"Người của cậu? Cậu dám nói như vậy?" Trong mắt Cố Ngôn Sanh lóe lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Đường Sóc đang ôm lấy Ôn Niệm Nam.
Đường Sóc ngẩng đầu cười nhìn người trước mặt, nói: "Sao lại không dám nói? Cố tổng, hiện tại tôi đang theo đuổi Niệm Nam, Niệm Nam cũng đồng ý để tôi theo đuổi "
Ôn Niệm Nam nghe thấy lời nói của Đường Sóc liền nói:" Đường Sóc? Cậu đang nói cái gì vậy? "
Tay của Đường Sóc sau lưng đột nhiên nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, cúi đầu cười với anh ta, Ôn Niệm Nam sửng sốt và không nói thêm nữa.
Cố Ngôn Sanh cau mày nhìn hai người trước mặt, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
“Buông cậu ấy ra.”
“Cố tổng, chân của Niệm Nam vẫn còn đau, anh muốn tiếp tục lôi kéo người để làm cậu ấy đau sao?”
“Tôi…”
???
Cố Ngôn Sanh nhìn vầng trán đầy mồ hôi của Ôn Niệm Nam, hơi sửng sốt.
Đường Sóc mặc kệ những người trước mặt, xoay người rời đi cùng Ôn Niệm Nam, chỉ còn lại Cố Ngôn Sanh đang sững sờ.
Đường Sóc dìu Ôn Niệm Nam đi tới sô pha ngồi xuống, quỳ xuống xoa nhẹ hai chân.
“Niệm Nam còn đau lắm không? Chúng ta rời khỏi yến tiệc đi bệnh viện đi, được không?"
Ôn Niệm Nam lắc đầu: "Không sao ...tôi chỉ va vào thôi.
Tôi nghỉ ngơi ở đây một chút sẽ không sao."
Đường Sóc cầm một cốc nước, đưa cho Ôn Niệm Nam rồi gọi thư ký lại.
"Anh ở đây chăm sóc cho Ôn tiên sinh.
Tôi có việc phải đi."
Ôn Niệm Nam đột nhiên nắm lấy tay anh, lo lắng nói: “Cậu đi đâu vậy?”
Đường Sóc quỳ xuống, ngẩng đầu cười nói: “Tôi đi gặp mấy người bạn.”
“Đường Sóc… Đừng làm chuyện ngu ngốc.
"
" Không, đừng sợ.
Tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, bảo vệ ba mẹ của tôi, cho nên tôi sẽ không tự hại chính mình.
"
Ôn Niệm Nam nhìn bóng lưng rời đi nắm chặt tay, cậu sợ hắn đến tìm Cố Ngôn Sanh.
Cậu cảm thấy vừa rồi hai người họ nhìn nhau rất lâu.
Đường Sóc có tình cảm sâu sắc với anh trai, làm sao cậu ấy có thể nói chuyện hòa bình với Cố Ngôn Sanh sau vụ tai nạn kia.
Trong hành lang bằng kính, Cố Ngôn Sanh dựa vào tường hút thuốc, mắt nhìn xuống đất, phun ra vòng khói từng chút một, từng chút một ,ánh mắt khó lường.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn sang, Đường Sóc với gương mặt lạnh lùng đi tới.
“Đường Sóc, quả nhiên là cậu sẽ tới.”
Đường Sóc nhìn chằm chằm người trước mặt với ánh mắt căm hận, nghiêm nghị nói: “Anh trai tôi đâu?”
“Làm sao tôi biết được anh trai cậu ở đâu? Chuyện này liên quan gì tới tôi.
"
Cố Ngôn Sanh lạnh lùng nhìn Đường Sóc, nói:" Cậu nói với Ôn Niệm Nam rằng tôi đã giết anh trai của cậu sao? "
Đường Sóc nghiến răng nói:" Tôi thấy anh xuất hiện gần máy bay trực thăng.
Niệm Nam cũng nhìn thấy được, là anh muốn giết anh trai tôi.
"
" Cậu nói với em ấy là tôi đã làm chuyện đó? "
" Đúng vậy, tôi sẽ không từ bỏ Niệm Nam, tôi sẽ không bỏ qua việc anh làm hại anh trai tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả giá, chúng ta sẽ xem ai có đủ kiên nhẫn để trở thành người chiến thắng cuối cùng và giành được Niệm Nam.
"
Cố Ngôn Sanh bẻ điếu thuốc ném xuống đất, nghiêm nghị: "Cậu xem em ấy là đồ vật để giao dịch sao? Cậu cho rằng em ấy có thể dễ dàng tiếp nhận người như vậy sao?"
Đường Sóc không cảm xúc nói, "Vậy anh nghĩ cậu còn có thể tiếp nhận người từng làm mình tổn thương sao?" ?
Cố Ngôn Sanh ngẩn người, nghiến răng và nói: : “Tôi đã từng làm rất nhiều điều làm tổn thương em ấy và mất đi em ấy, nhưng bây giờ tôi sẽ bù đắp cho em ấy, tôi sẽ làm cho Niệm Nam trở về bên cạnh tôi'"...
“Bù đắp? Nói mới dễ nghe làm sao? ”
Đường Sóc liếc nhìn tin nhắn được gửi đến điện thoại, chế nhạo nói:“ Cố Ngôn Sanh, chúng ta hãy xem ai là người có thể cười đến phút cuối.
”
“Ồ, tôi nghĩ cậu vì Ôn Niệm Nam mà muốn đấu với tôi.
Dường như cậu đã thay đổi rất nhiều sau khi anh trai cậu ra đi.
"
" Bây giờ tôi đã biết nỗi đau thể xác dần dần sẽ phục hồi.
Chỉ có vết thương trong tim mới thực sự là đau đớn tột cùng ...!Sau khi trải qua, tôi sẽ cho anh biết cảm giác của nó.
"
Nhìn mặt dây đeo trên điện thoại của Đường Sóc, ánh mắt Cố Ngôn Sanh càng lạnh hơn:" Được rồi, tôi muốn xem cậu có thể làm gì.
"
Cố Ngôn Sanh biết Đường Sóc ấy ngày nay bí mật ngăn chặn rất nhiều dự án của tập đoàn Cố thị, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn vì không muốn để Ôn Niệm Nam nghĩ rằng anh có thù với nhà họ Đường.
Anh muốn Ôn Niệm Nam thấy anh thật sự hối hận, không phải chỉ nói suông.
Hành lang thủy tinh chỉ có Gu Sheng bị một người làm cho sững sờ, một lần nữa châm một điếu thuốc, nhìn vòng cổ ghi chú trên tay mình xuất thần ......Ở hàng lang chỉ còn một mình Cố Ngôn Sanh đang thần thờ, lại châm một điếu thuốc nữa, rồi nhìn vòng cổ trên tay…
/ LLA / LLA ???
Điếu thuốc trong tay chưa kịp hút, anh đút sợi dây chuyền vào túi rồi thở dài bước ra sảnh.
Một bóng người trong góc đi ra, lấy điện thoại di động ra bấm máy.
Cố Ngôn Sanh ngẩn ngơ bước tới đại sảnh, anh nhìn quanh, tìm bóng dáng của Ôn Niệm Nam.
- Nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
"Cố tổng? Tại sao anh ấy lại tới?"
“Không phải là anh ta không nên tới sao? Ôn Niệm Nam ở đây mà còn dám tới, không sợ ngày hôm mai có tin tức trên Weibo sao?"
"Tôi đoán anh ấy muốn cho mọi người biết chuyện của anh ấy và vợ trước của anh ấy”
Cố Ngôn Sanh dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn người đang nói chuyện bên cạnh, một vài người đột nhiên tái mặt, lùi lại một bước rồi ngậm miệng lại.
Tại khu vực rượu bất ngờ xảy ra cãi vã, xung quanh có nhiều người tụ tập.
Tiêu Kỳ Hạo bị Tần Tề Bách gọi đi lấy đồ ăn, anh ta đang chọn món ăn yêu thích của mình, nhưng khi anh quay người rời đi, có người chạy đụng vào anh.
“Anh này, anh vừa đụng vào tôi.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên.
Tần Tề Bách cau mày nhìn lại, rồi sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người kia, rồi mới xoay người rời đi.
“Ai? Anh đụng vào tôi rồi không xin lỗi sao?”
“Tôi không đụng vào anh, là anh cố ý.”
Cố Lâm vẫy tay: "Nhàm chán, trực tiếp nói ra quả là không thú vị"
Đột nhiên hắn lại gần cầm tay Tiêu Kỳ Hạo, mỉm cười nói: “Anh ơi, anh tên gì?”
Tiêu Kỳ Hạo phớt lờ hắn, đẩy hắn ra và bỏ đi.
Đột nhiên người đàn ông ôm lấy anh, giơ tay và cố tình hất đổ chiếc đĩa có chiếc bánh trên tay, chiếc cốc rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Mọi người xung quanh chú ý và nhìn sang đây.
Tiêu Kỳ Hạo muốn thoát ra, nhưng nhận thấy sức mạnh của đối phương thật đáng kinh ngạc, không thể đẩy ra được, có vẻ như đối phương là một người biết võ.
"Không đẩy được đúng không? Tôi đã học được huấn luyện.
Cậu nói cho tôi biết tên của mình và tôi sẽ buông tay."
"Tiêu Kỳ Hạo! Cậu đang làm gì vậy!" Giọng của Tiểu Tần tổng đột nhiên vang lên.
"Tiểu thiếu gia ..."
Tần Tề Bách đi tới với vẻ mặt khó chịu, trong mắt tràn đầy tức giận: "Tiêu Kỳ Hạo! Ngay lập tức đến đây!"
Nhưng Cố Lâm không buông tay ra nên Tiêu Kỳ Hạo không thể thoát ra được.
Tần Tề Bách thấy rằng hai người này đang cố tình không buông.
Cố Lâm từ nhỏ đã rất nhạy cảm với những biến đổi trong cảm xúc, cảm thấy người mình ôm chặt căng thẳng, bất giác mỉm cười.
“Anh thích thiếu gia của anh sao?”
Tiêu Kiều lạnh lùng nói: “Không liên quan gì đến anh.”
“ Anh à, chúng ta cùng là một loại người, ánh mắt của anh nói cho tôi biết anh là người xấu, tại sao lại muốn giả vờ là một người tốt?.
""
“Tiêu Kỳ Hào, cậu đang làm gì vậy! Mau lại đây! "
Lúc này Cố Lâm mới buông tay ra, Tiêu Kỳ Hạo mới thoát ra được.
Tần Tề Bách dùng ánh mắt sắc bén nhìn người có chút quen quen này, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Anh là người của ai?"
"Tôi?"
Cố Lâm thấy Ôn Niệm Nam cách đấy không xa cũng đang nhìn đến, liền cười khéo léo: "A, tôi ư, tôi họ Cố, là người nhà họ Cố."
Ôn Niệm Nam nghe nói rằng anh ấy là người họ Cố, quả nhiên ...!chả trách khi cậu ấy nhìn rất giống Cố Ngôn Sanh...
" Họ Cố? Con trai của Cố Ngôn Sanh? "
Cố Lâm nhìn anh với vẻ mặt ngốc nghếch, và nói: "Tiểu Tần Tổng chỉ số IQ của anh thấp vậy sao? Cố Ngôn Sanh so với tôi không lớn hơn bao nhiêu tuổi thì sao có thể làm cha tôi.
Tôi nghĩ rằng đầu óc anh bị lừa đá."
Tần Tề Bách nghe xong liền tức giận, lạnh lùng nói: “Cố Ngôn Sanh không có em trai, anh là đồ giả mạo từ chỗ nào tới?”
Cố Lâm thở dài nói: “Tôi cũng đã làm chủ tịch tập đoàn Cố thị mấy ngày rồi, được không?”
Những người xung quanh không thể tin được nhìn Cố Lâm.
"Trời ạ! Đã làm chủ tịch của nhà họ Cố? Nó là con ngoài giá thú của Lục Vân à?"
Cố Lâm nhìn Ôn Niệm Nam ở đằng xa khi nghe tiếng thảo luận, anh ta đột nhiên mỉm cười, đi về phía trước vài bước vẫy tay với người ngồi trên ghế sofa.
"Anh Niệm Nam, anh cũng ở đây.
Không phải anh tôi muốn gặp anh vừa rồi sao? Đã gặp rồi sao? Anh trai tôi vẫn quan tâm đến anh ...!Anh ấy là ngày hôm qua ..."
"Cố Lâm! Im đi!"
Cố Ngôn Sanh đột nhiên bước tới, tát vào mặt Cố Lâm, nghiêm nghị nói: "Câm miệng! Thu lại tâm tư của mình đi"
Quý Lâm ngẩng mặt lên, ánh mắt tối sầm lại, nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười: "A ..
đau quá anh ơi.
Em mới nói có hai câu thôi mà, đừng tức giận.
”
Cố Lâm đột nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Tần tổng, cả sống lưng Tần Tề Bách lạnh đến phát run.
Cố Ngôn Sanh biết rằng Cố Lâm là một người luôn lo sợ rằng thế giới sẽ không còn hỗn loạn, anh ta đã tìm ra rất nhiều thủ đoạn khiến người ta rợn tóc gáy ở Cố trang viên trong những năm qua.
Mà vừa rồi Cố Lâm thực sự dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam như một con mồi.
“Tại sao tất cả đều ở đây?” Tưởng tổng và Tưởng phu nhân bước xuống và nhìn thấy Cố Lâm liền sững sờ sau đó mới thản nhiên lấy lại bình tĩnh.
Thấy người chủ trì yến tiệc đã đến, mọi người cũng tản đi.
Cố Ngôn Sanh đứng đó và nhìn thẳng vào Ôn Niệm Nam, không lên tiếng.
Ôn Niệm Nam đang nhìn Cố Lâm, khuôn mặt của anh ta quá giống với Cố Ngôn Sanh trước đây, câu ta dường như nhìn thấy lại gương mặt của Cố Ngôn Sanh thời trung học.
Cố Lâm chú ý tới ánh mắt Ôn Niêm Nam nhìn tới mình, nhẹ nhàng cười với Ôn Niệm Nam, coi như là hắn duy nhất trong mắt mình, Ôn Niệm Nam sững sờ.
“Đủ rồi Cố Lâm, đừng bắt chước nữa.”
Cố Ngôn Sanh kéo Cố Lâm rời khỏi bàn tiệc bước ra cửa, Cố Lâm bĩu môi như kiểu còn chơi đùa chưa đủ.
Đột nhiên, như thể đã nhận ra điều gì đó, anh ta biểu hiện một cách đầy ẩn ý nhìn một hướng.
Tiểu Lý lái xe và cả hai lên xe, thái độ của Cố Lâm thay đổi ngay lập tức khi cánh cửa đóng lại.
"Anh Nguyên Phong gọi điện vào buổi chiều nói rằng anh ấy sẽ trở về nước vào ngày mai.
Anh trai, anh có muốn gặp anh ấy không?"
"Cố Lâm, đừng có ý định gì với Ôn Niệm Nam."
Cố Lâm nhìn vào máy tính với ánh mắt trống rỗng.
Trong máy tính hiển thị hình ảnh trang web đang theo dõi.
"Anh có cảm thấy đau khổ không?"
"Tôi nghe nói Nguyên Phong thường đến một bệnh viện ở nước N.
Mỗi lần quay về đều cười ngây ngô cả buổi.
Tôi đoán vậy anh ta đang kim ốc tàng kiều.
Anh có muốn tôi điều tra giúp không.
"
" Cậu chỉ cần bảo vệ những người ở Cố gia, những chuyện khác cậu không cần phải can thiệp vào.
"
Xe lái đến Cố trang viên thì dừng, Cố Lâm ra khỏi xe, xe liền phóng đi.
-Một chiếc xe hơi màu bạc dừng cách đó không xa, những người trên xe nhìn xe của Cố Ngôn Sanh đang lái đi rồi bấm điện thoại.
“Tần tổng, chúng tôi đã tìm được nơi giam giữ Thẩm tiên sinh.”
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Lâm tính tình nghịch ngợm, e rằng thiên hạ sẽ không hỗn loạn, Chu Nguyên Phong cũng sợ anh ta, bởi vì Cố Lâm là quá nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc, điều này tương đương với việc đọc suy nghĩ của người khác.(houhou)
Sự thay đổi nghề nghiệp của Cố Lâm.
Mặc quần áo phụ nữ là một người mai mối tốt.
Đường Luân Hiên sắp xuất hiện!
Chương trình của Niệm Niệm kết nối với người hâm mộ và kết nối với những người hâm mộ đáng kinh ngạc.
Haha, áo vest của Cố Tra Tra đã bị rớt xuống!
Điều gì đã xảy ra khi Chu Nguyên Phong trở về nước? Anh ta sẽ giúp Đường Sóc sao?
Trailer: Hot search Cố Ngôn Sanh bị nghi ngoại tình, sinh con? Chu Nguyên Phong hẹn gặp Đường Sóc, người hâm mộ chương trình của Ôn Niệm Nam gặp tai nạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...