗ, sau khi nghe được câu nói kia, cậu đờ ra giương mắt nhìn Cố Ngôn Sinh trong phòng khách.

Ôn Niệm Nam không biết mình đã ngủ mê bao lâu, cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu, mồ hôi lạnh trêи trán rơi xuống thấm ướt gối.

“Thằng nhãi con chó chết kia đã chạy thoát rồi, bắt nhầm đứa rồi! Chết tiệt!”

“Đánh chết nó đi! Thế mà lại công toi một chuyến, hừ!”

“Đánh! Đánh mạnh vào! Đánh xong vứt nó xuống hầm!”

Cơ thể nhỏ bé nằm trêи mặt đất cố gắng ôm đầu và bụng, đau đớn tới mức không thể động đậy, từng nắm đấm cùng những cú đá giã xuống liên tục…

“Aaa… đau quá… cứu mạng! Cứu tôi với…!!”

Người trêи giường đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, vẻ sợ hãi trong mắt vẫn chưa tan đi, thân thể lại run rẩy kịch liệt, qua một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại. Đầu Ôn Niệm Nam đau dữ dội, cậu đưa tay sờ lên lại sờ trúng băng gạc, chốc lát liền nhớ lại mọi chuyện trước khi rơi vào hôn mê.

Cánh cửa kia từ từ đóng lại, cùng với… ánh mắt lạnh như băng của người ngoài cửa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui