Sáng chủ nhật 6h, Tần Tình cũng đã rửa mặt xong đứng ở trước bàn ăn.
Bà nội Tần vốn dĩ không có phản ứng gì, chẳng qua vừa từ phòng bếp ra, nhìn thấy Tần Tình một thân quần áo hoa văn thể thao màu bạc trên nền trắng, ngây ra một hồi.
“Điềm Điềm, hôm nay cháu không tới trường học tự học?”
Tần Tình do dự hai giây, rồi gật gật đầu.
“Dạ, cháu đã xin nghỉ với thầy Chủ nhiệm lớp Thẩm Lương. Sau này mỗi buổi tự học vào cuối tuần, sáng chủ nhật cháu không tới trường học.”
“Không tới trường học?”
Bà nội Tần lại sửng sốt, lại không có biểu tình bất mãn, chỉ cổ quái nhìn một thân ăn mặc của Tần Tình: “Vậy cháu dậy sớm như vậy, còn mặc xinh đẹp như vậy là làm cái gì?”
“...”
Tần Tình mặc bộ đồ thể dục đó liền rối rắm mười phút cúi đầu nhìn chính mình, sau đó chột dạ tránh đi tầm mắt chăm chú của bà nội Tần, ngược lại đi vào phòng bếp.
“Nào có xinh đẹp, cháu chỉ tuỳ tiện mặc một bộ đồ thể dục...”
Bà Tần nghe vậy ánh mắt suy tư nhìn Tần Tình trong chốc lát, qua hai giây tựa hồ bà nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Thế mà bà không biết mèo lười nhà bà lại cũng chủ động mặc đồ thể dục ra ngoài chạy bộ đấy, nói thật với bà nội, có phải có người hẹn cháu ra ngoài chạy bộ?”
“...”
Tần Tình trong lòng âm thầm lè lưỡi.
Một lát sau cô mới bưng tô cháo cọ tới cọ lui trở lại phòng ăn: “Chính là... nhà đối diện kia...”
“À, là Tiểu Dục à!”
Không chờ Tần Tình nói xong, bà Tần liền cười ha ha tiếp lời, thoạt nhìn dáng vẻ không ngoài ý muốn.
Tần Tình ngây ngốc nhìn bà nội Tần.
Bà nội Tần buông bộ đồ ăn trong tay xuống, dặn dò Tần Tình: “Cháu trẻ tuổi, vận động nhiều, chạy bộ là đúng. Bà thấy đứa nhỏ Tiểu Dục kia, mỗi buổi sáng trước kia đều đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, đâu giống các cháu bây giờ được nuông chiều từ bé, cả ngày như bông hoa trong nhà kính, gió thổi một cái là ngã...”
“...”
Nghe bà nội Tần đem khen Văn Dục Phong đến tận trời anh, mới đầu thần sắc Tần Tình hơi kinh ngạc, sau đó lại dứt khoát mặt vô biểu tình.
Thẳng đến hai phút sau khi bà Tần nhắc, Tần Tình mới chậm rì rì bổ sung: “Vâng, anh ấy cũng nói tố chất thân thể của cháu quá kém, sức chống cự thiếu trầm trọng, cho nên sau này phải kéo cháu ra ngoài cùng chạy bộ với anh ấy lẫn huấn luyện thể năng.”
“Ấy da, vậy thật là rất tốt nha!”
Bà Tần nghe vậy liền vô tay.
“...”, Tần Tình bất đắc dĩ nhìn bà nội Tần một cái.
___________
Từ sau lần Văn Dục Phong tới nhà ăn cơm trước đó, thái độ đối đãi của bà Tần đối với cậu thật sự trở nên rất kỳ lạ.
Bởi vì còn có kế hoạch vận động sau đó, Tần Tình sau khi ăn uống đơn giản, nhìn thời gian, vừa lúc bà Tần trong tiếng lẩm bẩm ra cửa.
Cửa nhà sau khi được người đóng lại, Tần Tình nhìn đồng hồ.
6h25, còn sớm so với thời gian hẹn 20 phút.
Gương mặt nhỏ của Tần Tình muốn bạnh ra lúc này sẽ không phải là người đó xuất hiện sớm chứ?
Nhưng cô vừa chuyển bước tới giữa hành lang chữ T, vẫn là thấy thân ảnh mảnh khảnh của nam sinh dựa trên tường.
Chẳng qua Tần Tình vừa bước tới hành lang, nam sinh ở giữa tầm mắt đang thả cánh tay giơ lên, sau đó mới quay người lại.
Nam sinh nhìn vào ánh mắt của cô gái nhỏ, không biết làm sao lại tựa như có chút chật vật.
“Em làm sao... ra sớm như vậy?”
Văn Dục Phong khàn giọng hỏi.
“...”
Tần Tình lại không trả lời, mà nghi hoặc nhăm cái mũi nhỏ lại, bước nhanh tới, trực tiếp cách nam sinh một khoảng gần nhất.
Sau đó cô dừng bước, nhón mũi chân ở vị trí ngực của Văn Dục Phong ngửi ngửi.
Thân hình Văn Dục Phong cứng đờ.
Qua hai giây, cậu mới chậm rãi buông tầm mắt xuống.
Con ngươi của chàng trai đen nhánh.
“Em...”
Chữ thứ hai còn chưa nói ra miệng, Văn Dục Phong liền đón nhận ánh nhìn chăm chú của cô gái nhỏ_____
“Anh có phải lại hút thuốc không?”
Văn Dục Phong: “...”
Tần Tình tức giận đến gương mặt hơi đỏ lên: “Hút thuốc đối với sức khoẻ thân thể có hại vô ích, chúng ta nói qua nhiều lần như vậy, nhưng anh sao lại còn...”
Lời không nói hết, Tần Tình c ắn môi dưới, ánh mắt ngậm nước nhìn Văn Dục Phong.
Sau vài giây giằng co như vậy, cô tức giận, xoay người trở về.
Văn Dục Phong vội duỗi tay đem người giữ chặt.
“Là anh sai, sau này anh sẽ cố gắng không_____”
“‘Sẽ cố gắng’?”, Tần Tình quay mặt lại, khuôn mặt nhỏ vẫn bạnh ra đến gắt gao như cũ: “Một gram nicotin trong lá thuốc lá cũng là một gram nicotin, có thể gi3t chết ba trăm con thỏ hoặc năm trăm con chuột, mà cơ thể con người chỉ cần tiêm vào năm mươi mg là đủ để chết rồi_____ kết quả anh lại nói ‘sẽ cố gắng’?”
“...”
Văn Dục Phong thở dài.
“Anh đồng ý với em, Điềm Điềm, sau này anh tuyệt đối sẽ không đụng vào thuốc lá nữa, được không?”
Tần Tình quan sát văn Dục Phong vài giây, mới chậm chạp hỏi một câu: “Có thật không?”
Văn Dục Phong chậm rãi cúi người xuống, rướn tới bên tai cô gái nhỏ, chất giọng hơi lười: “Chỉ cần đã đồng ý với em, anh chết cũng sẽ không nuốt lời.”
Tần Tình ngẩn ra, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn về phía Văn Dục Phong.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe người ta dùng ngữ khí gần như thề độc như vậy đồng ý chuyện của cô.
“Đi thôi!”
Văn Dục Phong đứng dậy, rũ mắt nhìn cô.
“...Uhm.”
.............
Hai người cùng tới một hội sở tư nhân, Tần Tình quan sát thái độ những người đó với Văn Dục Phong, hiển nhiên người này ở đây là khách quen.
_________
“Anh Văn, hôm nay vẫn là mấy huấn luyện làm nóng người bắn súng như trước sao?”
Văn Dục Phong lắc đầu, tiếp lời người chỉ dẫn: “Hôm nay chỉ là chút huấn luyện thể năng đơn giản, không cần cậu sắp xếp, tôi đưa cô ấy đi là được, cậu đi xuống trước đi.”
“Được, anh Văn, có yêu cầu gì cứ gọi tôi.”
“Uhm!”
Cứ vậy Tần Tình rơi vào trong trạng thái nửa ngây ngốc, được Văn Dục Phong mang vào một gian phòng tư nhân huấn luyện.
Tuy rằng diện tích phòng huấn luyện không lớn là bao, nhưng thiết bị lại đầy đủ hết cả. Vì vậy trong thời gian hơn phân nửa buổi sáng, Tần Tình đều ở trong gian phòng huấn luyện này, dựa theo kế hoạch rèn luyện thân thể giai đoạn đầu do Văn Dục Phong sắp xếp, trong mệt mỏi và giải lao lặp đi lặp lại mà vượt qua.
Chờ sau khi rốt cuộc kết thúc buổi sáng vận động này, Tần Tình kéo tấm thân gần như bủn rủn, dưới sự bầu bạn của Văn Dục Phong trở về.
“Cảm thấy như thế nào?”
Taxi dừng ở cửa của Phú Lâm Uyển, hai người xuống xe, Văn Dục Phòng liền hỏi Tần Tình.
Biểu tình Tần Tình uể oải: “Cảm giác toàn bộ thân thể đều không phải của em.”
Văn Dục Phong không nhịn được thấp giọng cười, nói: “Vậy đúng rồi, thoát thai hoán cốt [1] cũng tốt.”
[1] Thoát thai hoán cốt: thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ Lãnh trai dạ thoại của Thích Huệ Hồng thời Bắc Tống. Ý nghĩa của câu này là, Đạo giáo tin rằng con người sau khi tu khổ hạnh, có thể thoát khỏi thân xác cũ, thay đổi xương cốt mới. Bây giờ được dùng như một phép ẩn dụ chỉ thay đổi quá khứ sai lầm đau đớn, trở thành một con người mới.
“...”
Tần Tình hậm hực lườm cậu, không nói chuyện.
Hai người một đường trở về.
Đến dưới lầu, vừa lên bậc thềm, Tần Tình đi phía trước bước chân liền dừng lại.
Văn Dục Phong đi theo sau cô gái nhỏ cũng dừng lại theo.
“Làm sao vậy?”
Cậu khó hiểu hỏi.
Tần Tình hơi nhăn mặt lại, đưa tay che cánh môi ửng đỏ, nhẹ nhàng ‘ơ’ một tiếng.
Sau một tiếng này, không quá 2 giây, Văn Dục Phong lập tức rõ nguyên nhân Tần Tình dừng bước.
“Meow...”
Một tiếng mèo con tinh tế vang lên ở lầu một của chung cư.
Văn Dục Phong lẫn Tần Tình cùng đưa mắt nhìn qua.
Bọn họ nghe thấy tiếng mèo, đúng là từ chỗ đó truyền tới.
Thần sắc Tần Tình cổ quái liếc nhìn Văn Dục Phong một cái.
“Em không nghe lầm chứ?”
Văn Dục Phong: “Là mèo. Nghe âm thanh, hẳn vẫn là một mèo con chưa lớn.”
“...”
Ánh mắt Tần Tình sáng lên.
Đại đa số cô gái nhỏ trên thế giới này không cách nào chống cự được dụ hoặc đến từ mèo nhỏ hoặc cún con.
“Em có thể qua đó nhìn không?”
Đôi mắt Tần Tình sáng lấp lánh nhìn Văn Dục Phong, con người trắng đen rõ ràng tràn đầy cảm xúc mong chờ.
Đối với ánh mắt như vậy, Văn Dục Phong cảm thấy bản thân dù cho dùng hết sự nhẫn tâm cả đời, đại khái cũng không nói nên một chữ “không” được.
Vì vậy cậu gật đầu.
Nhưng vẫn mở miệng: “Cẩn thận một chút. Mèo hoang có khả năng công kích tương đối lớn, hơn nữa trên người cũng có thể mang mầm bệnh, đừng để nó cào hoặc cắn bị thương.”
“Uhm, em sẽ chú ý.”
Tần Tình cẩn thận đi qua.
Tới bên cạnh hộp giày kia, cô dừng lại, ngồi xổm người xuống, cẩn thận dùng một ngón tay chống bên cạnh hộp, sau đó chậm rãi kéo lên.
Một con mèo nhỏ thân thể gầy yếu hơi co rúm lại, nấp ở nửa hộp cát mèo bên kia, ánh mắt bất lực nhìn Tần Tình.
“Meow...”
Nó lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tần Tình rốt cuộc kìm không được, theo bản năng vươn tay muốn nhẹ nhàng sờ nó một chút.
Chỉ là vừa mới duỗi đến một nửa, đã bị người và cánh tay nắm lấy, sau đó nhấc lên.
“A...”
Thân thể Tần Tình không vững, cuộn người lại ngã vào vòng tay của người phía sau.
Đợi đến không dễ dàng gi mới cân bằng được, Tần Tình vô tội ngẩng đầu nhìn về phía người thân ảnh đảo ngược trên đỉnh đầu.
Thần sắc người đó hơi nghiêm: “Không phải không cho phép em chạm sao?”
Tần Tình chột dạ: “Em nhịn không được.”
“Vậy cũng phải nhịn.”
Văn Dục Phong không lưu tình mà mở miệng. Sau đó cậu mới rõ mắt, lạnh như băng liếc mắt nhìn con mèo con cuộn thành một cục.
“Thoạt nhìn bẩn vậy, hẳn là bị người ta vứt bỏ, vừa mới sinh không chừng còn chưa tới một tháng... lỡ như trên người có vi khuẩn hoặc ký sinh trùng vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Tình mở to mắt, nhìn con mèo con kia lại nhìn Văn Dục Phong, tức giận: “Bẩn chỗ nào? Nó trắng như vậy, trên người cũng không nhiễm màu lông.”
“Em muốn nhận nuôi nó?”
“...”
Tần Tình theo bản năng gật đầu, hơn nữa động tác rất dùng sức, giống như muốn gật sâu xuống chút nữa.
Văn Dục Phong hơi nhướng mày: “Em xác định bà nội sẽ đồng ý cho em nuôi?”
Không đợi Tần Tình kịp phản ứng trước kiểu xưng hô “bà nội” thân mật như vậy thì lực chú ý của cô đã bị kéo đến trước sự thật tàn khốc này_______
Nếu cô nhớ không nhầm, bà nội Tần tính tình luôn tốt xưa nay thích hoa cỏ hoặc cá vàng, nhưng đối với loại sinh vật chó mèo này.... cực kỳ khó chịu.
Cho nên, khiến bà Tần đồng ý nhận một con mèo nhỏ về nhà nuôi khả năng ước chừng... bằng 0.
Tần Tình trầm mặc hai giây, tựa hồ nghĩ tới cái gì, khi nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia như dính sương sớm.
Cô không chớp mắt nhìn Văn Dục phong.
“Em muốn nuôi nó, nhưng có thể nuôi ở... nhà anh không?”
Văn Dục Phong: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...