Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Tiểu Thất cùng Cố Diễn chơi đùa ở cửa, Tiểu Đào ở trong phòng đem hết thảy
đều thu thập thỏa đáng, buổi sáng ngày mai trong phủ sẽ sai người tới
đón bọn họ, nói thật, Tiểu Đào trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, Đại Bạch mặc dù không đáng tin còn ngu ngốc, nhưng lại cùng bọn họ lớn
lên, nàng thật sự rất sợ, rất sợ Đại Bạch tìm không được đường trở về.
Không riêng gì nàng, xem tiểu thư mấy ngày này lo lắng trùng trùng, nàng cũng biết được, tiểu thư càng lo lắng hơn so với nàng.

Chỉ
có Đại Bạch, lúc này còn hi hi ha ha. Lại nói... Nhảy như vậy là vũ đạo
gì a! Nàng chống cằm dựa trên cửa sổ, tiểu thư phát ra tiếng cười như
chuông bạc, mà Đại Bạch thì cố gắng múa may, đương nhiên, nếu cái loại
vũ đạo lung tung vặn vẹo kia có thể được xưng tụng là vũ đạo!

Cũng không biết làm sao, Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy, nếu như Đại Bạch là
một người thì tốt rồi, nếu như hắn là một người, có thể cưới tiểu thư.
Đại Bạch cùng tiểu thư, thoạt nhìn thật xứng đôi! Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Đào vỗ trán của mình, nghĩ ngợi lung tung cái gì đây! Thế nhưng để tiểu thư gả cho một “con chó”, quả nhiên là đáng đánh đòn, nghĩ đến chỗ này, nàng mỉm cười: “Tiểu thư, đều thu thập xong.”

Tiểu Thất cũng không quay đầu, chỉ đáp: “Biết rồi, Tiểu Đào đi ra xem Đại Bạch múa.”

Tiểu Đào cảm thấy, cảnh tượng tốt đẹp như vậy, nếu như có thêm nàng, sợ là
sẽ phá hư hình ảnh. Nàng lập tức trả lời: “Ta ở chỗ này cũng có thể
xem.”

Tiểu Thất cũng không nói thêm gì, chỉ xem Đại Bạch uốn tới ẹo lui khanh khách cười, Cố Diễn cảm thấy, Tiểu Thất cao hứng chính là chuyện tốt nhất trên đời, những cái khác, một chút cũng không trọng
yếu.

Chờ Tiểu Thất xuống núi, hắn cũng sẽ theo sát xuống

núi, có điều có một số việc, hắn muốn xử lý trước một chút, chỉ hy vọng
Tiểu Thất không nên gấp gáp.

Tính ra, đây là buổi tối cuối
cùng hai người ở trong chùa, trong lúc nhất thời, trong lòng Cố Diễn có
chút không bỏ được, cuộc sống đơn giản vô tư vô lự cùng Tiểu Thất, sẽ
phải qua, chờ trở lại Trịnh phủ, tất nhiên lại có rất nhiều chuyện tình, cần phải cẩn thận hơn.

Rất nhiều chuyện kỳ thật không phải
bỏ qua thì sẽ qua, Trịnh tiên sinh mặc dù có khởi sắc, nhưng vẫn chưa
tỉnh lại, mà bàn tay đen ở phía sau màn, Cố Diễn càng lo lắng hơn về
người này. Mặc dù hắn cảm thấy người kia là “Hảo vương phi” của phụ
vương hắn, nhưng không có chứng cớ, hắn cũng không duyên cớ vu một
người, nếu như không có chứng cớ xác thực chỉ ra nàng ta, về sau muốn
tìm chứng cớ, sẽ rất khó.

Kỳ thật, trong lòng Cố Diễn không
hy vọng hung phạm kia là tân vương phi, mặc dù hắn rất chán ghét nàng
ta, nhưng hắn cũng lại lo lắng phụ thân hắn sẽ thương tâm, phụ thân là
thật tâm thích cô gái kia. Nhưng...

Cố Diễn lắc đầu, thời điểm tốt như vậy, cùng với Tiểu Thất, nghĩ những thứ kia để làm gì?

”Tiểu Thất Tiểu Thất là chi hoa, Đại Bạch Đại Bạch rất yêu nàng...” Cố Diễn cảm thấy, tự mình nghĩ ra lời ca thật là hay!

Tiểu Thất nhịn không được, sẵng giọng: “Ngươi hát vớ vẩn gì đấy? Ngươi biết
cái gì là yêu sao? Ngươi khẳng định không biết, Đại Bạch đần như vậy,
chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ.”

Cố Diễn giơ ngón tay, hắn nơi nào có hồ ngôn loạn ngữ, hắn nói đều là thật a!

Tiểu Thất: “Được rồi được rồi, đừng làm ra vẻ mặt ủy khuất như vậy, ta nói sai còn không được sao?”

Cố Diễn nghiêm túc nói: “Ta không có ngốc, trên đời này thông minh nhất chính là ta.”

Vốn là lời nói buồn cười hắn lại trịnh trọng như vậy, Tiểu Thất nhịn không
được cười càng thêm lợi hại, “Được được được, ngươi thông minh nhất.
Nhưng mà, không đúng nha, ta lại là cảm thấy, thông minh nhất chính là
ta đây!”

Tiểu Thất hếch khuôn mặt nhỏ nhắn, khéo cười tươi đẹp làm sao.

Cố Diễn nhịn không được cũng bật cười, hắn ngọt ngào tiến đến trước mặt
Tiểu Thất, tựa đầu trên bả vai của nàng: “Chúng ta đều là người thông
minh nhất. Tiểu Đào ngốc!”


Tiểu Thất che mặt cười lợi hại hơn.

Tiểu Đào nhìn trời, nàng đây là trêu ai ghẹo ai a! Thật sự là oan hơn cả Đậu Nga!

Cuộc sống trôi qua mau, thời gian qua nhanh hơn, cùng lắm chỉ một cái nháy
mắt, đã đến ngày thứ hai. Bởi vì tối hôm qua ngủ muộn, Tiểu Thất dậy trễ hơn, nàng sáng sớm cũng không trông thấy Đại Bạch, thuận miệng hỏi:“Đại Bạch đâu?”

Tiểu Đào đang sắp điểm tâm, nói: “Sáng sớm
đã đi ra ngoài, nói là đến hậu sơn một chuyến, cũng không biết là làm
cái gì. Bất quá tiểu thư yên tâm, hiện thời phía sau núi giống như là
nhà thứ hai của hắn, Đại Bạch sẽ không lạc đường.”

Tiểu Thất gật đầu, điểm này nàng biết.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, mới vừa nói xong, thì thấy Đại Bạch cầm một bó
hoa vào cửa, trên mặt hắn còn dính giọt sương, nam tử tuấn lãng như ngọc phong trần mệt mỏi lại lại ôm một bó hoa, làm cho người ta nhìn, chỉ
cảm thấy khó có thể dời mắt. Tiểu Thất là cô nương bình thường, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nàng lẩm bẩm hỏi: “Ngươi ra cửa, là đi hái hoa?”

Cố Diễn gật đầu mỉm cười, xác nhận. Hắn tiếp tục nói: “Tặng... Cho cha ngươi!”

Cố Diễn đến hậu sơn hái hoa đã là ngoài dự đoán của bọn họ, càng thêm
ngoài ý liệu của Tiểu Thất, hoa này thế nhưng là tặng cho phụ thân nàng, vừa nghĩ như thế, vành mắtTiểu Thất thoáng cái liền đỏ, nàng cắn môi,
thập phần nghiêm túc nói: “Đại Bạch, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi còn nhớ
cha ta.”

Cố Diễn không muốn thấy nàng khổ sở, lập tức dụ dỗ nói: “Đại Bạch trở về, trở về sẽ múa cho ông ấy xem! Múa múa a!”

Tiểu Thất bật cười, không khí vốn có chút thương cảm tiêu tan không còn hình bóng.


”Đại Bạch, chờ ngươi trở về, ta vụng trộm dẫn ngươi đi gặp phụ thân. Bất quá ngươi phải trốn cho tốt a, ta tạm thời không có ý định đem chuyện ngươi biến thành người nói cho mẫu thân biết, ta biết rõ ngươi là Đại Bạch,
tin tưởng ngươi, nhưng bọn họ không nhất định a, hơn nữa, dù có tin, mẫu thân cũng không cho ngươi một nam hài tử cùng ta ở cùng một chỗ, cho
nên a, chuyện như vậy ta phải bàn bạc kỹ hơn.”

Đây chính là
ám hiệu Cố Diễn không ngừng nhắc Tiểu Thất, mà bây giờ Tiểu Thất thật sự làm như vậy, Cố Diễn lại có vài phần đau lòng, giống như, giống như hắn đang lừa Tiểu Thất.

Cố Diễn cắn môi ôm lấy cánh tay Tiểu Thất, tựa đầu trên vai của nàng.

Tiểu Thất thấp giọng trấn an: “Ngươi lại khổ sở sao? Không quan hệ a! Ta sẽ đối với ngươi tốt!”

Cố Diễn yên lặng lắc đầu, không chịu nói tiếp.

Tiểu Thất dặn dò: “Ta đi rồi, ngươi phải nhanh lên một chút hồi phủ, không thể chạy loạn, hiểu không?”

Tiểu Thất đến bây giờ vẫn vô cùng thấp thỏm lo lắng, điểm này Cố Diễn biết
rõ, bởi vậy hắn hết sức kiên định: “Hảo, Tiểu Thất tin tưởng ta, ta có
thể tìm về nhà.”

Tiểu Thất mỉm cười: “Ngoan!”

Mặc dù tin tưởng Đại Bạch, có điều Tiểu Thất vẫn dặn dò một phen, Tiểu Đào
thấy tiểu thư nhà mình lảm nhảm, nhịn không được cảm khái nói: “Tiểu thư yên tâm đi, ngài nói thêm mấy lần, Đại Bạch có thể vác luôn được đó ~ “

Tiểu Thất vỗ tay, “Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra, Đại Bạch, đến, ngươi cõng ta một lần!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui