QUÁ KHỨ LẶP LẠI.NỖI ĐAU
Hạo phong đem bản hợp đồng và con dấu vào trong xe và lái đi trong chốc lát.Mọi người trong công ty ai cũng không biết anh mang nó đi đâu,chỉ đồn là anh đi cứu một người rất quan trọng.Chiếc xe lăn bánh đến vùng ngoại ô phi như tên lửa,nơi có căn nhà hoang 35 mỏ đá Hoàng Sơn.Khi anh vừa đến nơi,tại đó,ngôi nhà đã bốc cháy,khói bay cao lên đến tận trời xanh.Chiếc điện thoại reo lên,anh nghe máy,là giọng người con gái tên nguyệt Nga:
-Hạo phong…Đến…Cứu…Em!khụ…khụ…khụ…
Hạo Phong bước đến chỗ ngôi nhà đang cháy,khám xét xung quanh:”không có người?”
Anh chuẩn bị rời đi thì có một bàn tay nắm lấy chân anh.Anh nhíu mày ngó xuống,là một cô gái.Anh lật người con gái đó lên:”là Nguyệt Nga sao?”.Anh đỡ Nguyệt nga dậy,cõng cô đi đến chỗ xe rồi lái đi…
Hai tiếng trước…
Trong căn nhà hoang đó,Minh Anh đang khóc,cô khóc vì bây giờ cô đã nhớ lại tất cả,nhớ lại cái quá khứ đáng sợ đó.Cô sợ…sợ một lần nữa…cái quá khứ đó lại lặp lại với cô.Cô rất sợ.
Đến bây giờ thì người cô nhìn rách nát không thể tả,Những vết thương kia bắt đầu khô dần rồi bám chặt vào dây thừng.Người cô tê rát, đôi môi đỏ hồng giờ đây khô khốc vì thiếu nước.Những lúc thế này,cô chỉ cần nhớ lại những kỷ niệm cùng anh bên nhau từ nhỏ đến lớn,cô cũng vui rồi,cô buộc mình phải cố gắng vượt qua những khó khăn này để được ở bên cạnh anh.Cô suy nghĩ lăng quăng một hồi thì hét lên trong long:” Ák,1 tuần nữa là kiểm tra cuối kỳ rồi.Sao mình lại trở nên tàn tạ như thế này đây chứ,bao giờ anh hai và Hạo Phong mới đến cứu mình đây!”-cô than thầm trong cái tình thế ngàn cân treo sợi tóc này,quả không hổ danh là Minh Anh có sức nghĩ ngớ ngẩn nhất quả đất!Cô nhìn sang bảo Ly,thấy sắc mặt của chị cũng chẳng tốt hơn mình được phần nào,nhìn Bảo Ly bây giờ như xác ướp không hồn vậy,cô thấy lo quá.
Chợt cánh cửa nhà hoang mở toang rra,Bảo Nam bước lại gần về phía Minh Anh:
-Minh Anh,xin lỗi-cậu cúi xuống mở băng keo và cởi trói cho cô:
Minh Anh ngạc nhiên nhưng vẫn để cậu cởi trói ình,người cô bây giờ cho dù phản kháng cũng không còn sức nữa
-Bảo Nam,sao lại là cậu?
Bảo nam giải thích:
-Thật ra,tôi cũng không muốn nhúng vào vụ này,chỉ vì Hạo Phong đã làm cho ba tôi tai nạn đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại
Minh Anh ngạc nhiên từ lần này đến lần khác:
-Tại sao?
-Có nói thì cậu cũng không hiểu đâu.Chỉ vì cạnh tranh trên thị trường thôi-Bảo nam vừa nói cũng vừa lúc cởi trói xong cho cô,cô quay sang Bảo Ly cởi trói cho chị
-Tôi thấy cậu bị ức hiếp quá đáng nên mới cởi trói cho cậu,không có nghĩa là cậu được đi-Bảo nam ngăn cản khi Bảo Ly đưa Minh Anh định rời khỏi
-tôi phải về nhà,cậu làm ơn tha cho tôi đi-Minh Anh van xin,bây giờ cô không thể đi được,chỉ có thể lết từng bước
Đang lúc bọn họ xảy ra tranh chấp thì từ bên ngoài cửa một nhóm người xông vào,Minh Khang chạy lại chỗ minh Anh,lo lắng:
-minh Anh,em không sao chứ,Bảo Ly,em có bị làm sao không?
-Em không sao,nhưng Minh Anh bị rất nghiêm trọng-Nói đến đây Bảo Ly ôm mặt khóc
Minh Anh nhìn anh mình ngây ngô hỏi:
-Anh hai,Hạo Phong đâu?
Minh Khang ngạc nhiên thốt lên:
-Minh Anh…em nhớ lại rồi àk?
Minh Anh không trả lời.Minh Khang dẹp chuyện này sang một bên,kéo Bảo Ly đi:
-Chúng ta mau rời khỏi đây mau lên!
-ĐỨNG LẠI!AI CHO CÁC NGƯỜi ĐI !-Bỗng một giọng nói từ bên ngoài vọng vào,thì ra là ông Hồ.Bảo Ly mặt tím tái nhìn ông,mặt cắt không còn một giọt máu:
-Ba!Sao ba lại ở đây
Ông Hồ bây giờ mới nhận ra con gái, ông liền chạy lại:
-Con ơi là con,sao con lại ở đây hả? Ở đây nguy hiểm lắm!
Ông Nguyễn không biết từ đâu đi tới:
-Chà chà! Ông Hồ,hình như con gái ông là bạn của kẻ thù chúng ta thì phải,bây giờ phải tính sao đây?
Ông Hồ Bảo vệ con gái mình:
-Ông hãy thả con gái tôi đi!
Ông Nguyễn cười mỉa:
-Đến nước này thì tôi cũng không muốn cùng bang cùng đảng với ông nữa!-Nói rồi ông ta rút từ trong túi ra một khẩu sung,nhắm vào ông Hồ
PẰNG!
Nhát sung được ghim trên người của một cô gái nhỏ bé đỡ đạn thay cho cha mình,Bảo Ly gục xuống đất. Ông Hồ hét lên:
-Bảo Ly!
Minh Khang nãy giờ còn chưa khỏi hết ngỡ ngàng,thấy người con gái mình yêu đang bị đạn sung ghim vào mìn,anh đau lắm!Anh hốt hoảng chạy lại chỗ Bảo Ly,che chở cho cô.
Ông Nguyễn vẫn chưa dừng ở đó,phát sung tiếp theo vang lên,một con người mới xuất hiện liền gục xuống người con trai đó.
-Hà My!Tại sao…em…-Minh Khang hét lên
Minh Anh lết than hình đẫm máu đầy vết thương của mình,lại gần Bảo Ly và Hà My:
-Hà My,Chị Bảo Ly,hai người mau ngồi dậy đi,chúng ta cùng về nhà nào!-Cô khóc nấc lên
Bảo Nam chứng kiến cảnh đổ máu này,không khỏi bức xúc,quay lại nắm lấy khẩu sung của ông Nguyễn, đá ông ta ngã xuống đất
Vừa lúc đó thì…
Pí po…pí po…pí po…Cảnh sát được minh Khang báo cáo từ trước đang từ ngoài cửa xông vào,Bắt giữ ông Nguyễn, ông Hồ:
-Chúng tôi vừa được nhận lệnh bắt giữ ông.phiền ông phối hợp với phía cảnh sát
Xe cứu thương được đưa đến chở những người bị thương đi.Sau khi Hà My và Minh Anh được đưa đến xe cấp cứu…
Minh Khang nước mắt rơi lã chã trước khuôn mặt mĩ miều của Bảo Ly,Bảo Ly mỉm cười:
-Anh…đừng khóc…có…được không?hự…
-Anh sẽ không khóc,anh phải đưa em đi bệnh viện-anh lấy tay lau lau nước mắt định nhấc bổng cô lên
Bảo Ly lấy bàn tay đẫm máu kéo anh ngồi xuống:
-Đừng…hự…em biết mình…sẽ không sống được…bao lâu nữa…hự…em…bị ung thư…giai đoạn cuối
Minh Khang lấy một ngón tay che miệng cô:
-Em đừng nói nhiều nữa, để anh đưa em đi bệnh viện
Cô cố níu giữ anh, đôi tay nhỏ bé khẽ chạm vào khuôn mặt người mình yêu:
-Em biết…còn có…một cô gái…yêu anh…hự…cũng như em vậy…hự…anh phải chăm sóc tốt cho cô ấy…Hà My…Và…ba của em…hự…em…yêu…anh
Bảo ly nói xong thì bàn tay buông thong xuống,mắt nhắn nghiền.Minh Khang nước mắt lã chã hét lên:
-HỒ HÀ BẢO LY!EM ĐỪNG CHẾT MÀ!
Bên ngoài căn nhà,nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người con trai đã rất lo lắng cho con mình. Ông bật khóc:”con ra đi rồi sao hả Bảo Ly?Con muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”Lỗi là tại ông,tại sao ông lại làm mấy trò này trong khi đó là những việc con gái ông thường phàn nàn,Con bé muốn có cuộc sống trước đây, được ở cạnh cha nó nhiều hơn!
“Bảo Ly,bây giờ cha sẽ xuống đó cùng con!”- ông Hồ đột nhiên gồng người lên,thoát khỏi sự kiểm soát của cảnh sát, ông hung hổ chạy về phía tường nhà gần đó đập đầu vào,một dòng máu đỏ tươi chảy ra…
Minh Khang vừa ra đến căn nhà đó thì…
BÙM!
Căn nhà hoang chìm trong biển lửa…
Mấy người cảnh sát thấy cảnh này giật mình:
-Trời ơi,trong đó mà còn có người nữa thì xong phim luôn rồi!
-Ừ,cũng may mọi người đã ra khỏi căn nhà đó!
Nhưng thực chất…Có người đã dung bom đạn để tự sát
-Bây giờ đã mất tất cả rồi,mình cũng không muốn sống nữa….ba,con xin lỗi vì đã không đến cứu ba…con đi đây…!BÙM…
Một người con trai bế người con gái đã ngất ra bên ngoài, đặt cô xuống nền cỏ khô,nơi có thể được cho là an toàn:”Sao cô lại ngốc đến vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...