Anh à! Em sai rồi!

Kể từ lúc nhận lời lăng nhăng với L, tâm trạng nó cứ trôi nổi bồng bềnh mãi...
Một phần thì thỏa mãn... vì đã chiếm lại được L, người con trai chưa bao giờ là của nó một cách trọn vẹn cho dù cũng đã có lúc hắn từng ở bên cạnh nó...nhưng... trái tim thì vẫn đang ở một nơi xa xôi khác... Ngày đó nó đã hận, rất hận L... nhưng đến khi nhận lời yêu anh mà trong lòng thì vẫn chưa quên hẳn được L... nó mới nhận ra rằng thì ra cảm xúc ngày đó của hắn là như thế! ... Tự dưng cảm thấy muốn trách mình... nhưng lại chẳng thể trách được L ...

Bây giờ khi đã chín chắn hơn, thật buồn cười là nó nhận ra một điều: Hễ thứ gì không còn là của mình, thì mình lại càng ra sức muốn chiếm hữu! . Có lẽ cảm giác của L lẫn nó bây giờ đều là vậy... Hai người không còn là của nhau... lại đang ra sức chiếm hữu nhau... dĩ nhiên... đây là sự tự nguyện~!

Nhưng bọn nó có nghĩ rằng...nếu người yêu của chúng biết được... sẽ đau lòng... sẽ thất vọng... sẽ hụt hẫng đến như thế nào không?

Nó đang vì sự thỏa mãn của mình mà gạt đi cảm xúc của anh, quên mất anh vẫn đang là người yêu chính thức của nó... Quên mất rằng mình đang hứa hẹn rằng sẽ chờ anh...

Đã có lần nghe anh kể một câu chuyện rằng... cũng trong một lần anh đi công tác, ny của a ở Hà Nội đã ngay lập tức lăng nhăng với người khác, và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Không đốt nhà nó đã là may (__ __)... Nghĩ lại, bất giác lại thấy rùng mình... híc híc!

******

Suốt một buổi chiều hoang mang, sau sự hân hoan là tâm trạng vô cùng rầu rĩ, nó cũng quên béng mất chẳng buồn nhắn tin cho anh, rút cục, 6 giờ chiều, anh lại chủ động nt cho nó.

- Vợ hâm quên mất chồng rồi :(!

Ơ... thôi chết!. Chợt giật mình khi nhận được tin nhắn của anh, trái tim đang đứt nhịp của nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì bị kích thích lại. Cố gắng trấn tĩnh lại mình, nó hồi hộp nhắn lại – Ui vợ xin lỗi! Hôm nay vợ mệt quá chồng ạ :(!

- Hả! Sao lại mệt? Vợ ốm à?– Anh sốt sắng hỏi thăm nó.


Ốm... cũng không hẳn là ốm... nhưng cái cảm giác hoang mang khiến đầu óc nặng trĩu, hơi thở mệt mỏi này có lẽ cũng có thể coi là một dạng ốm tinh thần. Nó liền gật gù trả lời anh.

- Vâng ạ! Chắc là thế! Tự dưng thấy mệt mỏi lắm! Chắc là bị ốm tương tư rồi– Chém gió

- Ủ uôi... tương tư ai vầy -

- Còn ai vào đây nữa nhờ:-
- Èo... cái gì mà quan trọng dữ vậy! Không ăn không được sao?

- Ừ... hehe! Vợ không đoán được đâu!

- Chắc không? – Nó cười khẩy, hình như cũng hơi mập mờ đoán ra được rồi. Mặc dù lòng vẫn không chắc chắn lắm... Vì nếu đúng thì... hơi bị bất ngờ!

- Thế vợ đoán thử xem nào:-? – Anh vẫn tha hồ nhử.

- Chẳng nhẽ là... thịt Sói! – Nó gửi tin nhắn đi mà vô cùng hồi hộp, nhịp tim tự dưng tăng lên khiến con bé thở dốc... Đoán sai thì mất mặt lắm! He he!

Một lát sau, anh ngại ngùng nhắn lại.

- Aaaaaaaa!!! Sao vợ đoán chuẩn vậy! Ai nói cho vợ biếtttt! Đang định làm vợ bất ngờ mà:(!

- Hả? Chồng về thật á??? Chồng không đùa vợ chứ??? Vợ chỉ nói đùa thôi mà =))– Sướng quá! Con bé nhảy dựng cả lên! Tung hoaaaaa =))

- Ơ hơ hơ... bị hớ... Thế bây giờ vợ qua N được ko?

- Vâng! Được ạ! C` chờ vợ một chút nhé!

Thế là hí hửng, nó ra đường bắt taxi qua N ngay lập tức, ngồi trong xe, con bé cứ cười tủm tĩm mãi. Lôi tin nhắn ra đọc, đọc đi rồi lại đọc lại, rồi lại tủm tỉm cười sướng khiến cho anh tài xế cũng phải bật cười theo.

- Đi gặp ny hả em?
Ô hay... vô duyên, chuyện của người ta tự dưng xen vào làm gì?
Tính nó vốn không thích nói chuyện với người lạ, đối với người quen thì rất cởi mở, nhưng đối với con trai lạ thì vô cùng lạnh lùng. Nhưng hôm nay vì tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, nên nó cũng cười cười.


- Vâng anh ^^!

- Thế em hẹn người ta ở chỗ nào vậy?

Ô hay... đã nói đường ngay từ lúc đầu rồi mà còn cố hỏi chuyện là sao nhỉ? Khó chịu, nó bắt đầu giở trò... Tự dưng chuyển giọng lạnh ngắt, cúi đầu nhìn vào màn hình một lát, không thèm trả lời, rồi đột nhiên ngước lên nhếch môi cười nhạt.

- Đến khúc đó là rẽ trái nhé anh! Hồi còn sống em từng bị tai nạn ở đó đấy !

- Cái gì cơ? – Anh tài xế lạnh người quay lại nhìn nó, nhưng nó vẫn không thèm trả lời, chỉ nhoẻn cười, mặt đóng băng. Sau khi cứ Cái gì cơ... em nói cái gì cơ... một hồi không thấy nó trả lời thì cũng đành im lặng =]].

Xuống xe, nó hồi hộp sửa sang lại đầu tóc, rồi nhanh chóng bước lên tầng 2, nơi anh hẹn nó.

Đi qua tầng một và tầng hai, muốn ong cả đầu với tiếng nhạc xập xình, may mà cuối cùng cũng thoát ra được đến ban công, một nơi yên tĩnh với khung cảnh vô cùng thơ mộng, view từ đây nhìn xuống dòng đường cũng rất đẹp... anh thật biết cách chọn điểm hẹn!

Nhẹ nhàng bước đến bên anh, nó khẽ để một chiếc lá rơi nhẹ lên vai anh, rồi giả vờ giật mình hù dọa.

- Eo ôi! Gián kìa!

Anh đang ngồi đọc báo, tự dưng nghe thấy gián liền nhảy dựng lên, bật ra hẳn khỏi ghế, gào lên ầm ĩ.

- Đâu đâu! Gián ở đâu!!! Giết nó cho chồng!!

Nhìn mặt anh tái mẹt, nó chỉ biết đứng một chỗ ôm bụng cười sằng sặc.


- Ha ha ha! Anh hai xã hội đen mà lại sợ gián như thế này à! Ôi tôi chết)))

Xấu hổ, anh lại mạnh tay kéo nó ngồi xuống ở ghế bên cạnh.

- Ôi zồi! Chồng chỉ giả vờ để cho vợ cười thôi!

- Ôi zồi! Màu mè! Thế cơ mà =))! Thế tôi mà không cười thì sao?

- Thì tôi cũng chỉ thử cô thôi =;

- Thế cơ maaaaaaa` =))) – Vừa nói, nó vừa kéo dài cái giọng châm chọc của mình ra trêu anh, làm anh phải lừ mắt dọa nó.

- Im ngay! Muốn chết không?

- Ko im! Làm gì được nhau? – Nó bướng, chắc xa anh lâu rồi nên cũng quên thói nhịn anh.

- Là chồng đã nói trước rồi đấy! Đừng trách chồng độc ác! – Vừa nói, anh vừa vung tay lên... con bé cứng đờ tưởng anh định tát nó nên nhắm chặt mắt lại... sợ hãi... Ai ngờ... một nụ hôn bất ngờ áp chặt lên môi... bịt miệng của nó ngay tức khắc... và bàn tay kia cũng chỉ là để ôm lấy mình nó thôi...!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận