Tuần cuối tháng 10, Đại hội Thể thao mùa thu của Trung học Nhất Sư trong sự tha thiết mong chờ của học sinh đúng hạn tổ chức.
Vì vậy, trước kỳ thi tháng lẫn áp lực phân ban trong tháng 10, toàn bộ THPT đều được bao phủ một bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng.
Lớp 11- 6 cũng không ngoại lệ.
Cùng ngày khai mạc Đại hội Thể thao, 7h30 sáng, học sinh lớp 11- 6 đã ngồi trong lớp học.
Khi Chủ nhiệm lớp- thầy Thẩm Lương dự khai mạc xong vào lớp, bị khí thế đồng loạt ngẩng đầu ưỡn ngực làm kinh ngạc một chút, sau đó mới cười đi lên bục giảng.
________________
“Trước kia vào giờ học, sao trước giờ không thấy thái độ các em tích cực như vậy?”
“Đây có thể giống nhau sao thầy Thẩm?”
Dưới lớp có học sinh cũng vui vẻ trả lời.
Thẩm Lương cũng không cho là nghịch, ngược lại nụ cười trên mặt càng lộ rõ vài phần: “Được rồi, thầy biết các em bây giờ như một đám đang ngồi trên bếp lửa, thầy nói ngắn gọn, đơn giản truyền đạt một chút ý nghĩa chính của khai mạc, cùng nói với các em trong một giờ là xong.”
Lời này vừa nói ra, mặc dù đều biết là đùa, học sinh phía dưới cũng không nhịn được mà kêu r3n một mảnh.
“Được rồi, yên lặng một chút, thầy tranh thủ trong hai phút nói xong.”
Vui đùa đủ rồi, Thẩm Lương hắng giọng, nụ cười trên mặt thu liễm lại.
Học sinh lớp 11- 6 nghe lời lập tức, động tác đồng loạt nâng tầm mắt lên nhìn trên người Thẩm Lương.
“Về Đại hội Thể thao mùa thu lần này, dựa theo ý trường học, chính là giảm sức ép cho các em, cho nên mọi thứ lấy an toàn làm ý chính, cái này thầy nghĩ thầy không nói tỉ mỉ các em cũng hiểu rõ.”
Nghe học sinh sôi nổi lên tiếng, Thẩm Lương lại tiếp tục: “Cái thứ hai chính là một ít kỷ luật cơ bản của Đại hội Thể thao__________ không phải hạng mục tuyển thủ dự thi, không được tiến vào nơi thi đấu, đều ở lại trên khán đài quan sát; toàn bộ học sinh đều có thể mang ít đồ ăn vặt hoặc đồ uống vào cửa, nhưng sau khi kết thúc thi đấu cần phải đem tất cả đồ mang đi_______ nhà trường nói, sân của lớp nào phát hiện còn rác, học kỳ này làm vệ sinh sân thể dục, giao cho lớp đó ôm.”
“Không thành vấn đề! Thầy Thẩm, thầy yên tâm, em nhất định giám sát tất cả bạn học.”
Lớp phó Lao động chủ động đứng lên.
“Được, vậy chuyện này thầy giao cho em phụ trách.”
Thầm Lương hạ tay xuống với Lớp phó Lao động, ý bảo đối phương ngồi xuống.
“Việc cuối cùng, chính là các em đều biết hôm nay Đại hộ Thể thao diễn ra cả ngày, lại phá lệ không học tiết tự học buổi tối chứ?”
Chuyện này tuy rằng ở trong lớp sớm đã loan truyền, nhưng nghe Thẩm Lương chứng thực, vẫn khiến học sinh phía dưới không kiềm được kích động mà gõ bàn.
Toàn bộ phòng học trong phút chốc rơi vào một mảnh cảm xúc điên cuồng nóng bỏng.
Thẩm Lương cũng không ngăn cản, chỉ ôm cánh tay cười tủm tỉm nhìn một lượt cả lớp.
Ở trong ý cươi không rõ như vậy làm người ta bất an, tiếng ồn ào của học sinh trong lớp rốt cuộc chậm lại.
“Ồn đủ rồi?”
Bộ dạng Thẩm Lương vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Học sinh hai mặt nhìn nhau, sau đó sôi nổi gật đầu.
“Đươc, thầy nói chuyện cuối cùng_____ chính là sau khi Đại hội Thể thao hôm nay chấm dứt, tất cả học sinh không được rời khỏi hiện trường, toàn bộ nán lại mười lăm phút.”
Thẩm Lương ngừng một chút: “Chuyện sau khi Văn- Lý phân ban, thầy có lời muốn nói với các em.”
Trong lớp an tĩnh một cái chớp mắt, một cái chớp mắt sau đó, học sinh sôi nổi thấp giọng nghị luận.
Lớp trưởng lớp 11- 6 chủ động đứng lên: “Thầy Thẩm, muốn để mọi người về phòng học nói sao ạ?”
“Không cần, ở ngay sân thể dục, thầy tuỳ tiện nói hai câu, chúng ta ngồi xuống đất nói.”
Tuy rằng không hiểu ý đồ của Thẩm Lương, nhưng có Đại hội Thể thao gây chú ý, học sinh cũng không rảnh lo nhiều như vậy, sôi nổi gật đầu đồng ý.
Thẩm Lương nhẹ giọng, cả lớp lập tức xôn xao, cuối cùng sôi nổi từng người cầm đồ vật rời khỏi chỗ ngồi, xuống dưới khu dạy học xếp hàng.
Lớp phó Văn- Thể- Mỹ cố tình ở lại cuối cùng, chạy đến trước mặt Thẩm Lương hỏi: “Thầy Thẩm, biểu ngữ của lớp vẫn luôn ở chỗ em, nhưng hạng mục đầu tiên trong danh sách có em phải tham gia, vào báo cáo rất sớm; biểu ngữ này đưa ai bảo quản thì được ạ?”
Thẩm Lương tạm ngừng, đôi mắt vừa nhấc, ánh mắt đã hướng về phía sau lớp học, ý cười cũng treo trên mặt______
“Thầy nhớ rõ trong lớp chúng ta có duy nhất một bệnh nhân thương tật, là trường hợp đặc biệt không cần tới sân________ giao cho cậu ấy không phải được rồi?”
Lớp phó Văn- Thể- Mỹ nghẹn một chút.
Bảng báo danh đều ở trong tay cậu ta, cậu ta đương nhiên biết ai là trường hợp đặc biệt không cần vào sân.
Nhưng bảo cậu ta đi giao nhiệm vụ cho người đó?
...Vậy cậu ta thà rằng cõng biểu ngữ đón gió tung bay chạy 3000m nam.
Chỉ tiếc không chờ Lớp phó Văn- Thể- Mỹ nghĩ ra cái cớ thích hợp đã nghe thấy giọng Thẩm Lương trên đỉnh đầu vang lên_______
“Văn Dục Phong, em lại đây một chút.”
“...”
Cuối phòng học, chính là nam sinh lười biếng chống xương gò má nhìn cô gái nhỏ bên cạnh sửa sang lại ba- lô.
Qua 2 giây, cậu đứng lên đi ra ngoài, thuận tay tự nhiên đem ba- lô của cô gái nhỏ đeo lên, nhân tiện vác về sau.
Mà Tần Tình lúc này rốt cuộc sửa sang xong các loại đồng ăn vặt vạt đồ uống quần áo giày vận động rườm rà, chỉ là cô vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại vừa nhấc mắt, liền phát hiện ba- lô trước mặt đã không cánh mà bay.
Đợi cô phản ứng lại nhìn về phía trước đã thấy nam sinh thân cao chân dài kia đã nhẹ nhàng xách ba- lô của cô đi về phía bục giảng.
Tần Tình ngây ngốc vài giây, cuống quýt đứng dậy đuổi theo.
Văn Dục Phong bên này vừa mới bước đến phía dưới bục giảng, liền nghe thấy Thẩm Lương trên chọc mà nhìn chằm chằm ba- lô đủ màu hồng trắng sau lưng cậu______
“Văn Dục Phong, hôm nay cặp sách trong lớp chúng ta do em phụ trách trông sao?”
“Là trông cặp sách, chẳng qua không phải cho lớp.”, môi của Văn Dục Phong cong lên, ý cười lười nhác tản mạn, đuôi mắt hơi giơ lên mang theo ý phóng túng: “Là ngự dùng.”
“...”
Tần Tình đuổi lại đây nghe thấy được những lời này, chân không khỏi dừng lại, mặt liền đỏ vài giây.
Nếu không phải toàn bộ vật dụng đều ở trong ba- lô kia, Tần Tình đại khái lúc này đã làm bộ không quen biết người này, trực tiếp xoay người đi rồi.
“À, ngự dùng à.”
Thẩm Lương cười nhìn về phía Văn Dục Phong, với nam sinh đối diện vài lần, sau khi chưa thể tìm ra được bất kỳ chỗ trống nào, thầy chuyển hướng nhìn về cô gái nhỏ phía sau Văn Dục Phong.
“Tần Tình, trong lớp muốn mượn túi xách ngự dùng của em cho chúng ta cất một ít biểu ngữ, em để ý không?”
Tần Tình không hề nghĩ ngợi, theo bản năng mở miệng: “Thầy Thẩm, cánh tay của Văn Dục Phong còn chưa khỏi.
Văn Dục Phong vốn đang chuẩn bị đồng ý thân mình hơi ngừng, qua hai giây, cậu vẫn là không nhịn được, cười nhẹ.
.......
Biểu ngữ trong lớp cuối cùng vẫn là giao vào tay Văn Dục Phong, cùng túi xách màu hồng trắng chói mắt kia.
Tần Tình vài lần ý đồ đoạt lại quyền khống chế với ba- lô của mình, nhưng tất cả đều thất bại vì bị nhấc ở trong tay của nam sinh, cô nhảy lên cũng không sao với tới.
Đến cuối cùng trước khi xếp hàng, Tần Tình vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ mà giãy giụa.
Cô đứng ở bên cạnh Văn Dục Phóng nói nhỏ: “Văn Dục Phong, anh đưa cặp xách cho em đi. Rất nhiều người đều đang nhìn anh đó...”
“Không thể đưa!”
Trên mặt Văn Dục Phong ý cười như có như không, trong giọng nói không lưu lại nửa phần đường sống.
Tần Tình hơi bực mình trừng Văn Dục Phong: “Tại sao không thể chứ??”
“...”
Văn Dục Phong giơ cánh tay phải đang buông thỏng lên, vẫn luôn nâng l3n đỉnh đầu cô gái nhỏ bên cạnh, ngừng lại.
Tần Tình ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng xinh đẹp.
Văn Dục Phong cười nhẹ, không nhìn được áp bàn tay xuống mái tóc của cô gái nhỏ xoa xoa_____
“Em chiều cao thấp nhỏ này với đôi chân ngắn nhỏ, nếu bị ép sẽ không dài ra nữa, sau này sẽ không cách nào chạy đường dài được nữa.”
Tần Tình vẫn là lần đầu tiên bị người ta trực tiếp dùng loại từ “chân ngắn nhỏ” này công kích, nhất thời tức giận đến mắt hạnh trợn tròn lên, khuôn mặt tinh xảo càng bạnh đến đỏ bừng______
“Vậy chân anh dài sao?!”
Văn Dục Phong không nói chuyện, nghiêng người đi, đối mặt với cô gái nhỏ. Sau đó cậu vừa nhấc chân, nửa bước chân đến gần vị trí cô gái nhỏ.
Trong lúc này cậu trước sau chống cằm rũ mắt, trong đáy mắt hiện lên ý cười mỏng manh.
Bỗng nhiên kéo gần khoảng cách khiến Tần Tình theo bản năng sửng sốt, sau khi giật mình cô lập tức lùi về phía sau một bước.
Chẳng qua trong nháy mắt so sánh khoảng cách chiều cao, hiển nhiên đã đủ trả lời cô vấn đề trước đó:
________Vậy chân anh dài sao.
________ Đúng!
Chân tướng trần tụi này đả kích, cộng thêm lúc này học sinh xung quanh trộm nhìn, khiến Tần Tình vừa thẹn lại vừa bực.
Qua hai giây cô bắt đầu bạnh gương mặt nhỏ ra, lỗ tai ửng đỏ trở về vị trí trong hàng của mình.
____________
Ầy, là người nhỏ đứng đầu hàng không sai.
Thoát khỏi tiêu điểm của mọi người, Tần Tình thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là không đợi gương mặt nhỏ của cô hoàn toàn hạ nhiệt, lập tức cảm giác được người nhỏ đứng đầu hàng nữ sinh bên trái mình chợt hít sâu một ngụm khí.
Tần Tình theo bản năng sinh ra chút dự cảm không tốt.
Như là nghiệm chứng dự cảm của cô, một thân ảnh thon dài từ trên người cô lướt qua, sau đó bên phải phía trước cô, cũng là bên phải phía trước cả hàng, dừng lại.
Tần Tình rướng cổ nâng tầm mắt lên.
“Văn Dục Phong, anh không nên đứng ở đây.”
Đáy mắt nam sinh cất giấu ba phần ý cười mỏng, ý chỉ biểu ngữ cuộn trong tay:
“Là người duy nhất không có hạng mục thi đấu, hôm nay anh tạm thay thế chức vụ của Lớp phó Văn- Thể- Mỹ. Vậy nên, chỗ này bây giờ hẳn chính là vị trí của anh.”
Tần Tình: “...”
Hạng mục chạy tiếp sức 4*400m nữ cũng sắp phía trước, Tần Tình trở thành nhóm học sinh thứ hai tiến hành báo cáo dự thi.
Trước vào phòng thay đồ đổi trang phục vận động, sau khi treo bảng số lên, Tần Tình liền mang theo trái tim thình thịch nhảy loạn đi ra.
____________
Chưa từng có kỳ thi nào khiến cô hồi hộp như vậy.
Cứ việc dưới sự giúp đỡ của Văn Dục Phong, thể năng của cô lẫn kỹ xảo chạy bộ đã có tiến bộ lớn, nhưng đối mặt với đường đua cùng loại cường độ thi đấu này, hiển nhiên cô vẫn không cách nào tránh khỏi cảm thấy căng thẳng.
Sau khi báo cáo, Tần Tình làm người tiếp gậy thứ ba bắt đầu cùng nữ sinh tiếp gậy thứ hai luyện tập nhận gậy, thẳng đến khi cuộc thi thông báo bắt đầu...
Vài phút sau, cuộc thi kết thúc.
Nữ sinh nhận gậy cuối cùng của lớp 11- 6 thi tiếp sức, là người đầu tiên chạy tới vạch đích.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ lớp 11- 6 bùng nổ trận hoan hô.
Duy chỉ Văn Dục Phong bên trong mọi người ánh mắt lạnh lẽo đứng lên, ánh mắt không hề chớp mà nhìn về phía giữa sân.
__________
Đứng trong tiếng hoan hô của ba nữ sinh khác, gương mặt Tần Tình tươi cười, giữa mày lại trước sau đuôi lông mày theo bản năng nhíu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...