Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?
Đợi mãi không thấy cô tỉnh lại anh khuyên mọi người về nhà
nghỉ ngơi để anh và một vài vệ sĩ ở lại chăm sóc cho cô là được rồi. lúc đầu
mọi người không chịu về nhưng sau khi thấy sự kiên quyết của anh thì cũng đành
ra về để anh ở lại với cô.
Vợ à, mau tỉnh lại đi-
anh cầm tay cô thì thầm. lần đầu tiên anh gọi cô là vợ.
Hôm nay lúc cô bị trúng đạn anh đã nhận ra mình yêu cô đến
mức nào, anh không thể để mất cô được. lúc cô ngã xuống, trời đất trong anh như
sập xuống. lúc chờ ở ngoài phòng mổ, anh đã không ngừng cầu trời cho cô không
sao bởi nếu mất đi cô anh sẽ không thể làm gì được mất. anh đã quen với những
món ăn cô nấu , sự chăm sóc ân cần của cô, đã quen với những nụ cười nhẹ nhàng
của cô khi nghịch từng cành hoa, đã quen mỗi khi buồn lại được chia sẻ cùng cô,
đã quen với tiếng gọi dịu dàng ấm áp của cô, đã quen với việc làm cô vui, bảo
vệ cô. Có thể với người khác cô không đặc biệt nhưng với anh những lúc ở bên
ngắm nhìn cô là giây phút êm đềm nhất trong cuộc sống xô bồ cạnh tranh đầy mệt
mỏi và khắc nghiệt trên thương trường. nếu một ngày nào đó cô bước ra khỏi cuộc
đời anh, anh không biết phải làm sao nữa. thật may thượng đế đã không cướp cô
ra khỏi tay anh.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên anh cầm tay cô ngủ thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...