Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý Khổ
Nửa đêm.
Trên giường bạt.
Tiêu Dương trở người, khí áp quanh thân cực thấp: "......"
Lương Phượng vuốt vuốt gáy Tiêu Dương: "Sao vậy, không thoải mái sao?"
Tiêu Dương cảm nhận được bên má mình áp vào lồng ngực trần trụi, nhìn nhìn Lương Phượng cố tình nằm xích lên trên, để mình áp mặt vào ngực y: "Ngươi cố ý phải không?"
Lương Phượng nắm lấy tay Tiêu Dương đặt lên ngực mình: "Ta chỉ muốn xem ngươi có thích hay không." Ngập ngừng một lát, "Ngươi không thích phải không?"
Tiêu Dương bỗng nhiên vô cùng thương tâm, cả người đều cảm thấy lao lực quá độ.
Hắn cam chịu, như muốn phát tiết mà ôm chặt Lương Phượng, ụp đầu vào ngực y, nghiến răng nghiến lợi: "Thích! Thích muốn chết! Mẹ nó ngày nào đó ngươi bức tử ta là tốt nhất!"
Ôm lấy vai người kia, ở trước ngực y cọ qua cọ lại để xả tức!
Mới giật mình cảm thấy ngực Lương Phượng ấy thế mà lại có thịt!
Vừa lớn vừa mềm, mềm mại lại vẫn rắn chắc.
Trong đầu Tiêu Dương "ong" một tiếng, đưa tay gạt vạt áo dưới của đối phương, quả nhiên chạm tới một hai ba bốn năm... sáu khối cơ bụng!
Hắn không cọ ngực nổi nữa, ngây ngẩn ngẩng đầu nhìn Lương Phượng, khoé miệng cong cong, ngữ khí lành lạnh: "Không ngờ dáng người ngươi cũng tốt lắm."
Hắn lột sạch quần áo của người ta, nhìn thân mình cốt nhục cân xứng, da thịt co dãn, lại nhìn khuôn mặt âm nhu tuyệt mỹ cực kì gạt người kia.
Lại càng thêm bi thương.
Hắn chẳng muốn mắng bảo y cút nữa.
Tức đến phát điên chỉ có thể cọ ngực để phát tiết, lại nhìn thấy tiểu hồng quả ở trước ngực người kia, hung hăng cắn một cái!
Rất là hung tợn luôn!
"A..." Lương Phượng nhíu mày, đưa tay vuốt ve gáy Tiêu Dương, nhẹ giọng trấn an: "Từ từ thôi, không cần gấp."
Tiêu Dương hung hăng cắn một vòng lớn trên ngực, tức giận ngẩng đầu: "Cái đệch nói kiểu gì thế! Ngươi làm như đang cho con bú vậy!"
Lương Phượng không chút để ý sự mất tự nhiên của Tiêu Dương, vuốt ve đầu hắn dịu dàng nói: "Ngươi tiếp tục đi...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...