Bước chân Cố Ngôn Sinh nặng nề đi vào nhà, vừa tới phòng khách liền thấy Ôn Niệm Nam đang ngoan ngoãn ngồi trêи sofa uống sữa, khuôn mặt nhỏ hơn một chút so với trước, cả người tiều tụy hốc hác.
Dì Lam nghe được tiếng xe liền vội vàng chạy tới, vui mừng nói: “Cậu chủ cậu chủ, phu nhân về rồi, cuối cùng cũng về nhà rồi, tôi vừa nói với phu nhân rằng ngày nào cậu chủ cũng trở lại, cậu ấy rất vui đó.”
“Ồn ào cái gì! Tôi muốn về lúc nào thì về lúc ấy, không phải quan tâm tới cậu ta, cậu ta muốn về thì về muốn đi thì đi, coi nơi này là quán trọ sao? Cũng không biết là ra ngoài ăn chơi trác táng cùng thằng đàn ông nào nữa.”
Có lẽ cố tình để người trong phòng khách nghe được, Cố Ngôn Sinh nói rất to, chú Từ đang dọn dẹp phòng trêи tầng cũng phải chạy xuống, sợ hai người bọn họ lại ầm ĩ.
Người ngồi trêи sofa đặt cốc sữa bò xuống, chậm rãi đi tới.
“Sau khi rời khỏi buổi tiệc, trong người khó chịu nên tới bệnh viện, hôm nay vừa mới ra viện, lập tức trở về gặp anh, em nói như vậy anh có hài lòng không?”
Cậu ta nhập viện ư?
Cố Ngôn Sinh có chút ngạc nhiên, nghe Ôn Niệm Nam chủ động nói mấy ngày nay đi đâu, hắn lãnh đạm trả lời: “Động một chút lại vào viện, cậu là búp bê sao, lúc động tay với Lạc An ở bữa tiệc sao không thấy cậu yếu đuối mong manh chút nào?”
Chú Từ thấy hai người lại bắt đầu muốn cãi nhau, vội vàng chen miệng: “Thân thể phu nhân không thoải mái sao? Có nghiêm trọng không?”
Ôn Niệm Nam thờ ơ đáp: “Chảy máu dạ dày.”
fanhongyu.wordpress.com
Cố Ngôn Sinh nghe thấy cậu chảy máu dạ dày thì sững sờ, quay đầu nhìn người đang đứng một bên kia, hắn cũng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.
“Trời ạ, như vậy đau biết bao.” Dì Lam đau lòng rơm rớm nước mắt.
“Đúng vậy, rất đau, thật sự rất đau, nhưng khi đó cảm thấy trong lòng còn đau hơn.” Ôn Niệm Nam đưa tay đặt lên vị trí trái tim mình, nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh.
Cố Ngôn Sinh nghe thấy câu này liền biết được Ôn Niệm Nam đã thấy đoạn video, chắc hẳn cũng đoán được là hắn mặc kệ đoạn ghi hình đó lan truyền trêи mạng, càng ngày càng nổi.
Hai người vẫn đứng im tại chỗ, không ai mở miệng nói thêm câu nào, bầu không khí dần dần căng thẳng, chú Từ lo lắng cho sức khỏe Ôn Niệm Nam, vội vã tiến lên nói: “Hôm nay phu nhân vừa ra viện, thân thể vẫn còn yếu, nhanh ăn chút gì đó rồi lên lầu nghỉ ngơi, vừa lúc cậu chủ cũng chưa ăn…”
“Không cần, nhìn cái bộ dạng ốm yếu này của cậu ta tôi cũng không có khẩu vị, dì Lam đi pha một bình cà phê rồi mang lên phòng cho tôi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Cố Ngôn Sinh xoa xoa hai bên thái dương, bực tức bước lên lầu, cũng không buồn quay lại nhìn Ôn Niệm Nam đang tái nhợt đứng đó, vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại.
Ôn Niệm Nam nhìn về phía thư phòng, vẻ tự ti trong mắt càng sâu.
Nhìn đi… quả nhiên hắn không quan tâm mày đi đâu làm gì, cho dù mày có nói bị chảy máu dạ dày nhập viện hắn cũng không mảy may để ý, ngay cả những người không quen biết trêи mạng cũng ghét bỏ mày, đây là sự khác biệt giữa mày và Thẩm Lạc An.
“Phu nhân, phu nhân? Cậu sao vậy?” Thấy Ôn Niệm Nam vẫn im lặng, dì Lam lo lắng gọi to.
Ôn Niệm Nam lấy lại tinh thần, trêи mặt đầy vẻ mệt mỏi, mỉm cười nói: “Không việc gì, chỉ là hơi mệt một chút, cháu có chút nhớ cơm canh dì Lam nấu.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu đã tới gặp bác sĩ Lý. Bác sĩ Lý cũng đã xem đoạn video trêи mạng, vô cùng căm giận, cảm thấy bất bình thay cho Ôn Niệm Nam.
Từ lúc ra viện tới gặp bác sĩ Lý xong đã qua hai tiếng, trời cũng sẩm tối, vừa về tới nhà liền thầy dì Lam đang định ra ngoài mua đồ, Ôn Niệm Nam thấy vậy nhân tiện lái xe chở bà đi siêu thị. Sau đó lúc về nhà, dì Lam rót một cốc sữa bò mà cậu thích đưa tới, còn ân cần hỏi cậu muốn ăn gì để bà vào bếp chuẩn bị, chú Từ thì muốn giúp cậu dọn dẹp phòng ngủ, đổi ga trải giường, tất cả đều vui vẻ hòa thuận cho tới khi Cố Ngôn Sinh trở lại…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...