Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Tiểu Thất thấy Đại Bạch phun cơm ra, đồng tình nói: “Hắn thật đáng thương.
Không những không ăn cơm, lại còn không biết ăn cơm!”

Tiểu Đào gật đầu, thực thảm!

Trong mắt Đại Bạch tinh quang chớp lóe, lập tức cúi đầu tiếp tục ăn, ăn ăn ăn!

Đại Bạch quả nhiên là cực đói, hắn ăn sạch cơm còn dư lại của hai người,
mặc dù động tác có chút khó xem, nhưng chén rồi liếm sáng láng, thập
phần tốt!

Tiểu Thất nhìn hắn liếm tất cả chén đặc biệt sạch
sẽ, cảm khái nói: “Ngươi đây là đã ăn bao nhiêu khổ a! Vốn dĩ lúc ở nhà, ngươi cũng sẽ không như vậy.”

Có điều lại nghĩ, lời nói
phức tạp như thế, Đại Bạch nhất định nghe không hiểu, đây là nhất định
a, ngươi xem hắn, lúc này không phải ngây ngốc nhìn mình le lưỡi cười
sao!

Lúc là Đại Bạch, hắn le lưỡi cười thì thật đáng yêu,
nhưng bây giờ, cứ có chút kỳ quái. Có điều, Tiểu Thất cảm thấy, chỉ cần
Đại Bạch thật tốt, những thứ này đều có thể vượt qua. Có lẽ có một ngày, Đại Bạch sẽ được nàng bồi dưỡng thành một con chó cái gì cũng biết đây!

Nên biết, lúc hắn vừa tới bên người nàng, cũng là cái gì cũng không biết a, chính mình mang theo hắn chạy quanh sân, hắn cũng từ từ quen thuộc, mặc dù hắn là cái dạng này hơi có chút lạ, nhưng là, coi như bắt đầu lại từ đầu, tiểu Bạch đến Đại Bạch nàng đã làm rất tốt, Đại Bạch đến Đại Bạch
thành tinh, nàng cũng sẽ làm rất tốt.

“Trịnh Tĩnh Hảo, ngươi có thể!” Tiểu Thất động viên mình.

Nhìn nàng như vậy, Đại Bạch hồn nhiên tiếp tục le lưỡi.

Tiểu Đào bên cạnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tiểu thư, Đại Bạch đột nhiên biến thành một người, thật rất kì quái!”

Tiểu Thất gật đầu, nàng cũng tràn đầy đồng cảm, nhưng vì không để cho Đại
Bạch quá buồn, nàng lôi kéo tay Đại Bạch, nói lời thấm thía: “Kỳ thật
ngươi không cần tự ti. Ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi biến trở lại.” Đại Bạch cúi đầu dùng hai má cọ xát tay Tiểu Thất, Tiểu Thất cười tủm tỉm:
”Hết thảy cũng sẽ thuận thuận lợi lợi. Quan Âm nương nương sẽ phù hộ
ta.”

Ngươi xem, nàng vừa mới cầu nguyện xong, Đại Bạch đã trở lại, mặc dù bộ dáng hơi kỳ quái, nhưng có quan hệ gì đâu.


“Ngươi chớ sợ!”

Đại Bạch “Ẳng ư” tiếp tục cọ Tiểu Thất, Tiểu Thất “Khanh khách” nở nụ cười.

Tiểu Đào ra cửa đưa hộp cơm, Tiểu Thất vuốt vuốt đầu Đại Bạch, “Nếu như là
thường ngày, ngươi nhất định sẽ rất muốn đi cùng. Có điều không có vấn
đề gì, Tiểu Đào tỷ tỷ sẽ trở lại thật nhanh. Mặc dù nơi này có chút
không tự do, nhưng cũng không có ngoại nhân, không cần lo lắng ngươi cái dạng này bị người phát hiện. Chỉ là... Hồi phủ làm sao bây giờ đây?”
Tiểu Thất chống cằm có vài phần phiền muộn.

Đại Bạch giương
đôi mắt to đen nhánh nhìn Tiểu Thất, hồn nhiên cười. Hắn tựa hồ đặc biệt yêu cười, vốn là nam hài đẹp mắt, cười như vậy, làm cho lòng người cảm
thấy ấm áp!

Tiểu Thất tiếp tục vân vê đầu Đại Bạch, Đại Bạch thật sự thích có người sờ vuốt đầu của hắn, quả nhiên là, Tiểu Thất
thấy hắn híp mắt, cúi người xuống, đem đầu Đại Bạch gối trên đùi mình,
tùy ý Tiểu Thất sờ đầu, hết sức thoải mái.

Đại Bạch thành
thật gối trên đùi Tiểu Thất, Tiểu Thất tinh tế nhìn Đại Bạch, nhìn đủ
rồi, cảm khái nói: “Ngươi đẹp mắt như vậy, quả nhiên là làm cho người
ghen tỵ! Ta nghĩ, nếu như Lục tỷ tỷ trông thấy ngươi, tám phần sẽ chán
ghét chết ngươi. Ta biết, Lục tỷ tỷ ghét nhất người đẹp hơn nàng ta.
Ngươi xem, nàng cũng rất chán ghét ta a!” Nói xong, khanh khách nở nụ
cười, kỳ thật Tiểu Thất cũng là một cô nương lạc quan yêu cười.

Đại Bạch “Ư” một tiếng, khóe miệng nhếch lên.

Nhìn Đại Bạch nhếch miệng, Tiểu Thất đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi mình
rất để ý, nàng cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm miệng Đại Bạch, tựa hồ là đã nhận ra ánh mắt Tiểu Thất, hắn mở mắt, “Ẳng ư” một tiếng.

Tiểu Thất nghiêm túc hỏi: “Đại Bạch a, ngươi rốt cuộc có từng ăn thứ không
nên ăn gì đó chưa? Tỷ như... tiện tiện (sh*t)? Ngươi biết cái gì là tiện tiện chứ?”

Đại Bạch “Ẳng ư”, đôi mắt nhỏ vô tội nghiêng nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất giải thích không được!

Nhưng mà, chuyện này không biết rõ ràng, quả thực là cuộc sống hàng ngày bất

an. Nghĩ như vậy, Tiểu Thất đẩy hắn, Đại Bạch dùng cả tay chân bò, ôm
đầu gối cuộn mình ngồi dậy.

Bộ dạng ngây ngốc như vậy, rõ ràng cũng không biết cái gì là tiện tiện, phải làm sao mới ổn đây!

Tiểu Thất quả thực là muốn vò đầu bứt tai, nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy
Đại Bạch lúc trước cũng thông minh như một đứa trẻ, hiện tại lại tăng
thêm một bậc, có lẽ, mình thuyết minh một chút, hắn sẽ hiểu!

Nghĩ như vậy, Tiểu Thất ngồi đối diện Đại Bạch, bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Thất nhìn đôi mắt đen sẫm của hắn, bên trong có bóng nàng nho nhỏ. Nàng lập
tức cảm thấy giống như có chỗ nào kỳ quái, nhưng là loại cảm giác quái
dị này chợt lóe lên, Tiểu Thất cũng không có bắt lấy, suy nghĩ một chút, nàng ngồi xếp bằng ngồi xong, “Hiện tại ta tới hỏi ngươi a! Ngươi biết
ngươi là thế nào đi ra không? Biết rõ liền ẳng một tiếng, không biết thì hai tiếng.” Chuyện thật giống như trở lại lúc ban đầu, kỳ thật không
phải là như vậy, Tiểu Thất chỉ là muốn xem, Đại Bạch có thể hiểu hay
không.

“Ẳng ẳng” Đại Bạch cũng chăm chú nghiêm túc, chỉ là kêu xong, le lưỡi cười.

Tiểu Thất phồng gương mặt bánh bao nhỏ lên, nghiêm túc gật đầu: “Hảo, ngươi
không biết, vậy ta tiếp tục hỏi ngươi. Ngươi biến thành cái dạng này,
chính là khuôn mặt dễ nhìn này, mấy ngày? Biết rõ thì một tiếng, không
biết thì hai tiếng a!”

“Ẳng ẳng” tiếp tục le lưỡi, khoan khoái lại sáng lạn cười.

Tiểu Thất cảm thấy, giống như đang hỏi một thằng ngốc!

“Hảo, ngươi cũng không biết. Như vậy, mấy ngày nay, ngươi có ăn gì không?” Hỏi xong, nàng sít sao nhìn thẳng hắn.

“Ẳng ẳng”

Tiểu Thất vỗ ngực, hoàn hảo hoàn hảo, hắn mấy ngày nay chưa từng ăn cái gì,
nàng cuối cùng có thể yên tâm, thiệt là, nếu quả như thật ăn c*, vậy
nàng thật sự là không biết phải làm gì cho đúng. Đại Bạch ăn c*, nàng
còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng là bây giờ hắn không chỉ đơn
thuần là Đại Bạch a, hắn là một người sống rành rành, mặc dù chỉ biết
nói “Ẳng ẳng” “Ẳng ư“. Nhưng hắn không khác người thường mấy!


Mặc dù đã thả lỏng, chỉ chớp mắt, nàng liền lại bắt đầu đau lòng, chọt mặt
Đại Bạch, nàng cắn môi nói: “Ngươi thật là con chó khờ, đói bụng mấy
ngày a! Không trách được hôm nay ăn nhiều như vậy.”

Đại Bạch le lưỡi cười.

Tiểu Thất thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng cười theo. Chỉ là, chưa cười được
bao lâu, trong chốc lát, Tiểu Thất đã hoàn toàn không cười được.

Ách, đó chính là, Đại Bạch nghỉ ngơi ở đâu bây giờ đây!

Tiểu Đào cảm thấy, so sánh với tiểu thư nhà mình, nàng ta vẫn có chút lý
trí, tóm lại không thể để cho Đại Bạch ở trong phòng tiểu thư a. Lúc
trước, Đại Bạch là ở tại ngoại thất, hắn có lồng chó riêng, nhưng bây
giờ chuyện không đơn giản như vậy a!

Đại khái là bởi vì từng lạc đường, Đại Bạch ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng sức ôm lấy chân
Tiểu Thất, không chịu buông tay, rõ ràng là muốn cùng nàng ngụ cùng một
chỗ.

Nếu như là trước đây, Tiểu Thất cũng là không sao cả.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến Đại Bạch mang dáng vẻ nam hài muốn cùng nàng ở
cùng một chỗ, Tiểu Thất cảm thấy, chuyện như vậy...hơi xấu hổ a!

Chuyện này thật sự là không tốt, đây là nhất định.

Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, cưỡng bách Đại Bạch ở tại ngoại thất là
không thể. Nhưng mà, nếu như ở tại nội thất, Tiểu Thất cảm thấy, đây
tuyệt đối cũng không được!

Tiểu Thất: “Đại Bạch, ngươi ở tại ngoại thất được hay không?”

Đại Bạch “Ẳng ư ẳng ư ư!” Dáng vẻ mất hứng quá rõ ràng.

Tiểu Đào phẫn nộ, nàng ta chống nạnh nói: “Lại nói tới, ta còn là đại cô
nương như hoa như ngọc chưa có lập gia đình đây. Chịu cùng ngươi ở chung một căn phòng, đã là ta bị thua thiệt, ngươi đồ khốn nạn này lại ghét
bỏ ta, tiểu thư là cành vàng lá ngọc. Ngươi đừng mơ tưởng cùng nàng ở
chung một cái phòng, đừng mơ tưởng!”

Đại Bạch bị hung, “Ẳng ư” một tiếng, nhe răng!

Tiểu Thất hì hì một tiếng liền bật cười, Tiểu Đào ủy khuất nói: “Tiểu thư,
ngài nhìn hắn, ngài nhìn hắn nhe răng với ta. Này này này... Ngài xem
hắn giống như tiểu nhân đắc thế.”


Tiểu Thất cúi đầu nhìn Đại Bạch, cảm thấy Tiểu Đào nói thật sự là một chút cũng không sai, Đại
Bạch vẻ mặt dương dương đắc ý, như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng,
biểu hiện thật quá mức.

Tiểu Thất khó xử: “Có thể làm sao bây giờ a!”

Có lẽ là phát giác được Tiểu Thất cũng không muốn cùng hắn ở tại một cái
phòng, hắn cô đơn chép miệng, ánh mắt đen láy ướt nhẹp, giống như muốn
khóc.

Tiểu Thất tâm thoáng cái liền mềm nhũn, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không để hắn và ta ngụ cùng một chỗ đi.”

Tiểu Đào kinh ngạc: “Trời ạ, tiểu thư, này cũng không thành a. Hắn hắn, hắn
là nam nhân a! Nếu thật là cùng ngài cùng nhau ở, tương lai bị người
biết rồi, thì làm thế nào cho phải a? Đây là đại sự. Mặc dù chúng ta
biết rõ hắn là Đại Bạch, nhưng người khác không biết a, nếu như bị người cố ý phát giác, như vậy sẽ hại chết tiểu thư, tiểu thư, ngài ngàn vạn
không thể mềm lòng.”

Đại Bạch ủy khuất dùng mặt cọ chân Tiểu Thất, “Ư” ~

Tiểu Thất sao lại không hiểu Tiểu Đào nói có lý, nhưng khi nhìn đến Đại Bạch tội nghiệp như vậy, nàng cảm thấy, không thể bỏ mặc Đại Bạch.

“Ta biết ngươi nói rất đúng, nhưng ta tin tưởng, ngươi sẽ không bán đứng
ta. Dù sao ngươi ngủ ở ngoại thất, có vấn đề ngươi cũng sẽ biết, Tiểu
Đào, Đại Bạch đột nhiên biến thành người, đại khái cũng có lo lắng, nếu
như chúng ta quá mức kiên trì, ngược lại sẽ làm hắn không biết làm sao.
Coi như là người, đã trải qua biến hóa lớn cũng sẽ suy tính hơn thiệt,
huống chi là chó! Như vậy...” Tiểu Thất ngừng một cái, cúi người, nghiêm túc nói với Đại Bạch: “Ngươi ngủ ở dưới gầm giường. Như thế nào?”

Đại Bạch nhu thuận ẳng ẳng.

Tiểu Thất lắc lắc tay Tiểu Đào: “Hảo Tiểu Đào, cứ như vậy đi. Ta đem nó an
trí ở dưới giường kỳ thật cũng rất tốt, một khi có người tiến vào, cũng
sẽ không trông thấy hắn. Ngươi nói đúng không?”

Tiểu Đào trừng thiếu niên một cái, hừ, nhưng vẫn gật đầu.

“Tiểu thư có chuyện gì nhất định phải trước tiên bảo ta. Không biết vì sao,
ta cảm giác, chúng ta đối với hắn quá khoan dung rồi.”

Tiểu Thất cười: “Hắn là Đại Bạch a, là Đại Bạch của chúng ta. Đại Bạch tốt nhất, không có vấn đề.”

Tiếng nói vừa dứt, thì thấy Đại Bạch lăn một vòng trên mặt đất, hồng hộc
cười, phảng phất như nghe hiểu mình được khen ngợi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận