Niệm Nam, tỉnh lại đi… Niệm Nam, đừng làm tôi sợ… mau gọi bác sĩ!”
Tai của Cố Ngôn Sanh ù đi, anh nhìn chằm chằm Đường Sóc đang ngồi dưới đất ôm Ôn Niệm Nam và gọi bác sĩ.
Các bác sĩ và y tá vội vàng chạy đến và đẩy người đi cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Đường Sóc lo lắng đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đi đến gần, trong mắt lóe lên một tia hận ý.
"Bây giờ rốt cuộc anh đã hài lòng chưa? Anh đã làm Niệm Nam bị thương hết lần này đến lần khác, cơ thể câu ấy càng ngày càng yếu.
Anh hài lòng chưa?"
Cố Ngôn Sanh nhìn ánh sáng chưa tắt trong phòng cấp cứu với ánh mắt tội lỗi: "Tôi … Không ngờ, em ấy sẽ đột nhiên ngất xỉu.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Ôn Niệm Nam lại chảy máu? "
Đường Sóc túm lấy cổ áo Cố Ngôn Sanh, tức giận gầm lên:" Anh còn dám hỏi? Nếu anh không dùng sức uy hiếp ba cậu ta anh tưởng rằng Niệm Nam sẽ sẵn lòng chăm sóc cho anh sao? Bây giờ anh đã khiến cậu ấy trở nên như thế này, anh còn muốn cậu ấy chết đi mới vừa ý sao? "
" Chẳng lẽ cậu không sai sao? Cậu để cho Ôn Noãn nghe thấy cuộc trò chuyện nên mới khiến em ấy ngất đi sao?! "
Cố Ngôn Sanh sợ hãi khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ngất xỉu, máu chảy khắp mặt ...!Anh sợ rằng Ôn Niệm Nam sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa ...! Anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Ôn Niệm Nam nữa.
...!
Đường Sóc nhìn bàn tay đẫm máu của mình, hốc mắt khẽ đỏ lên.
"Những tổn thương và đau khổ mà cậu ấy phải gánh chịu bây giờ đều là nhờ anh.
Nếu muốn cậu ấy khỏe lại, hãy tránh xa cậu ấy ra ..."
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra, Cố Ngôn Sanh lập tức bước vào tiến lại và nắm lấy bác sĩ và hỏi: "Em ấy thế nào rồi? Em ấy bị bệnh gì mà chảy máu rồi ngất đi như vậy?"
"Cậu ấy ngất xỉu vì không đủ máu cung cấp cho não do kích thích cảm xúc.
Gần đây, cậu ấy chắc chắn đã bị mất ngủ trong một thời gian dài.
Bác sĩ cau mày nhìn hai người trước mặt, nói: "Thân thể cậu ấy rất yếu, chân còn chưa hồi phục.
Các người đã để cậu ấy áp lực tinh thần lớn như vậy.
Anh muốn cậu ấy chết sao?
" Người nhà của cậu ấy là ai? "
“Tôi..”
“Tôi..”
Cố Ngôn Sanh và Đường Sóc đồng thanh, quay đầu nhìn nhau khi nghe thấy giọng nói của người bên kia.
Bác sĩ thấy vậy liền nói: "Cậu ấy tỉnh rồi.
Sau khi trở về hãy để cậu ấy nghỉ ngơi.
Đừng để cậu ấy quá căng thẳng mà mất kiểm soát."
Y tá đẩy Ôn Niệm Nam đã đi tới, Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn Cố Ngôn Sanh, trong đôi mắt tràn ngập sự lãnh đạm, và không có một chút cảm xúc gì.
Cố Ngôn Sanh bị đôi mắt sâu hút kia nhìn tới thì kinh ngạc, tim đập thình thịch, thà Ôn Niệm Nam mắng anh vài câu còn hơn nhìn thấy đôi mắt như vậy.
"Xin lỗi ...!Tôi đã lừa dối em ..."
Ôn Noãn Nam không nhìn anh ta, mà là nhìn Đường Sóc, người tránh qua một bên.
"Đường Sóc, chúng ta trở về đi.
Tôi không muốn ở trong bệnh viện nữa."
Đường Sóc sửng sốt, bước lên phía trước trả lời: "Được rồi, chúng ta về đi."
Cố Ngôn Sanh nghẹn ngào không biết muốn nói gì , nhìn dần dần bóng dáng rời đi cúi đầu, nắm chặt hai tay.
Ban đêm, ngoài đình nổi lên một trận mưa như trút nước, tia chớp xẹt qua, có tiếng sấm nổ vang, người trên giường chợt giật mình ngồi dậy.
Lại có một tiếng sấm nữa, Ôn Niệm Nam sợ hãi lùi lại, ngã nhào xuống đất.
Vẻ hoảng sợ trong mắt Ôn Niệm Nam còn chưa phai nhạt, tiếng sấm bên ngoài nhà càng thêm rõ rệt, cậu vội vàng bật đèn pha trong phòng lên.
Nhìn tia chớp chớp chớp và sấm sét bên ngoài nhà, trong mắt Ôn Niệm Nam lóe lên một tia sợ hãi, cậu ta giơ tay bịt chặt lỗ tai run run.
Rầm ...!
Ôn Niệm Nam cuộn mình trên giường trùm chăn bông lên đầu, thân thể khẽ run lên.
"Tiểu Niệm? Tiểu Niệm, con đã tỉnh chưa? Con có sao không?" Giọng nói lo lắng của ba Ôn vọng vào từ ngoài cửa.
Bên ngoài nhà có sấm sét, Ôn Niệm Nam rất sợ sấm sét vì cái chết của Diệp Nhàn khi còn nhỏ, ba của Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng sấm, lo lắng khiến Ôn Niệm Nam sợ hãi, đứng ở cửa đứng canh rất lâu, và anh ấy đã nghe thấy chuyển động.
Ôn Niệm Nam ở trên giường co rụt lại dưới chăn bông cũng không có đáp lại, ba Ôn tiếng gõ cửa càng lớn hơn.
“Con thế nào, Tiểu Niệm?”
Ôn Niệm Nam thò đầu ra khỏi chăn bông, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường.
"Không ...!Con không sao ...!ba, đi ngủ đi ..."
Ba Ôn an tâm sau khi nghe thấy giọng nói của Ôn Niệm Nam, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ba đang canh giữ ở bên ngoài cửa cho con ngủ ”
Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói của ba mình, tinh thần căng thẳng dần dần thả lỏng, nhưng trên đầu lại phát ra cơn đau dữ dội.
Mấy ngày gần đây, Ôn Niệm Nam ban đêm mất ngủ, không thể ra ngoài vì vết thương ở chân, ban ngày phải viết nhạc.
Đúng như lời bác sĩ nói, tinh thần của Ôn Niệm Nam luôn căng thẳng, đó là lý do khiến cậu trở nên phờ phạc.
Để không làm cho ba mình lo lắng rằng mình vẫn chưa khỏi bệnh, cậu ấy đã dần dần không đến bác sĩ Lý để chữa trị nữa, nhưng bây giờ có vẻ như cậu ấy phải đi ...!
Và trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn cũng đang đổ mưa, Cố Ngôn Sanh dựa vào tường cầm ly rượu nhìn ra cửa sổ, trong phòng có tiếng nhạc WE đang phát ...!bản lồng giam ...!
Ngày mai nó là ngày đấu thầu của công ty, và Lục Vân rất coi trọng dự án đấu thầu này.
Vào thời điểm này, Cố Ngôn Sanh lẽ ra phải dành hết tâm sức cho cuộc đấu thầu, nhưng bây giờ anh ta dường như đã thay đổi kể từ khi trở về từ bệnh viện.
Chuông video vang lên, là Lục Vân, Cố Ngôn Sanh ấn kết nối.
"Dự án đấu thầu lần này sao rồi? Lần này nhất định phải thắng.
Hôm qua có người theo dõi xe của mẹ, cho nên phải cẩn thận hồ sơ dữ liệu dự án."
“Vâng”
Lục Vân xem qua tài liệu trong tay, liếc nhìn anh và thấy vết bầm trên mặt Cố Ngôn Sanh.
"Mặt con bị sao vậy?" "
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại:" Không có chuyện gì, mẹ, con đều đã sẵn sàng cho dự án đấu thầu, sẽ không có phiền phức.
"
“Chà, hiểu rồi." "
Lục Vân ngừng tay ký, thở dài: "Mẹ xem tin tức WE là Niệm Nam, cũng xem ảnh của con và Niệm Nam, rốt cuộc con có suy nghĩ như thế nào? "
Cố Ngôn Sanh cúi đầu, không nói.
" A Sanh ...!con gặp Niệm Nam sao? Các con đã nói chuyện sao? "Lục Vân vẫn rất nhớ Ôn Niệm Nam.
Bà rất muốn để bọn họ đoàn tụ.
Nhưng hai đứa nhỏ đã vì bà tùy tiện mà bị trói buộc rất đau khổ rồi.
Bà không thể tác hợp được nữa, hai người phải cùng nhau rời đi.
" Em ấy...!từ chối để ý đến con.
Em ấy ở với Đường Sóc.
Giờ em ấy hận con.
"
Lục Vân thuyết phục: "A Sanh, con phải học cách khám phá nội tâm của Niệm Niệm và cho đi, thay vì giữ nó trong lòng.
Con không bao giờ biết Niệm Niệm đã chặn cho con bao nhiêu nguy hiểm trong những năm qua."
Nguy hiểm…
Cố Ngôn Sanh giật mình, và một tia dò hỏi lóe lên trong mắt anh.
Mưa cả một đêm trời cuối cùng cũng tạnh, Ôn Niệm Nam đang định lái xe đến bệnh viện thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô.
-Một chiếc ô tô việt dã màu đen dừng trước mặt cậu, hai người bước xuống xe là Đường Sóc và bác sĩ Lý.
"Bác sĩ Lý? Sao cô lại ở đây?" Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn những người trước mặt.
Đường Sóc biết Ôn Niệm Nam không muốn để ba mình biết mình không được khỏe, nên miễn cưỡng đến gặp bác sĩ Lý, nhưng hiện tại tinh thần của cậu ấy rất căng thẳng, sớm muộn gì tinh thần cậu ấy cũng trở nên ngày càng tệ hơn, điều gì đó sẽ xảy ra.
Bác sĩ Lý nhìn bộ dạng phờ phạc của Ôn Niệm Nam, đau khổ nói: "Đường Sóc nói chân của cậu bị thương nên cậu không đến chỗ tôi chữa trị.
Sau này cậu không cần đến bệnh viện, tôi có thể đến nhà giúp ngươi trị liệu.
"
Ôn Noãn Nam nhất thời nhẹ gật đầu:" Đường Sóc, cám ơn cậu...!"
Đường Sóc có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:" Không sao, chân cậu không đứng vững, tôi sẽ ôm cậu vào, để bác sĩ Lý điều trị cho cậu.
”
Đường Sóc đột nhiên định bế Ôn Niệm Nam lên, Ôn Niệm Nam liền lùi lại một bước.
Ôn Niệm Nam liếc nhìn bác sĩ Lý người đang mỉm cười, và nói một cách bất lực: "Không sao đâu, tôi không phải là yếu ớt đến vậy đâu, tôi thực sự phục hồi khá tốt, không còn đau nữa"
"Tôi đỡ cậu đi trong, chậm một chút"
Đường Sóc đỡ Ôn Niệm Nam đi vào nhà, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Đường Sóc sửng sốt khi nhìn thấy tên người gọi và cúp máy.
Thấy cậu cúp điện thoại, Ôn Niệm Nam bối rối hỏi: “Sao cậu không nghe máy?”
Vẻ mặt Đường Sóc thay đổi, có phần mất tự nhiên: “Là cuộc gọi quảng cáo, đừng quan tâm anh ta.”
Ôn Niệm Nam nhìn thấy.
Cuộc gọi của Tang Đường Sóc.
Nhận ra đó không thể là cuộc gọi quảng cáo.
Vì Đường Sóc không muốn nói nên cậu cũng không nói lại.
Nhưng điện thoại lại đổ chuông, lần này lại thay đổi nhạc chuông điện thoại.
Vẻ mặt của Đường Sóc thay đổi khi nghe thấy nhạc chuông.
"Bác sĩ Lý, anh đưa Niệm Nam đi chữa trị trước.
Tôi đi mua ít rau rồi quay lại.
"Được, vậy tôi đưa Niệm Nam đi chữa trị trước."
Đường Sóc đứng trong sân nhìn xung quanh rồi mới gọi một cuộc điện thoại.
Sau một lúc, cuộc gọi đã được kết nối.
“Cuối cùng, em đã bằng lòng chủ động liên lạc với anh rồi sao?” Một giọng nói từ tính trầm ấm vang lên.
"Chủ động cái gì? Anh rõ ràng đã liên lạc với tôi rồi đột nhập vào điện thoại của tôi để xáo trộn nhạc chuông của tôi.
Anh phát bài hát đó là có ý gì? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng làm phiền tôi khi tôi đi cùng Nam Nam."
"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu rằng những ngày gần đây vấn đề nội bộ của Cố thị đã không ổn, và tôi đang điều tra nghiêm ngặt một số công ty hợp tác, trong số đó có ...!Tập đoàn Khải Duyệt của anh trai cậu.
”
Đường Sóc giật mình khi nghe thấy điều đó,“ Anh nói gì vậy? Anh trai tôi không làm gì và cũng không giúp tôi.
Tại sao anh lại điều tra anh trai tôi? "
Người ở đầu dây bên kia thở dài," Tiểu Sóc, người mà Cố thị muốn giải quyết thì không cần quan tâm đến việc cậu có vô tội hay không, anh ấy chỉ tin tưởng những gì mình điều tra được.
Không phải là cậu không biết cách người phụ trách gia đình họ Cố làm mọi việc.
”
Nhưng anh trai vô tội, nếu anh trai thực sự vì mình mà xảy ra chuyện...!
Lúc này đã mười giờ, Cố Ngôn Sanh đã làm việc ở công ty, nhưng hôm nay anh ấy lại không làm vậy.
Bởi vì buổi sáng hắn đến chỗ ở của Ôn Niệm Nam, lúc này cũng không có đi vào, mà là dừng xe ở bên ngoài tiểu khu, yên lặng chờ một lúc.
Anh nhìn lên đồng hồ thì thấy đã muộn, bẻ điếu thuốc trên tay ném ra ngoài định khởi động xe bỏ đi.
Đột nhiên Cố Ngôn Sanh nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang tới gần, đó là một chiếc xe địa hình màu đen ...!Đó là xe của Đường Sóc ...!
Ánh mắt Cố Ngôn Sanh lập tức trở nên lạnh lẽo, từ xa nhìn chiếc xe đang tới gần, siết chặt tay lái.
Nhưng khi chiếc xe từ từ đến gần, cửa sổ hàng ghế sau được hạ xuống, trên xe còn có một người khác ngoài Đường Sóc.
Cố Ngôn Sanh khẽ nheo mắt, chỉ thấy khuôn mặt đó là hơi quen, nhưng không nhớ được mình đã nhìn thấy ở đâu.
Tiểu Lý gọi, Cố Ngôn Sanh liếc nhìn thời gian và thấy rằng đã gần đến giờ họp, thậm chí anh ta còn không nghĩ gì nữa lập tức khởi động xe lái khỏi tiểu khu.
Cố Ngôn Sanh càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau rất quen thuộc, đưa mắt nhìn quảng cáo trên màn hình lớn, hai mắt đột nhiên mở ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, anh đạp vào phanh.
Người đàn ông này ...!anh ta nhớ ra ...!
Lúc anh ta nghi ngờ Ôn Niệm Nam ngoại tình đã tìm thám tử tư để chụp ảnh làm bằng chứng, mà lúc đó người đàn ông ấy cũng xuất hiện trong ảnh chụp với Ôn Niệm Nam và Đường Sóc ..
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...