Anh Ấy Chỉ Thích Tôi


Hôm sau, cả hai đều rất bận rộn.

Chu Văn Chử sau khi trở thành sinh viên năm ba đã bắt đầu hạng mục nghiên cứu của mình, sau đó liền bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình, mấy năm gần đây đều bận đến mức sinh hoạt hàng ngày cũng không có thời gian, đối với anh mà nói, việc làm duy nhất khi có thời gian rảnh chính là ở cùng với Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt khi đi học đạt thành tích vô cùng xuất sắc trong khoa, vì vậy quyết định tiếp tục học lên thạc sĩ, cuộc sống của nghiên cứu sinh so với sinh viên đại học càng bận hơn vài phần, cô dường như toàn tâm toàn ý vào việc học tập này.
Sinh nhật của Lâm Nguyệt năm nay, Chu Văn Chử vội vàng dành thời gian để chuẩn bị một phen, từ lúc còn sớm anh đã rời công ty đi đến trường học để đón cô, vừa đúng lúc bắt gặp Lâm Nguyệt đang bị người lạ chặn lại tỏ tình.
Người tỏ tình chính là một nam sinh, vừa mới vào học năm nay, trong lúc xem video tốt nghiệp của những sinh viên đại học chính quy ưu tú đã nhìn thấy Lâm Nguyệt, vừa gặp đã yêu, biết được cô vẫn tiếp tục việc học lên cao học ở đại học Tĩnh Hoa, liền có tâm tư này.

Diện mạo của nam sinh này cũng không tầm thường, cao cao gầy gầy, có vài phần phong thái của Chu Văn Chử năm đó, trong lòng cậu ta ôm cây đàn ghi-ta, làm lơ ánh mắt của những người qua đường, thâm tình mà đàn một khúc “Thư gửi Elise”.
Lâm Nguyệt dường như vị nam sinh kia và các bạn cùng lớp của nam sinh đó vây quanh, tạo thành một vòng tròn nhỏ hẹp, người chung quanh cũng không rõ nguyên do mà đến xem náo nhiệt, ở bên cạnh điên cuồng vỗ tay, một tiếng lại một tiếng hết đợt này đến đợt khác hô: “Hẹn hò đi”.
Chu Văn Chử thật sự nhìn không được, xem như anh đây không tồn tại à? Anh ho nhẹ một tiếng, xoay người từ trong xe lấy ra một bó hoa hồng lớn mà đi tới, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà bình tĩnh đi qua vòng vây,đứng ở trước mặt Lâm Nguyệt.
Trên môi anh hàm chứa vài ý cười, trong ánh mắt buồn cười của Lâm Nguyệt tặng hoa hồng cho cô: “Bà Chu, đêm nay có thể mời em cùng ăn bữa tối không?”
Nam sinh đã bị hai từ “bà Chu” làm cho cứng đờ, trơ mắt nhìn nữ thần trong lòng bị Chu Văn Chử đưa đi.
Lên trên xe, Lâm Nguyệt đang muốn thắt dây an toàn, đột nhiên Chu Văn Chử cúi người đến gần, ở trên môi cô mà đặt xuống một nụ hôn thật lâu, sau đó mới nói cho cô nghe: “Nguyệt Nguyệt, anh ghen.”
Nụ hôn tiếp theo của Chu Văn Chử so với hồi nãy còn sâu hơn, Lâm Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa xe một cái, sợ các sinh viên khác còn đang nhìn, ở trước ngực anh vỗ hai cái: “Đi trước đã.” Chu Văn Chử còn cười, lại không chịu buông tha cô, lại hôn một hồi lâu, mới cảm thấy thỏa mãn mà ngồi ngay ngắn, đưa Lâm Nguyệt về nhà.
*
Sau khi hai người kết hôn, đến năm thứ ba thì Lâm Nguyệt mang thai.

Cô tính cách mạnh mẽ, chẳng sợ lớn bụng, cũng không muốn vì chuyện này mà tạm nghỉ học, ở nhà dưỡng thai, ở trường, công việc cũng không nặng nhọc gì, nhưng Chu Văn Chử thì khẩn trương vạn phần, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cái bụng của Lâm Nguyệt.
“Yên tâm đi, bảo bối của chúng ta rất khỏe mạnh.” Lâm Nguyệt kéo tay Chu Văn Chử đặt ở trên bụng, không bao lâu, trên bụng có cảm giác như xuất hiện một nắm tay nho nhỏ, tựa hồ như là đang chào hỏi với ba.

Như thể cảm nhận rõ ràng được động tĩnh của con trong bụng cô, lo lắng của Chu Văn Chử chẳng những không giảm mà còn có xu hướng tăng thêm.

Buổi tối, khi Lâm Nguyệt đi ngủ, có thể anh đã bị mất ngủ từ rất lâu rồi, ngồi bên mép giường mà nhìn chằm chằm vào cái bụng của cô, có lúc Lâm Nguyệt nửa đêm tỉnh lại, còn có thể nghe được anh đang cùng đứa nhỏ trong bụng nói nói gì đó.
Cô xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, làm nũng kêu Chu Văn Chử lên giường, bản thân mình nằm trong lòng ngực anh: “Ông xã, anh như vậy, buổi tối con sẽ ngủ không được.”
Anh một tay ôm lấy Lâm Nguyệt, một tay nhẹ nhàng giúp cô mát xa, theo bản năng nói nhỏ: “Sau này anh sẽ nói nhỏ tiếng, không đánh thức con, em cũng ngoan ngoãn đi ngủ thôi.”
Gần mười tháng mang thai, đã đến ngày sinh, quá trình sinh của Lâm Nguyệt thuận lợi vô cùng, cô đến bệnh viện trước một ngày so với ngày dự sinh để nghỉ ngơi, thời điểm bụng đau lên, bác sĩ cũng vừa lúc ở bên cạnh kiểm tra sổ ghi chép thông tin.

Giường bệnh vừa mới được đưa vào phòng sinh, Chu Văn Chử còn đang tính toán thay bộ đồ vô khuẩn để đi vào cùng cô, nhưng anh còn chưa mặc xong quần áo, hộ lý đã vui vui vẻ vẻ chạy ra tuyên bố kết quả: “Chúc mừng anh Chu, mẹ con bình an.”
Quá trình sinh con tự nhiên khiến người mệt mỏi, may mà điều kiện sức khỏe của Lâm Nguyệt tốt, nên khi mang thai cũng không quá mệt như khi được dạy trước đó, cô từ phòng sinh ra bên ngoài, tuy rằng rằng đầu đầy mồ hôi, tóc đều ướt hết, nhưng cả người đều rất có tinh thần.
Đầu tiên Chu Văn Chử đi đến, nắm lấy tay cô không chịu buông ra, hốc mắt hồng hồng chứa tơ máu: “Nguyệt Nguyệt, cám ơn em.”
*
Tiệc 100 ngày của tiểu công chúa nhà họ Chu, Lâm Khang Thành tới xem qua.

Năm tháng thật là tàn nhẫn, bây giờ đã mấy năm trôi qua, mái tóc của Lâm Khang Thành đã đầy tóc bạc, trên mặt cũng có thêm vài nếp nhăn.
Lâm Nguyệt đem đứa nhỏ cho Chu Văn Chử ôm đi, chính mình đưa Lâm Khang Thành đi tới vườn hoa nhỏ để nói chuyện.
“Nguyệt Nguyệt, ba cùng dì Mạnh Mạnh của con mấy năm nay sống cũng không dễ dàng gì, Uyển Uyển lấy chồng, gả cho anh họ của Tiêu Viễn kia, cuộc sống hàng ngày cũng không tốt là bao.” Lâm Khang Thành đến lúc này mới hiểu được Lâm Nguyệt là một đứa con ngoan, nhưng vận đổi sao dời, bây giờ nói này kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Lâm Nguyệt bây giờ mới dần phản ứng lại.

Kiếp trước cô bị buộc lấy chồng, bọn họ làm cho cô phải gả cho người nọ hình như họ Tiêu, trong nhà rất có tiền, chỉ trách cô là một đứa ngốc, cô liều chết từ chối, cuối cùng bị đưa đến phòng tối sống sờ sờ mà lại bị đói chết.


Kiếp trước sinh mệnh thật ngắn ngủi, Lâm Nguyệt không có cơ hội tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân Lâm Khang Thành nhẫn tâm gả con mình đi.
Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, sự tình trong kiếp này lại phát sinh đến đây, chỉ là, người bị gả đi lại biến thành Mạnh Hi Uyển, mà Lâm Nguyệt, cũng đã không còn tâm tư để tìm hiểu nguyên nhân là gì, cô đã sớm quyết định, không muốn cùng người nhà kia có một chút quan hệ nào nữa.
Lâm Khang Thành nói xong, thái độ của Lâm Nguyệt cũng không có một chút biến hóa gì, chỉ nói một câu: “Đúng không.”
Lâm Khang Thành thật sự khó có thể mở miệng, nhưng trước mắt Lâm Nguyệt là cơ hội duy nhất của bọn họ: “Nguyệt Nguyệt, Uyển Uyển mấy năm nay sống không được tốt, ba nghe nói nhà họ Chu có tiền có thế, có thể nhờ Chu Văn Chử giúp đỡ hay không, nếu không dì Mạnh của con luôn buồn rầu, sức khỏe càng ngày càng kém.”
Lâm Nguyệt đối với những lời này mắt điếc tai ngơ, đứng lên, tầm mắt thoáng nhìn cửa sau cửa vườn hoa: “Đợi lát nữa ông có thể rời đi từ phía kia.”
Buổi tối hai vợ chồng trò chuyện, Lâm Nguyệt phá lệ mà dính người, dựa vào lòng ngực của Chu Văn Chử, vỗ vỗ ru ngủ con gái ở bên cạnh bọn họ.

Chu Văn Chử biết cô hôm nay tâm tình không vui, liền đem Lâm Nguyệt ôm càng chặt hơn: “Anh sẽ sắp xếp, sau này sẽ không để bọn họ đến gần em nữa.”
Lâm Nguyệt gật đầu, duỗi tay nhéo cằm Chu Văn Chử: “Ông xã, anh về sau phải là một người ba tốt nha.”
Cô đã phải chịu đựng chuyện này, hiểu rõ chuyện này có quan trọng như thế nào, bản thân mình không thể có được, liền muốn con gái mình có được nó.

Cô con gái nhỏ này ngủ trong ổ chăn nhỏ, khỏi phải nói có bao nhiêu sự đáng yêu.
Chu Văn Chử cúi đầu, ở trên môi Lâm Nguyệt đặt xuống một nụ hôn: “Được.”
*
Sự thật chứng minh, làm một người ba tốt khá dễ dàng, nhưng phải làm một người ba kiên nhẫn, thực sự có chút hao tâm tổn sức.

Công chúa nhỏ nhà họ Chu trời sinh tính tình hoạt bát hiếu động, từ nhỏ đã thể hiện bản chất hơn người, cùng người khác đánh nhau chỉ là thể hiện một chút lòng thành, cô bé thích nhất là lặng lẽ rời nhà mà trốn đi.
Năm nay Hướng Tần về nước, cả nhà đoàn tụ một lần, Hướng Tần mấy năm nay ở trong vạn bụi hoa, lại không thể yên ổn mà thành gia lập thất, thấy cô con gái của Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt liền thích đến chịu không được.


Nhưng ai cũng không nghĩ tới, hôm đó khi cậu ta về Úc Châu, vậy mà thuận tay mang theo công chúa nhỏ đi luôn.
Thời điểm Chu Văn Chử nhận được thông báo, cô công chúa nhỏ đã đi theo chú Hướng ở nơi xứ người vui vẻ chơi đùa.
Anh quả thực đau đầu vạn phần, gấp không chờ nổi mà ngồi máy bay chạy đến nơi đón người.
Công chúa nhỏ còn chưa chịu tình nguyện về, quấn lấy ba ở lại chơi một vòng mới lưu luyến về nhà.

Về đến nhà, công chúa nhỏ đô đô miệng, chạy đi tìm mẹ cáo trạng: “Ba la con.”
Cô còn nhỏ nhưng gan lại to bằng trời, Chu Văn Chử đuổi theo, lúc sau gặp được người, thấy không có việc gì, một câu nói nặng cũng không nỡ, chỉ ở trên đỉnh đầu cô con gái nhỏ xoa xoa, nhẹ giọng trách cứ nói: “Quỷ nhỏ nghich ngơm.”, cô bé nghe xong liền ủy khuất vạn phần mà biến thành “ba la con.”
Lâm Nguyệt làm sao không biết con gái nhà mình là loại mặt hàng như thế nào, cô đem tóc buộc lại, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bạn nhỏ: “Vậy con rời nhà bỏ đi, chạy đến một nơi xa như vậy, đã nói với ba và mẹ chưa?”
Cô công chúa nhỏ rầm rì xoay xoay người, không muốn nói.
“Con muốn đi đâu, ba và mẹ đều có thể dắt con đi nha, nhưng mà chạy trốn như vậy sẽ khiến chúng ta rất lo lắng, ba vì con, đã mấy ngày không nghỉ ngơi, ngồi trên máy bay đều khẩn trương đến chịu không được, sợ rằng Ương Ương nhà ta đến Úc Châu rồi sẽ cảm thấy không thoải mái.” Lâm Nguyệt kiên nhẫn dạy con gái, “Ương Ương về sau không thể như vậy, đã hiểu chưa?”
Công chúa nhỏ tuy là nghịch ngợm, nhưng cũng có thể nghe ra được đạo lý, nghe được lời này liền an phận, ngoan ngoãn chính mình đi đến ven tường, tự động lãnh phạt: “Ương Ương biết sai rồi.”
Nhưng mà bạn nhỏ Chu Ương Ương thái độ nhận sai rất tốt, cũng không có nghĩa là sau này cô bé sẽ nghiêm túc cải thiện, khi học tiểu học, một lần đi dã ngoại đến CS thi đấu, cô nàng cùng mấy bạn học dự thi sau khi kết thúc, lại chủ trương mang theo đồ ăn chạy vào trong núi sâu: “Nấu cơm dã ngoại đi.”
Chu Văn Chử cùng Lâm Nguyệt, giáo viên, cùng những phụ huynh khác cùng nhau nghĩ mọi cách để vận dụng vô số nhân lực, thời điểm tìm được người, cô quỷ nhỏ lớp một đang săn ống quần ở dòng suối nhỏ bắt cá chơi, nhìn thấy ba mẹ tới, Chu Ương Ương kinh hộ một tiếng, xoay người liền bỏ chạy, bị Chu Văn Chử tay mắt nhanh lẹ bắt trở về, kẹp trong ngực không thể động đậy.
Chu Văn Chử đối với cô con gái này quả thực đau đầu vạn phần, đánh mắng thì lại luyến tiếc, nhưng chỉ dựa vào giáo dục thì công chúa nhỏ lại nghe không vào, trước kia chính mình chạy lúng túng, lần này còn mang theo mấy bạn học cùng lớp, mặt những phụ huynh đều giận đến điên người.
Về đến nhà, hai cha con vào phòng đọc sách tâm sự, thời điểm Lâm Nguyệt đi đến bên cửa, cố ý nói câu: “Ông xã, anh đừng đánh con mà.”
Chu Ương Ương mở to hai mắt nhìn theo bóng dáng mẹ mình đang muốn rời đi, nề hà đem cửa phòng đóng lại.

Trong lòng cô bé biết, ba là một người nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân may mắn, nếu chính mình không làm sai chuyện gì, liền sẽ không bị trách cứ, dù sao ba mẹ cũng yêu thương bé nhất.
Kết quả Chu Văn Chử cũng không nói nhiều lời, đơn giản là tìm một quyển sách giáo khoa tiểu học đưa cho công chúa nhỏ, kêu cô ngồi bên cạnh đọc sách, anh thì vôi vàng làm việc, họp hội nghị một người tiếp một người, yêu cầu phê duyệt phương án cứ chồng chất không ngừng, Chu Văn Chử bận đến nửa đêm, quay đầu nhìn lại, cô công chúa nhỏ đã ghé vào trên bàn nhỏ mà ngủ rồi.
Tư thế Ương Ương đi ngủ so với Lâm Nguyệt không có khác biệt gì lắm, tay nhỏ nắm thành nắm tay, miệng nửa giương, Chu Văn Chử nhìn một lát, khom lưng bế cô bé lên, đưa đến phòng ngủ chính.

Lâm Nguyệt đem con gái sắp xếp ổn thỏa, đi qua dựa vào trong lòng ngực của Chu Văn Chử:
“Thật muốn mang con đi leo núi Châu Phong sao, Ương Ương còn nhỏ như vậy…”

Chu Văn Chử trước tiên sắp xếp công việc ổn thỏa, vì chính là tự trải nghiệm giáo dục con gái, con bé nếu thích loại mạo hiểm kích thích như vậy, vậy mang theo đi trải nghiệm chuyện kích thích nhất.

Tuổi của Ương Ương thực sự còn rất nhỏ, Chu Văn Chử cũng không nghĩ đến đến chuyện thực sự muốn hoàn thành nhiệm vụ, tuy nói kế hoạch là đi đến đâu thì tính đến đó, nhưng vẫn muốn cho cô con gái nhỏ này hiểu rõ, bình đạm mới là thái độ sinh hoạt thường ngày, loại chuyện hoàn toàn kích thích, ngẫu nhiên đến một lần như vậy là đủ rồi.
Giai đoạn đầu yêu cầu chuẩn bị nội dung rất nhiều, Chu Văn Chử tỉ mỉ kỹ càng lên kế hoạch, tận lực đảm bảo mọi chuyện đều ổn thỏa.
Trước khi xuất phát, Chu Ương Ương mới được thông báo cho biết mục đích lần này của chuyến du lịch, cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ấp úng hỏi Lâm Nguyệt: “Mẹ cũng đi sao?”
“Đi chứ, mẹ sẽ đi cùng Ương Ương.”
Lâm Nguyệt ôm cô con gái nhỏ một cái, vốn định an ủi một phen, lại không nghĩ đến giây tiếp theo Mênh Mông liền nhảy lên.

“Quá tốt rồi, một nhà chúng ta có thể đến đỉnh núi chụp ảnh gia đình nha, còn cùng nhau chụp ảnh với quốc kỳ nữa!”
Chu Văn Chử cười khẽ, cô con gái này của anh cũng thật là, tinh thần mạnh mẽ yêu thích mạo hiểm, cũng không biết đi truyền từ ai.
Đương nhiên, trèo lên Châu Phong không phải là một chuyện đơn giản, nó so với việc chạy trốn phụ huynh, hay mang bạn học đi vào trong núi nấu cơm dã ngoại đều khó hơn vạn phần, công chúa nhỏ Chu Ương Ương đặt mục tiêu muốn lên đến đỉnh núi e là không có chuyện một lần là xong ngay được.

Chờ đến khi cô nàng 25 tuổi năm ấy, một nhà ba người trải qua vài lần thất bại trước đây, tổng kết đầy đủ kinh nghiệm tích trữ được, mới cuối cùng hoàn thành được tấm ảnh chụp chung này.
Đỉnh núi rộng lớn mạnh mẽ đều không phải là đôi câu vài lời có thể miêu tả, lúc đó Mênh Mông đã lớn, cô giơ camera xoay người: “Ba, mẹ, hai người đứng ở đó, để con chụp ảnh cho hai người.”
ĐỈnh núi tuyết trắng xóa, quốc kỳ trong gió bay phấp phới, Chu Văn Chử ôm lấy Lâm Nguyệt, hai người tay nắm tay, chạm trán vào nhau, tầm mắt nhìn đối phương, một tiếng răng rắc, con gái hai người tươi đẹp nở nụ cười, lưu lại một bức hình trân quý.

Chu Văn Chử bỗng nhiên nhớ tới đã từng ở trong nhà xem qua tấm hình cũ kia, xuyên qua kẽ hở thời gian, kia là ảnh chụp một cô gái lớn lên, trở thành người vợ cùng anh bên nhau cả đời.
Sau đó vợ anh, lại vì anh mà sinh ra Mênh Mông, hai người họ có gương mặt giống nhau, đều có nét đẹp tương tự.

Như vậy, sinh mệnh cứ tiếp nối, đây chính là lời bảo chứng lãng mạn nhất cho câu “Anh yêu em.”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận