Cha Ôn nhìn Cố Ngôn Sanh với ánh mắt căm hận, lạnh lùng nói: " Cố Ngôn Sanh, cậu còn dám hỏi hồi đó đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Niệm sao? Đều vì cậu mà thể xác và tinh thần của nó trở nên như thế này!"
"Cháu biết em ấy đã gặp bác sĩ tâm lý suốt những năm qua ...!Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em ấy trong bệnh viện ..."
Cha Ôn vừa định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ, kinh ngạc nói: "Cậu......!Sợi dây chuyền này từ đâu ra! Tại sao nó lại ở trên cổ cậu?"
"Cái gì?"
Cố Ngôn Sanh giơ tay từ tuwg tháo sợi dây chuyền trên cổ, trầm giọng nói: "Sợi dây chuyền này ...cháu đã đeo nó ba năm rồi ...!Nó bị cháu nhặt được khi Niệm Nam cứu cháu, cháu biết nó là của mẹ em ấy, cháu biết em ấy rất trân trọng chiếc vòng cổ này ...!"
Ai biết rằng cha Ôn đột nhiên nắm lấy cổ áo Cố Ngôn Sanh , tức giận nói: "Hóa ra là do anh lấy đi! Hóa ra lại là anh! Anh có biết lúc đó chiếc vòng cổ này quan trọng như thế nào đối với Tiểu Niệm không?! Hắn là bởi vì khi tỉnh lại phát hiện sợi dây chuyền của mẹ mình bị mất, suýt nữa nó ngã quỵ, nó phát điên rồi! "
“Sao… tại sao?” Cố Ngôn Sanh ngạc nhiên nhìn cha Ôn.
Cha Ôn buông tay ngồi ở trên ghế sa lon, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.
"Tại sao? Khi đó, nó mặc quần áo của cậu và dẫn những kẻ bắt cóc đi.
Cậu đã sống sót và được đưa đến bệnh viện để hồi phục.
Không có chuyện gì xảy ra với cậu.
Còn nó thì sao? Tiểu Niệm thì sao!"
Cố Ngôn Sanh gục đầu xuống và nắm chặt hai tay, bàn tay run rẩy, anh biết Ôn Niệm Nam hẳn đã bị tra tấn rất nhiều.
"Nó ...!bị kẻ bắt cóc bắt nhầm người đánh cho gần mất mạng.
Lúc đang hấp hối nó vẫn nghĩ rằng anh đã được cứu.
Anh không sao.
Nó bị hành hạ nhiều ngày như vậy.
Rồi nó lại bị hành hạ và một lần nữa.
Bị đánh đập và nhốt trong tầng hầm ...!"
Cha Ôn nghẹn giọng: "Cậu có biết khi chúng tôi tìm ra và cứu được nó, tình trạng lúc ấy của nó đã như thế nào không?"
Mỗi khi cha Ôn nghĩ đến Ôn Niệm Nam mà ông đã nhìn thấy hồi đó, trái tim ông lại đau đớn.
"Nhanh! Người ở trong này, mau đập cửa ra!"
Rầm…
Tầng hầm tối om, người cứu hộ lấy đèn ra soi thì thấy người không phản ứng đang co ro trong góc.
"Tìm được rồi! Ôn tiên sinh chúng tôi sắp đến rồi!"
Cha Ôn nhìn thấy người bê bết máu trên mặt đất, hai mắt lập tức đỏ lên, bước từng bước xuống tầng hầm, hai chân run lên, sợ đụng phải một thân thể lạnh ngắt, không có nhiệt độ.
"Tiểu ...!Tiểu Niệm"
Cha Ôn vươn tay giúp Ôn Niệm Nam ôm vào trong lòng, nhìn áo khoác trắng đầy máu, cả người run lên: "Tiểu Niệm......!Đừng sợ...!Ba ba đưa con về......".
"
Trên giường bệnh, Ôn Niệm Nam được quấn đầy băng và máy thở, anh đã hôn mê trên người toàn máy móc thiết bị.
"Vết thương của anh ấy sẽ gây ra những tổn thương không thể phục hồi trên cơ thể.
Gãy xương và xương khắp cơ thể là tổn thương rất nghiêm trọng.
Anh ấy bị mất nước rất nhiều, có lẽ không được ăn trong nhiều ngày.
Mọi chức năng của cơ thể đều rất yếu, may mắn mới sống sót" .… "
Ôn Niệm Nam đã gặp phải một cơn ác mộng vào đêm hôm đó, tiếng hét đó khiến cha Ôn trong khu gần như ngã quỵ.
Ôn Niệm Nam bị một cơn ác mộng đánh thức, dùng sức kéo máy móc thiết bị trên người ra, lẩm bẩm điều gì đó ...
“Tiểu Niệm… Tiểu Niệm, con làm sao vậy?” Cha Ôn nhanh chóng nắm tay anh và gọi bác sĩ.
"Đi rồi ...!Đi rồi ...!Sao lại biến mất? Đi đâu rồi ..." Ôn Niệm Nam chật vật ngồi dậy, trong mắt không có một tia sáng.
Cha Ôn đau khổ hỏi: "Không thấy cái gì …ba ba sẽ giúp con tìm được không?"
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn cha Ôn, cả người run lên: "Sợi dây chuyền của con mất rồi ...!sợi dây chuyền của con đâu rồi! Mẹ ...!sợi dây chuyền của mẹ ...!tại sao con còn không bảo vệ được sợi dây chuyền của mẹ ...!tại sao? tôi vẫn còn sống ...!"
"Đau quá ...!Đau quá ...!Ba, con đau ...!sợi dây chuyền của con mất rồi"
Đột nhiên Ôn Niệm Nam hét lên mất kiểm soát trong khi bịt tai lại: "Đừng đánh tôi ...!Tôi không muốn xuống tầng hầm ...!Cố Ngôn Sanh cứu tôi"
Bác sĩ và y tá vội vã đến và tiêm thuốc an thần rồi anh dần chìm vào giấc ngủ.
Ôn Niệm Nam từ khi tỉnh dậy đã gặp ác mộng, tinh thần càng ngày càng tệ, cho đến khi bác sĩ Li xuất hiện sau đó.
Cha Ôn chỉ cảm thấy xót xa về những ký ức của khoảng thời gian đó, ông không dám nhớ lại.
"Nếu không phải cậu lấy đi chiếc vòng cổ, nó sẽ không suy nhược thần kinh vì mất chất dinh dưỡng! Chiếc vòng cổ chính là bùa hộ mệnh của nó lúc đó, khiến cho nó mất đi sự an ủi cuối cùng.
...!"
Hốc mắt Cố Ngôn Sanh lập tức đỏ lên, bàn tay cầm sợi dây chuyền cũng run lên, sợi dây chuyền trên tay dường như chỉ một nhát dao cứa vào tim hắn.
"Tôi xin lỗi ...!Tôi xin lỗi ...!Tôi ...!Tôi không biết sợi dây chuyền quan trọng với em ấy như vậy ...!Tôi đã kéo sợi dây chuyền ra trong vô thức ..."
Thảo nào đêm đó anh ta trở về trên người đầy máu và khi thấy chiếc vòng trên tay Thẩm Lạc An đã mất kiểm soát ...
Cha Ôn nhìn Cố Ngôn Sanh đầy căm hận, và nói: "Cậu có biết cảm giác như thế nào khi bác sĩ nói với tôi rằng suýt nữa không thể đến cứu được nó không? Tôi không thể chịu được sự đau đớn ấy!"
"Nó hôn mê ba ngày, nhưng khi nó mở mắt ra, điều đầu tiên nó nói khi nhìn thấy tôi là hỏi tại sao nó vẫn chưa chết ..."
"Bác sĩ nói vết thương của nó ít nhất sẽ mất một năm mới hồi phục, nhưng trong vòng chưa đầy nửa năm nó đã đi học trở lại.
Nó làm vậy để gì? Để có thể gặp cậu! Trong lòng nó tràn đầy vui mừng khi đến trường học, lại chỉ có thể nhìn cậu cùng người họ Thẩm kia ra vào có đôi…”
Hốc mắt ba Ôn ẩm ướt, nghẹn ngào nói: "Nó còn là một đứa trẻ ...!Tại sao phải chịu đựng như vậy?"
Cố Ngôn Sanh nhìn ba Ôn, sắc mặt tái nhợt mà run rẩy nói: "Tôi ...!Tôi biết mình đã làm quá nhiều chuyện khốn nạn.
Tôi biết em ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Tôi muốn đối xử tốt với em ấy.
Tôi muốn bù đắp vì tất cả những điều em ấy đã phải chịu đựng sự tổn thương, tôi… "
"Đủ rồi! Tránh xa nó chính là sự báo đáp tốt nhất cho giành cho nó!"
Cha Ôn liếc mắt nhìn anh rồi đứng dậy đi ra ngoài thì giọng nói của Cố Ngôn Sanh đột ngột vang lên sau lưng ông.
"Nhưng tôi yêu em ấy ..."
Cha Ôn dừng lại nói: "Ta sẽ không đồng ý."
Sau đó, ông kiên quyết bỏ đi.
Hai mắt Cố Ngôn Sanh đỏ hoe đến đáng sợ, tay cầm sợi dây chuyền kịch liệt run rẩy, chậm rãi ngã xuống đất ngồi dưới đất, ôm chặt sợi dây chuyền mà khóc.
"Nhưng tôi yêu em ấy ...!tôi yêu em ấy ...!tôi không muốn từ bỏ em ấy"
Người ngã trên mặt đất mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, trong tay ôm chặt lấy đồ đặt ở trên ngực.
"Niệm Niệm xin lỗi"
Đường Sóc xem đi xem lại đoạn phát sóng trực tiếp trên màn hình máy tính, nhìn sắc mặt của Ôn Niệm Nam tái nhợt và hoảng hốt sau khi nhận được cuộc gọi trong chương trình phát sóng trực tiếp.
Weibo và DAWN đều đang thảo luận sôi nổi.
Tài khoản của Cố Ngôn Sanh cũng bị lộ.
Anh ấy đã để lại lời nhắn cho W.E hai năm trước và thậm chí đã phát các bài hát của W.E gần một nghìn lần ...
Đường Sóc nhìn chằm chằm vào những bình luận bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay lại chương trình phát sóng trực tiếp để xem Ôn Niệm Nam rút tai nghe và hoảng sợ rời đi.
“Nhìn cái gì vậy?” Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen và đeo găng tay đen bước vào, người đàn ông cao khoảng 1,9m.
Người đàn ông đi vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Đường Sóc nhìn màn hình máy tính, sau khi nhìn thấy đó là thứ gì, ánh mắt anh ta trầm xuống.
Đường Sóc đẩy người đàn ông ra rồi đóng máy tính lại, nhàn nhạt nói: "Liên quan gì đến anh sao? Mộ Bắc Thâm."
Mộ Bắc Thâm sửng sốt, nói: "Tiểu Sóc, tôi nghĩ chúng ta là bạn bè, cho nên cậu không quan tâm chuyện này."
"Đừng gọi tôi là Tiểu Sóc, hãy gọi tôi là Đường tổng.
Hiện tại tôi là sếp của anh.
Tôi kêu anh ở lại Khải Duyệt giúp tôi, không phải để anh chơi."
Mộ Bắc Thâm mím chặt môi muốn nói gì đó, thở dài cười: "Vâng, Đường tổng."
"Tôi yêu cầu anh kiểm tra xem Cố Ngôn Sanh muốn hợp tác với những công ty nào, anh đã kiểm tra chưa?"
"Đúng vậy, gần đây anh ấy đang bận thực hiện dự án với công ty nước ngoài, nhưng Cố Ngôn Sanh gần đây không đến công ty nhiều.
Dự án là do thư ký của anh ấy phụ trách dự án."
"Chà, cứ nhìn chằm chằm vào dự án này.
Anh ta càng quan tâm đến tôi thì anh ta càng lấy đi.
Tôi muốn anh ta mất đi tất cả những gì anh ta quan tâm."
Nhìn vẻ căm ghét trong mắt Đường Sóc, Mộ Bắc Thâm do dự nói: "Tiểu Sóc, anh so với trước kia hơi khác một chút.
Từ khi trở về Trung Quốc anh không thấy em cười.
Trước đây em rất hay cười."
Anh nhớ đến Đường Sóc, người đang cầm trên tay hai cây kem và cười híp mắt, nhảy nhót sung sướng vì được ăn món kem yêu thích.
Nhưng sau đó anh biết rằng Đường Sóc đã rất vui vì ngày hôm đó Ôn Niệm Nam đồng ý đi học về cùng anh, và cây kem anh mua là cho Ôn Niệm Nam...
Đường Sóc giật mình, quay đầu lại nhìn Mộ Bắc Thâm, tự giễu cười: "Trước đây? Đã từng là thiếu gia nhà họ Đường được gia đình cưng chiều cũng quen ,tính tôi nhát gan, thế nhưng.
bây giờ không còn ai nuông chiều tôi nữa ...!họ Tất cả ...!không còn nữa ...!không còn nữa ...!"
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Đường Sóc, Mộ Bắc Thâm cảm thấy xót xa, anh đưa tay ra an ủi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Sóc xoay người tránh né tay anh, bước tới bắt máy.
Sau khi Đường Sóc trả lời điện thoại, trong mắt anh ta đột nhiên nở nụ cười, giọng nói đặc biệt dịu dàng, Mộ Bắc Thâm kinh ngạc nhìn sang.
"Niệm Nam, cậu uống thuốc chưa? Cậu đến studio lấy bản nhạc sao? Không sao, tôi sẽ đi gặp cậu ngay."
Cúp điện thoại xong, anh ta cầm chìa khóa xe vội vàng rời đi, không để ý đến Mộ Bắc Thâm đang đứng bên cạnh.
Mộ Bắc Thâm chậm rãi thu lại bàn tay đang dang ra, nhìn nơi Đường Sóc rời đi, trong lòng tràn đầy chua xót.
"Anh không phải không quý mến ai ...!Anh có quý mến ...!Tôi có thể..."
Hóa ra ...!Không phải tôi không thích cười nữa, mà là tôi không cười với anh ấy, không cười với ai, chỉ cười với Ôn Niệm Nam.
Sau bao nhiêu năm, nó vẫn vậy.
Cố Ngôn Sanh mở cửa phòng đi đến tủ quần áo, từ từ lấy ra hộp đựng quần áo của Ôn Niệm Nam.
Nhìn bộ quần áo quen thuộc, trong lòng Cố Ngôn Sanh đầy chua xót.
Anh nhớ rằng khi mẹ anh bắt phải sống với Ôn Niệm Nam, anh nhớ Ôn Niệm Nam đã trồng hoa hướng dương ở bồn hoa ở tầng dưới ...
Cố Ngôn Sanh phát hiện ra rằng dường như hai người họ hiếm khi bình yên ở bên nhau...
Anh giơ tay định đóng hộp lại, muốn đặt lại thì khóa kéo đột nhiên bị bung ra khiến chiếc hộp trực tiếp rơi xuống đất.
Cố Ngôn Sanh hạ thấp người định nhặt lên, nhưng đột nhiên nhìn thấy một chiếc áo khoác trắng thì người đông cứng lại, vội vàng nhặt lên.
Đây là ...!chiếc áo khoác mà Ôn Niệm Nam mặc khi bị bọn bắt cóc bắt đi thay cho anh ...
Trên áo có vết máu lớn, cho dù giặt sạch vẫn còn lưu lại vết máu ...
Hai tay Cố Ngôn Sanh run rẩy cầm áo khoác, định bước tới bật đèn lên để nhìn cho rõ, nhưng anh lại đá vào một cái gì đó.
Nhìn xuống, anh thấy đó là một cuốn nhật ký có khóa mã, Cố Ngôn Sanh nhặt nó lên và thấy một hàng chữ và chữ cái được viết trên cuốn nhật ký ...lớp 6,cấp hai, Ôn Niệm Nam…GYS.WNN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...