Cố Ngôn Sinh vốn nghĩ mình không làm gì quá đáng, hắn cho rằng đó là vì Ôn Niệm Nam phản bội trước cho nên mình mới nổi nóng, đã thế Ôn Niệm Nam còn liên tục nói ra những lời nhục mạ Lạc An, điều này chạm đến giới hạn của hắn, cho nên hắn nhất thời mất kiềm chế ra tay hơi nặng.
Cơ mà sau khi nghe bác sĩ Lâm nói về tình trạng sức khỏe của Ôn Niệm Nam, hắn lại có chút do dự, có lẽ lần này mình thật sự xuống tay hơi quá.
Cố Ngôn Sinh khẽ lắc đầu tự phủ nhận suy nghĩ này, cảm thấy cái ý nghĩ này của mình thật buồn cười, hắn thế mà lại thấy đáng thương cho cái loại giả tạo như Ôn Niệm Nam.
Không cần phải đau lòng cho Ôn Niệm Nam, gương mặt cậu ta là vũ khí sở trường, là lưỡi dao sắc bén nhất, người xung quanh đều bị cái vẻ khéo léo nhu thuận kia mê hoặc không nhận rõ đúng sai, cậu ta đã quen việc dùng vẻ ngoài đáng thương đó để chiếm được thiện cảm của người khác.
Cố Ngôn Sinh gảy nhẹ tàn thuốc, trong đầu đang nghĩ về chuyện ngày mai.
Ngày mai mẹ hắn sẽ trở lại, sau khi Ôn Niệm Nam tỉnh dậy nhất định sẽ giả bộ đáng thương để tranh thủ sự đồng cảm, mấy năm nay cứ mỗi lần chịu chút tủi thân cậu ta đều lén kể lại cho mẹ hắn, y như rằng ngày hôm sau hắn sẽ bị mẹ gọi điện sạc cho một trận.
Cố Ngôn Sinh bình thường cực ghét những người giở trò sau lưng hắn, cho nên việc này dần dần khiến hắn càng ngày càng thêm bài xích Ôn Niệm Nam, lúc đầu chỉ là lạnh nhạt hờ hững, về sau thì đổi thành luôn châm chọc khiêu khích cậu.
Lúc hắn đang vô cùng phiền lòng thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Cố Ngôn Sinh dập tắt điếu thuốc trong tay, không nhìn mà trực tiếp mở khóa điện thoại nhận cuộc gọi.
“A lô? Ai vậy?” Giọng nói có chút không kiên nhẫn, có lẽ vừa hút thuốc xong khiến thanh âm hơi khàn khàn.
“Ngôn Sinh, là em.”
Đầu bên kia truyền tới tiếng nũng nịu mềm mại của Thẩm Lạc An: “Ngôn Sinh, hôm nay anh có về không? Em đã nấu mấy món anh thích đó.”
Vừa nghe thấy giọng nói kia, ánh mắt Cố Ngôn Sinh liền trở nên dịu dàng, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng ôn hòa hơn: “Được, tùy em, buổi tối anh sẽ đến.”
“Ừm, vậy em ở nhà đợi anh, trêи đường lái xe chậm một chút.”
Cố Ngôn Sinh cúi đầu nhìn đồng hồ, xoa xoa cổ rồi rời khỏi ban công, hắn đi tới cạnh giường nhìn chằm chằm người vẫn đang mê man một lúc mới rời khỏi phòng.
“Mấy người làm việc khẽ chút, trêи lầu có người đang nghỉ ngơi, bên này lắp một cái, đầu cầu thang chỗ kia cũng lắp một cái.”
Chú Từ ở tầng dưới đang gấp rút sai người sửa chữa lắp đặt thêm đèn trong tầng hầm, thấy Cố Ngôn Sinh cầm áo khoác đi xuống thì hơi kinh ngạc, bận rộn đi tới, mở miệng nghi hoặc hỏi: “Cậu chủ ngài đang muốn đi ra ngoài sao?”
Vẻ mặt Cố Ngôn Sinh u ám nhìn chú Từ đang sốt ruột, thản nhiên nói: “Ờ, đêm nay không về, nói với dì Lam không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi.”
Thấy Cố Ngôn Sinh đi thẳng ra khỏi cửa, chú Từ vội vàng nói với theo: “Nhưng mà cậu chủ, cậu Nguyên Phong có nói… Bà chủ muốn ngài ở nhà chăm sóc cho phu nhân, không cho ngài ra ngoài đâu, còn dặn dò tôi phải báo cáo lại đó, bây giờ ngài…”
Nghe mấy lời này, người đang đứng ngoài cửa liền dừng bước, quay lại lạnh lùng nhìn chú Từ: “Ông là người của Cố Ngôn Sinh tôi hay vẫn là người bên nhà chính? Đừng tưởng mẹ tôi đưa ông tới đây thì tôi không dám đuổi ông đi, chú Từ, ông chú ý thân phận của mình! Đừng có nhúng tay vào chuyện này.”
“Vậy bên bà chủ thì…” Chú Từ vẫn cố chấp muốn mở miệng khuyên giải nhưng lại bị Cố Ngôn Sinh ngắt lời.
“Chú Từ, ông không cảm thấy mình can thiệp hơi nhiều à? Phía mẹ tôi tôi sẽ tự mình giải thích, tôi gọi cho Nguyên Phong nói một tiếng, ông đã hài lòng chưa?”
“Vậy, nghe cậu chủ.”
Cố Ngôn Sinh cầm chìa khóa, lái xe rời đi, trong tíc tắc ánh mắt chú Từ liền thay đổi, sau đó ông thu lại biểu tình, xoay người đi xuống tầng hầm kiểm tra tiến độ sửa chữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...