Lộ Tuyết Kha vừa dứt lời, những người có mặt trong phòng đều há miệng thất kinh, mấy bộ não rảnh rỗi bắt đầu suy đoán lẽ nào "mỹ nhân đây là vì tình yêu mà đến"?
Kể cả "cô nàng không xương" Tuệ Ngọc cũng từ trên bàn lồm cồm bò dậy, mắt nai tròn xoe không giấu được sự tò mò, rốt cuộc cô gái này và chú nhỏ của cô có quan hệ gì với nhau?
Trong khi mọi người vẫn đang đoán già đoán non ý tứ trong lời giới thiệu có phần hoành tráng của Lộ Tuyết Kha, thì "nhân vật chính" được điểm mặt chỉ tên vẫn đang dồn hết tâm tư bên túi đồ ăn sáng.
Doãn Tư Nghị lấy ra một hộp sandwich kẹp trứng để trước mặt Tuệ Ngọc, anh không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang chĩa về phía mình, vô tư giật lấy hộp sữa cacao trên tay cô cắm ống hút vào, nhẹ nhàng nói:
- Ăn một chút đi, em đã không bỏ gì vào bụng từ hôm qua đến giờ rồi, cuối tháng mà sụt cân thì ăn hết một con heo quay để bù lại đấy nhé!
Những người trong phòng lại thêm lần nữa há hốc miệng trầm trồ, Doãn Tư Nghị chăm sóc Chương Tuệ Ngọc như em bé mấy ngày nay ai cũng đã được chiêm nghiệm, nhưng bây giờ còn xuất hiện thêm một cô nàng Lộ Tuyết Kha bộc trực thẳng thắn, "cuộc tình tay ba" này sẽ đi về đâu đây?
Tuệ Ngọc chỉ vô tư nghĩ đây là hành động quản thúc theo chu kỳ thường nhật của "ông chú" kỹ tính của mình, nhưng sự thân mật này lại khiến Lộ Tuyết Kha không vui.
Cô ta bước tới trước mặt hai người đánh động rằng mình đang hiện diện, mắt môi đều mỉm cười tỏ ra thân thiện:
- Cô bé này là ai, tại sao lại được phép ngồi trong phòng làm việc của đơn vị?
- Em tên là Tuệ Ngọc, là thực tập sinh mới được chuyển về bộ phận giám định mấy ngày thôi.
Rất vui được gặp chị.
Đuôi mắt của Tuệ Ngọc cong lên vui vẻ, cô lịch sự đứng dậy, đưa tay ra trước muốn bắt tay làm quen.
Ở cái nơi toàn là đàn ông con trai này có thêm một người bạn cùng giới bàn luận chuyện riêng tư của phụ nữ với nhau sẽ bớt tẻ nhạt hơn.
Thế nhưng, ý tốt của Tuệ Ngọc chẳng được đối phương đáp lại.
Lộ Tuyết Kha ra dáng vẻ bề trên chỉ nhẹ mỉm môi không hề để tâm đến bàn tay vẫn đang chìa ra chờ đợi.
Cô ta quay sang nhìn Doãn Tư Nghị, lặp lại động tác giống như Tuệ Ngọc, đưa bàn tay trắng mịn trước mặt anh, hạ giọng dịu ngọt:
- Chào đội trưởng, em và anh lại gặp nhau rồi.
Mối quan hệ "bùng binh" này làm những người hóng chuyện xung quanh vô cùng hào hứng, cả đội trưởng Đàm cũng nán lại xem kịch vui.
Tuệ Ngọc bị phớt lờ liền hiểu mình đang là "bóng đèn" cản trở liền vội thu tay chà vào túi áo của mình như để khử độc, rồi cầm hộp sữa cacao lên hút lấy để xem thử "ông chú" của mình sẽ đáp lại người đẹp ra sao.
Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Doãn Tư Nghị cả nhìn còn lười biếng, anh "ờ" một tiếng đầy nhạt nhẽo rồi liếc sang Lâm Thiên Nhật, lơ đãng hỏi:
- Cậu còn nhớ quy tắc dành cho người mới gia nhập là gì không?
Lâm Thiên Nhật sốt sắng lập tức trả lời:
- Là dọn dẹp phòng giải phẫu một tuần thưa đội trưởng.
- Tốt! Dẫn cô ấy đi làm nhiệm vụ đi.
Lộ Tuyết Kha hơi ngỡ ngàng, những người khác cũng không ngờ đến.
Lâm Thiên Nhật dồn hết miếng bánh mì vào miệng, ngồm ngoàm hỏi:
- Nhưng mà đội trưởng, không phải anh nói phụ nữ là để nâng niu sao?
Cậu ấy hất mắt về phía Tuệ Ngọc, mấy ngày trước cậu đề xuất quy định này với Doãn Tư Nghị liền bị anh mắng cho một trận, sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Đối với sự hoài nghi của Lâm Thiên Nhật, Doãn Tư Nghị vẫn hết sức thản nhiên, anh mở hộp sandwich ra dí vào miệng cô gái ngồi bên cạnh, thờ ơ nói:
- Đã là quy định thì phải tuân theo, nam hay nữ gì cũng không ngoại lệ.
Nếu cảm thấy bất công thì có thể thoái lui, cửa cơ quan luôn mở rộng muốn đi lúc nào cũng được.
Sau câu nói này sắc mặt của Lộ Tuyết Kha đã tối đến mức cực điểm, những người khác thấy "đàng trai" không mặn mà nên đã lần lượt tản đi.
Chỉ còn Lâm Thiên Nhật lanh chanh đứng sẵn ở cửa chờ người thay thế mình làm công việc "vệ sinh công ích".
Lộ Tuyết Kha dẫu rất bất bình nhưng không muốn gây ấn tượng xấu trước mặt người trong lòng nên gượng cười rời đi, trước khi khuất sau cánh cửa còn đánh mắt liếc nhìn Tuệ Ngọc vô cùng lộ liễu.
Phòng làm việc chỉ còn có hai người, Tuệ Ngọc ngửa cổ ra sau ghế, bĩu môi thuật lại dáng vẻ của Lộ Tuyết Kha:
- Xin chào, tôi đến đây vì Doãn Tư Nghị! Oẹ… Chị ấy mà biết đội trưởng tài ba của mình là một ông chú dê xồm thì không biết có còn cười ngọt ngào như thế nữa không ha…
Doãn Tư Nghị chống tay nghiêng đầu nhìn cô, môi cong lên cười ngọt.
- Em đang ghen sao?
- Ghen? Đây là từ ngữ mới xuất hiện sao? Đợi cháu tra từ điển cái đã!
Tuệ Ngọc ra vẻ bận rộn lục tung hồ sơ để tìm nguồn gốc của từ "mới" này, trong lòng càu nhàu: Còn lâu cô mới ghen với kiểu người bất lịch sự mà cố tỏ vẻ thượng đẳng kia!
Tiếng giấy va vào nhau vẫn vang lên "loạt soạt" không ngừng, Doãn Tư Nghị có hơi hụt hẫng khi cô "cháu nhỏ" của mình vẫn trơ trơ như cục đá.
Anh lấy bút khẽ nhẹ vào mũi của cô, nghiêm mặt nhắc nhở:
- Ăn sáng nhanh đi, lát nữa còn tới trường học.
Tuệ Ngọc ngừng tay, quay sang hỏi:
- Tới trường học làm gì?
- Lấy lời khai của hiệu trưởng.
Tuy Diệp Khê xảy ra cự cãi với dì Chương nhưng quyết định bổ nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng là do hiệu trưởng đề xuất.
Trước khi có kết quả giám định từ Trung tâm pháp y chúng ta không được bỏ sót nghi can nào cả.
***
Tám giờ sáng, Đội điều tra gồm La Tấn Duật, Tuệ Ngọc, Doãn Tư Nghị đến trường trung học Bình Minh để lấy lời khai của hiệu trưởng.
Trong khi đó những người khác tới nhà Diệp Khê tìm con gái và chồng của bà ấy để lấy thêm manh mối.
Nhưng lúc họ vừa đặt chân vào cổng trường thì ở đây đang xảy ra xô xát, học sinh vây kín xung quanh để xem cuộc ẩu đả ồn ào ở khoảnh sân tròn chính giữa.
Bọn họ phải vất vả chen chúc rất lâu mới vào được bên trong, bất ngờ thay những người mà họ tìm đang đang tập trung tại một chỗ.
Quách Ánh ăn mặc luộm thuộm, đầu tóc rối bù, cầm con dao nhọn chĩa về phía Trần Uyển Khanh, điên tiết hét lớn:
- Bà có còn là con người nữa hay không? Mẹ của tôi vừa mất hôm qua, bà chẳng những không đến chia buồn mà còn mặt mũi nhận quyết định thăng chức.
Bởi vì chiếc ghế đó nên bà đã ra tay giết mẹ của tôi có phải không?
Cô ta hướng con dao về phía thầy hiệu trưởng Tần Khởi, bặm trợn gào lên:
- Người ta đồn hai người gian díu với nhau, xem ra là sự thật rồi! Hai người chính là hung thủ hại chết mẹ của tôi! Các người đừng hòng đạt được mục đích, tôi sẽ kiện lên bộ giáo dục khai trừ cả hai người!
Nỗi đau mất mẹ quá lớn khiến Quách Ánh như biến thành kẻ dại, ngay lúc này cô ta có thể lia con con bén về bất cứ ai.
La Tấn Duật và Doãn Tư Nghị vội đốc thúc thầy cô cho giải tán các em học sinh, còn Tuệ Ngọc đảm nhiệm vai trò đàm phán hòa giải:
- Cô Quách, mong cô bình tĩnh suy xét lại, đừng làm chuyện dại dột có hại đến bản thân.
Cái chết của mẹ cô đang được cơ quan chức năng ngày đêm vào cuộc để tìm ra hung thủ.
Hiện tại cô có khó khăn nào cứ thoải mái chia sẻ, chúng tôi luôn luôn lắng nghe tâm sự của cô.
Nghe lời tôi, bỏ dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện có được không?
Quách Ánh quay ngoắt về phía Tuệ Ngọc, cô ta phóng tầm mắt chằm chằm như muốn chọc thủng đối phương.
La Tấn Duật lặng lẽ áp sát ở phía sau để khống chế cô ta lại, nhưng chỉ còn vài bước nữa thôi thì đột nhiên con dao trên tay Quách Ánh lại nhắm thẳng về phía Tuệ Ngọc.
- Mẹ mày giết mẹ của tao, vậy thì tao sẽ giết chết mày!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...