Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý Khổ
Đêm khuya, rừng Sơ Ảnh.
Sương đặc không tan, ngoằn ngoèo vấn vít, khắp chốn không đường.
Tiêu Dương gạt đám cây thấp trước mắt sang một bên, mày kiếm tuấn lãng cau lại một chỗ, vẻ mặt hung hăng: "Chết tiệt!"
Nói xong liền thấy từ đám sương mù dày đặc hiện lên một bóng ma tóc dài tung bay!
Lại giật thót lui lại hai bước.
Bóng ma tóc dài kia chậm rãi đến gần, sắc mặt không vui: "Chỗ này của ta đã đặt trận pháp, ngươi không thoát được đâu."
Con ngươi Tiêu Dương đầy ngoan độc, lạnh lùng cười: "Ta đây một mồi lửa đốt sạch chỗ này của ngươi!"
Lương Phượng: "Trước khi ngươi đốt hết chỗ này, ta đã có thể bắt ngươi về."
Tiêu Dương trầm giọng: "Ngươi rốt cuộc là nhân vật gì của nước Lương? Ngài thân thủ tốt như vậy, không bằng thức thời một chút."
Ánh mắt Lương Phượng âm u: ".....Ta chỉ muốn ngươi ở lại cùng ta."
Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...