Chỉ ngăn cách nhau bằng một lớp tường nhưng trạng thái hai người lại chia ra thành hai kiểu khác nhau.
Một người thì cười tủm tỉm như vừa săn được con mồi: - Cô ấy thiệt là...hơn 4 năm cưới nhau rồi mà vẫn đỏ mặt xấu hổ như ngày nào.
Dễ thương quá đi! Thiệt là...vừa không kìm được nhưng cũng không nỡ làm cô ấy đau đến phát khóc( Câu này là sao? Tà dăm quá!)
Người kia thì tim đập thình thịch như vừa thoát được nguy hiểm.
Cô ôm khuôn mặt đỏ như quả cà chua chạy vào nhà tắm, nhìn bản thân trong gương, cô giận dỗi nhẹ, xả nước rửa đi rửa lại mặt nhiều lần:
- Đồ xấu xa, Vương Ngự Phong! Dám trêu mình.
Á!...Cái khuôn mặt này, sao lâu hết vậy, thế này thì ai dám ra ngoài chứ? Đi tắm vậy.
Gần 1 tiếng sau cô mới bước ra, tay đang cầm khăn lau đầu, mình khoác áo tắm.
- Em làm gì mà lâu vậy? Ra ăn sáng đi, anh nấu xong rồi nè.
"Cạch"_ Tiếng đặt đĩa xuống bàn.
- Ơ? Em tưởng anh vẫn muốn ngủ mà, sao dậy rồi, lại còn xuống bếp?
- Anh háo hức đến tối nay có chuyện vui nên không có ngủ được.
Phải dậy ngay tẩm bổ cho vợ chứ.
Mà...em mặc vậy thì anh sao đây?
- Ưm...Thôi đi ngay! Anh nói gì vậy trời? Thường ngày tắm xong em cũng bận vậy mà.
Thiệt là...
- Vậy hả? Tại mỗi ngày em đều đẹp hơn nên phải khác chứ.
- Dẻo miệng gớm!
- Đợi anh đi đánh răng rửa mặt rồi ra anh sấy tóc cho.
Mà nè...không mấy nếu em thấy vướng thì cứ thoải mái cởi ra.
- Anh à!
- Dù gì anh cũng thấy hết rồi còn gì?
- Đi ngay và luôn!
- Rồi rồi anh đi, đói thì ăn trước đi, không phải đợi.
- Không! Em đợi anh mới ăn đó.
Cô cũng nhanh chóng lấy hai bộ quần áo đem ra là.
Một lúc sau khi anh đã sấy tóc cho cô, hai người cùng ngồi bàn ăn sáng rồi dọn dẹp và thay đồ.
Họ cùng đi trên chuyến xe bus, đến công ty Tiêu Y thì chào nhau còn Ngự Phong tiếp tục ngồi xe đến công ty.
Ngày cuối tuần đã đến, Ngự Phong và Tiêu Y thuê một chiếc xe ô tô con đi đến sân bay đón mẹ ( Ngự Phong đã có bằng lái xe).
Theo kế hoạch thì họ đã trở về căn hộ cất đồ cho mẹ rồi đến nhà bà nội ăn cơm.
Đến khi tối muộn mới lại trở về.
" Tít! Cạch!"_ Tiếng khóa cửa
- Mẹ ơi mẹ đi tắm trước đi ạ, nãy trước khi ra ngoài con đã bật nóng lạnh rồi đó.
Chắc mẹ đi cả ngày nay cũng mệt lắm rồi, trời cũng lạnh, mẹ ngâm nước ấm một lát rồi mau chóng đi ngủ.
- Rồi rồi, đúng là chỉ có con dâu mẹ mới thương mẹ như vậy thôi!
- Ơ con cũng thế mà?
- Khỏi! Ta phải đi tắm.
Mẹ đi nha con iu!
- Dạ! Hihi...Sao? Anh lườm gì?
- Em cướp mẹ của anh!
- Vậy có bản lĩnh thì anh cướp lại đi, lêu lêu!
- Em! Đứng lại!
- Oái! Thả em xuống mau, anh dám! ( Ngự Phong nhấc cô lên, vác lên vai rồi đánh vào mông cô khiến cô đỏ mặt giãy dụa).
- Mình đi ngủ thôi!
- Không! Em muốn đi tắm.
Anh thả em đi mà, mẹ còn ở đây đó!
- Tiếng nước át hết rồi, mẹ không nghe thấy gì hết.
- Á...Xấu hổ quá đi! Tối nay em không ở với anh nữa đâu, em muốn ngủ với mẹ.
- Không! Được! Nếu em dám bỏ anh, anh sẽ khiến em không xuống được giường luôn đó.
Vả lại, em mà qua ngủ với mẹ, chắc chắn em sẽ bị mẹ châm chọc cho đấy.
Mẹ nào con nấy mà!
- Xin tha ạ! Thả em xuống đi, em muốn đi ngủ mai đi l...!Á!
- Vậy đi ngủ nhanh thôi, anh 'dỗ' em.
- Không...
Mẹ Ngự Phong là người rất yêu chiều con dâu và Tiêu Y cũng rất quý trọng mẹ và tính cách của hai mẹ con cũng hợp nhau nên dù có mẹ chuyển đến ở cùng thì gia đình vẫn luôn êm ấm, có khi còn nhộn nhịp và vui vẻ hơn.
Vào một buổi tối, Tiêu Y vừa về đến nhà đã nhìn thấy mâm cơm đặt sẵn ở trên bàn, mẹ và chồng đang ngồi đợi mình, cô cảm động nhưng vẫn phàn nàn:
- Huhu! Mẹ đợi con lâu chưa ạ? Tại bữa nay công ty con ăn liên hoan trước kì nghỉ Tết, chị chủ không cho vắng mặt.
Con phải đi rồi lẻn về trước những vẫn muộn như này.
- Mới dọn lên luôn đó, con xem, thức ăn còn bốc hơi nóng hổi.
Mẹ còn định gọi xem con đang ở đâu cho mẹ đi với ấy chứ.
- Mà đúng rồi! Mai con bắt đầu được nghỉ, anh cũng vậy.
Không mấy chúng ta đi đâu đó chơi đi, lâu rồi mẹ mới về nước, nhiều cái thay đổi lắm.
Hay gọi cả bà nội bà và bác...
- Bà con năm nay cũng cao tuổi rồi, bà không thích đi xa đâu.
Ba chúng ta đi thôi.
- Anh cũng thấy được đó.
Đưa đồ anh cất cho, em vào rửa tay ăn cơm.
- Dạ em cảm ơn ạ.
Đồ ăn ngon quá đi.
Cả ba người ngồi ăn cơm và trò chuyện vui vẻ với nhau.
Tiêu Y tranh thủ kể về những lần Ngự Phong làm cô buồn phiền cho mẹ nghe.
Anh cũng không chịu ngồi yên mà cũng nói về những lần ấy anh cũng đã chủ động xin lỗi.
Nhân lúc ấy thì mẹ cũng đã kể về mối tình của mình với ba Ngự Phong cho các con nghe.
Cứ như vậy bữa cơm tối ấy dù bên ngoài trời đang lạnh lẽo nhưng bên trong căn hộ lại tràn đầy sự yêu thương và đầm ấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...