Đến cuối cùng Trương Mộc Oánh cũng không thể không nghe theo lời anh trai, cô ấy đã đến tìm Lý Huệ Du dưới sự ngạc nhiên của rất nhiều nhân viên khác.
Phải biết rằng vị tiểu thư này được nuông chiều từ nhỏ, từ trước đến nay người cô ấy tìm chỉ có ba người, một là anh trai của mình - Trương Chân Hàn, hai là trợ lý của anh trai - Nam Đình, ba là người bạn thân của anh trai, kiêm luôn vị trí trưởng phòng nhân sự là Bạch Linh Lung, chẳng những thế mà ở công ty còn có lời đồn rằng Bạch Linh Lung chính là nàng dâu chưa qua cửa của Trương gia, mối quan hệ của họ chỉ có thể tiến thêm chứ không thể nào lùi lại.
Ấy thế mà tiểu công chúa Trương gia lại tìm Lý Huệ Du làm gì chứ?
Đừng nói người khác, đến Lý Huệ Du cũng không hiểu cô gái này muốn tìm mình làm gì nữa, nhưng theo phép lịch sự thì Lý Huệ Du cũng đi ra ngoài nói chuyện với cô ấy.
Khi này Trương Mộc Oánh liền cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chị Huệ Du...!Chuyện hôm qua là do em không hiểu chuyện...!Em xin lỗi chị, cũng hi vọng chị chuyển lời xin lỗi của em đến Tiểu Tinh.
Em thật sự không cố ý làm Tiểu Tinh khóc đâu.
Lý Huệ Du nhìn Trương Mộc Oánh, sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng cười, nói:
- Không sao, Tiểu Tinh cũng không để bụng đâu.
Trương tiểu thư không cần phải trịnh trọng như vậy.
- Nhưng em nghe nói hôm qua Tiểu Tinh phát sốt cả đêm...!Con bé không sao chứ?
- Buổi sáng này đã hạ sốt rồi, chắc là không sao.
Lý Huệ Du vừa dứt câu thì Huỳnh Tĩnh từ trong phòng cũng đi ra, chị ấy nhìn cô, nói:
- Tiểu Du, em có điện thoại kìa.
Đến đây Lý Huệ Du cũng có hơi giật mình, vì bình thường vào giờ này thì chẳng có ai gọi cho cô cả, lẽ nào con gái của cô xảy ra chuyện gì rồi sao? Khi này Lý Huệ Du cũng chỉ nói thêm vài câu với Trương Mộc Oánh rồi nhanh chóng chạy vào nghe máy, Trương Mộc Oánh cũng không an tâm nên đã vào cùng.
Trên điện thoại hiện lên là số điện thoại của mẹ, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến cho trái tim của Lý Huệ Du đập hẫng đi một nhịp.
Cô đưa tay nhận máy.
- Con nghe đây mẹ.
Nhưng ở đầu dây bên kia thay vì là giọng của mẹ cô thì lại là giọng non nớt của một đứa bé, không cần nói cũng biết là Tiểu Tinh Nhi nhà cô rồi, nhưng mà đi theo giọng nói đó là tiếng nức nở.
- [Mẹ ơi...!Mẹ ơi...]
- Tiểu Tinh, con sao vậy? Sao lại khóc rồi?
- [Mẹ đâu rồi...!Tiểu Tinh muốn ôm mẹ...!Mẹ ơi...]
Nghe tiếng con gái khóc nức nở lại đòi ôm mẹ, thì cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng phải mềm lòng thôi.
Nhưng vì ở đây là công ty của người ta, cô cũng đâu thể nào mang theo con gái đến tận đây được.
- Tiểu Tinh ngoan, đợi buổi trưa mẹ sẽ về ôm con được không?
- [Không thích...!Muốn mẹ...!Tiểu Tinh muốn mẹ cơ...]
Trương Mộc Oánh nhìn biểu cảm của Lý Huệ Du có chút khó xử, cô ấy liền chạm vào vai của cô, theo quán tính thì Lý Huệ Du cũng xoay người lại nhìn.
- Chị cứ đưa Tiểu Tinh đến đây đi, để em nói với anh trai cho.
Xem như là em xin lỗi chuyện hôm qua, nha?
Ban đầu Lý Huệ Du cũng định từ chối, nhưng nghe tiếng con gái cứ đòi mẹ như thế thì cô cũng mềm lòng, cuối cùng là đã gật đầu đồng ý.
Sau đó Trương Mộc Oánh cũng đi lên phòng của Trương Chân Hàn để nói về chuyện Tiểu Tinh Nhi sẽ đến, còn ở bên này Lý Huệ Du cũng đã nhờ mẹ đưa con gái đến công ty, sau đó cô sẽ xuống đón con bé.
[...]
Lúc Tiểu Tinh vừa thấy mẹ liền nhanh chóng ôm mẹ, thậm chí là còn ôm rất chặt.
Khi này Châu Mỹ Tố cũng chỉ nghĩ là cháu gái vì bị bệnh nên làm nũng một chút thôi, cơ mà dù sao chỗ này cũng là công ty của người ta, bà ấy chỉ sợ cháu gái làm phiền mọi người xung quanh.
- Tiểu Du, để con bé có được không vậy?
- Không sao đâu mẹ.
- Vậy mẹ về trước nhé, buổi trưa nhớ cho con bé ăn cháo rồi uống thuốc, mẹ đã để sẵn trong ấm giữ nhiệt rồi đó.
- Dạ.
Sau đó Lý Huệ Du cũng ôm gái đi vào công ty, ai nấy nhìn thấy con bé đều có chút ngạc nhiên, vì con bé thật sự rất đáng yêu, so với mấy đứa bé cùng tuổi thì có vẻ như Tiểu Tinh nhỏ bé hơn rất nhiều, cũng không phải là vì con bé kén ăn, mà do tạng người của Tiểu Tinh giống với mẹ ruột, mẹ ruột của con bé là Bành Tú Tú, từ nhỏ cũng có tạng người nhỏ nhắn như vậy.
Năm.
Nay Tiểu Tinh bảy tuổi, nhưng nhìn giống với đứa bé bốn, năm tuổi thôi.
- Bé cưng, con có đau ở không?
Tiểu Tinh chỉ ôm mẹ rồi lắc đầu, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết Lý Huệ Du cũng ôm con bé và tiếp tục làm việc.
Huỳnh Tĩnh ở bên cạnh cũng rất tò mò nhìn thử, tuy rằng không phải mẹ con ruột, nhưng hình như con bé rất ỷ lại vào Lý Huệ Du.
Mối quan hệ này còn hơn cả ruột thịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...