Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến.
Mới sáng sớm, mặt trời còn chưa dậy thì Trương Chân Hàn, Lý Huệ Du và Tiểu Tinh đã bắt đầu xuất phát đến nơi mà mình cần đến rồi.
Vì lúc trước Bành Tú Tú rất thích những nơi yên tĩnh, cũng cực kỳ thích núi, nên sau khi cô ấy qua đời...!Lý Huệ Du đã đem tro cốt của Tú Tú lên một ngôi chùa ở trên núi, hiển nhiên là cô cũng hi vọng kiếp sau của Tú Tú sẽ đầu thai vào một nhà tốt hơn...!Hoặc nếu có thế...!Thì có thể đầu thai làm con gái cô cũng được.
Vừa leo núi, trong lòng của Lý Huệ Du cũng vừa cầu chúc cho nơi tây phương cực lạc Tú Tú vẫn bình an và sớm được siêu thoát.
Còn Tiểu Tinh tuy không biết Tú Tú mới là mẹ ruột của nó, nhưng con bé cũng chấp tay thành tâm cầu phúc cho Tú Tú, thậm chí là con bé còn rất ngoan ngoãn đi theo mẹ mình.
Năm nào cũng như năm nấy, hằng năm Tiểu Tinh đều đến đây vài lần, có khi là đi cùng cô, có khi là đi cùng cha mẹ của cô, nói chung là con bé cũng rất thích nơi này...!Y như Tú Tú vậy.
Cuối cùng thì họ cũng đã đến được ngôi chùa, nơi tro cốt của Tú Tú được lưu giữ.
Hiển nhiên những thầy sư trong chùa đều quen mặt Lý Huệ Du và Tiểu Tinh rồi, họ sống ở đây cũng mấy chục năm, cũng chứng kiến nhiều gia đình đưa tro cốt của người thân lên đây, nhưng chưa có gia đình nào thường xuyên đến thăm cả.
Ngoại trừ cô.
Thí chủ lại đến rồi.Cảm ơn sư đã giúp con trông chừng Tú Tú.Thí chủ đừng khách sáo, ta tin rằng thí chủ sống hiền tích đức, tương lai nhất định sẽ an yên.
Hơn nữa thì...Người có duyên rồi sẽ gặp lại.
C
Lý Huệ Du không hiểu lắm, nhưng cô vẫn gật đầu....!Cô cũng hi vọng là sẽ gặp lại.
Sau khi ba người thắp cho Bành Tú Tú một nén hương xong thì Tiểu Tinh cũng ngồi ở đó và nhìn chằm chằm tro cốt của mẹ ruột, trong lòng con bé có nhiều tâm tư rất phức tạp, nước mắt cũng tự động chảy ra mà không hiểu lý do tại sao.
Trương Chân Hàn thấy con gái khóc liền muốn ôm con gái ra ngoài để thư giãn, đương nhiên Lý Huệ Du cũng gật đầu.
Đợi khi Trương Chân Hàn đã bế Tiếu Tinh đi đủ xa thì cô lại nhìn bạn mình, nói:
- Cậu có biết không Tú Tú, dạo gần đây Tiểu Tinh rất giỏi luôn đó, lúc nào đi học về cũng được giáo viên khen, chăng những thế mà con bé còn rất thông minh, đã là lớp trưởng của lớp nữa kìa.
Dừng một chút, Lý Huệ Du lại nói:
- Xin lỗi cậu...!Tớ biết là tớ đã xin lỗi rất nhiều, nhưng tớ vẫn không dám nói cho Tiểu Tinh biết sự thật...!Con bé gọi cậu là mẹ Tú Tú, nhưng trong thâm tâm con bé chỉ xem cậu là mẹ nuôi...!Tớ...!Thật sự không dám nói ra sự thật là...!Cậu mới là mẹ ruột của con bé.
Lý Huệ Du vừa dứt lời thì Đồng Thuật Khiêm đang trốn ở phía sau bức tượng phật cũng khựng lại, vốn dĩ hắn ta định sẽ tự tay tiễn Lý Huệ Du xuống địa ngục, nên đã chờ sẵn ở nơi này từ sáng sớm, còn về Trương Chân Hàn và
Tiểu Tinh thì cũng đã có Bạch Linh Lung hỗ trợ rồi.
Nhưng hắn ta trăm tính ngàn tính vẫn không tính ra...!Tiểu Tinh là con gái của mình!
Đồng Thuật Khiêm lúc này liền bước ra ngoài, nói:
- Cô nói thật sao?
Giọng nói quen thuộc đến mức có chết thì Lý Huệ Du cũng nhận ra, chủ nhân của giọng nói này chính là tên khốn đã ruồng bỏ mẹ con của Tú Tú đây mà!
Lý Huệ Du nhìn hắn ta, cô nhíu mày, nói:
Đồng Thuật Khiêm, sao anh lại ở đây?Lý Huệ Du, cô nói Tiểu Tinh là con của Tú Tú? Cô nói thật sao?Thì như anh đã nghe, Tiểu Tinh vẫn gọi Tú Tú là mẹ mà, đương nhiên con bé là con của Tú Tú rồi.Đồng Thuật Khiêm lúc này cũng không muốn đôi co với cô, có vẻ như hắn ta đang gấp gáp với điều gì đó.
Đột nhiên Lý Huệ Du lại nghĩ đến một việc...!Nếu Đồng Thuật Khiêm ở đây thì liệu có ai đang ở ngoài hay không?
Ngay sau đó Lý Huệ Du cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng không gian xung quanh bây giờ đang rất phức tạp, có rất nhiều người đang vây quanh Trương Chân Hàn và Tiểu Tinh.
Trái tim của Lý Huệ Du liền đập hẫng đi một nhịp...
Chuyện gì vậy...!Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở đây vậy chứ?
Đồng Thuật Khiêm, anh đã làm gì rồi hả!Không phải tôi...!Tôi chỉ dẫn theo hai người thôi...!Thật sự không phải tôi...Khi này, Bạch Linh Lung từ đám đông bước ra, mỉm cười nói:
Đã lâu không gặp...!Tiểu Du!Bạch Linh Lung!#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...