Cuộc sống Tiểu Thất mỗi ngày vẫn trôi qua dù cho nàng vẫn phát rầu với chuyện của Đại Bạch. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy mình cần phải cùng Đại Bạch nói một chút, không thể để cho hắn tiếp tục như vậy nữa, giặt quần áo thu dọn nhà cái gì, thật sự là không chịu nổi!
Sáng sớm, Tiểu Thất nhìn Đại Bạch ngủ chỏng vó lên trời, chọc chọc mặt của hắn, Cố Diễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, kể từ khi cùng Tiểu Thất "Ngủ" cùng một chỗ, mặc dù hắn là làm một con chó ngủ ở dưới giường, nhưng là được ở chung một căn phòng, nghĩ đến chỗ này, hắn vui rạo rực "Gâu" một tiếng, lạp lạp, không quên “kỹ năng” của mình!
Tiểu Thất tiếp tục chọc, nhìn hắn mơ hồ đăng đăng nhìn mình, Tiểu Thất nghiêm túc nói: "Đại Bạch rời giường a, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói."
Cố Diễn "Ẳng ư" một tiếng, bò dậy, hắn học bộ dáng của Tiểu Thất ngồi xếp bằng, hai mắt sáng long lanh nhìn nàng.
Tiểu Thất làm như vậy, hắn cũng muốn bắt chước, tranh thủ học hỏi Tiểu Thất, tương lai Tiểu Thất biết được chân tướng, nói không chừng sẽ xem ở phần cố gắng của hắn giờ này ngày này mà tha thứ hắn, cố gắng, cố gắng!
"Gâu!"
Tiểu Thất suy nghĩ rồi lựa lời nói: "Đại Bạch càng ngày càng thông minh, cũng càng lúc càng giống người."
Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, hắn vốn chính là người a!
Tiểu Thất nhìn hắn ra vẻ vừa nghiêm túc vừa đương nhiên, nở nụ cười, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt Đại Bạch, Tiểu Thất cảm khái nói: "Ngươi nói ngươi một nam hài tử, hai má còn non mềm hơn so với nữ hài, có còn muốn ta sống nữa hay không. Ta cũng phải ghen tỵ đây."
Cố Diễn vội vàng cọ ống tay áo Tiểu Thất, bộ dạng nhu thuận.
Tiểu Thất "Khanh khách" nở nụ cười, cười đủ rồi, nói: "Nếu đã Đại Bạch thông minh như vậy, cũng có thể nghe hiểu lời của ta, như vậy chúng ta thương lượng được không?"
Nàng tóm lấy vạt áo, cân nhắc nói như thế nào sẽ tốt hơn một chút, ngạch, cũng không thể tổn thương lòng tự trọng Đại Bạch.
Cố Diễn không hiểu nhìn Tiểu Thất, hắn không hiểu Tiểu Thất muốn nói gì. Có điều mặc kệ Tiểu Thất muốn nói cái gì, hắn đều nhất định sẽ đáp ứng. Nghĩ như vậy, hắn nhếch miệng, "Gâu" một tiếng.
Tiểu Thất cười, tiếp tục nhéo vạt áo, "Cái kia... Đại Bạch a, ngươi có thể đừng thu dọn nhà không? Càng không cần giặt quần áo, bất kể là ta hay là Tiểu Đào, đều không cần a!"
Cố Diễn tươi cười cương ở trên mặt, có điều rất nhanh, hắn cảm động nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt "Ta hiểu ngươi". Đại Bạch biến hóa quá nhanh, Tiểu Thất không nhìn thấy được. Nàng giải thích: "Ngươi ra ra vào vào, rất không an toàn, hơn nữa, hơn nữa ngươi cũng biết a! Ngươi làm cũng không tốt lắm, không vắt hết nước. Ngạch, đương nhiên, ta không phải nói ngươi làm không tốt, ngươi làm rất tốt. Ý của ta là... Dù sao, dù sao ngươi là chó, ngươi chỉ cần mỗi ngày chơi thật vui vẻ là được rồi, thật sự không cần làm những thứ này, ta sẽ đau lòng!"
Quả nhiên! Cố Diễn càng thêm cảm động, là hắn biết, Tiểu Thất tất nhiên là đau lòng hắn.
"Ngươi, nghe rõ không? Được hay không?" Tiểu Thất mong đợi nhìn Đại Bạch, Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, hắn hiểu, hắn đều hiểu, hắn là người hiểu Tiểu Thất nhất trên đời này! (Lời editor: có cảm giác ông nói gà bà nói vịt!)
Thuận thế lăn một vòng, Đại Bạch le lưỡi cười.
Thấy Đại Bạch nghe được, Tiểu Thất thở ra một hơi.
Thì ra, chuyện đơn giản như vậy là có thể giải quyết xong, Tiểu Thất cảm thấy, mình trước kia thật sự đã uổng công nhịn. Ô ô! Bởi vì Đại Bạch hiểu chuyện, tâm tình Tiểu Thất sáng sớm rất tốt, tại sao có thể không tốt đây! Ngay cả Đại Bạch một con chó cũng rất hiểu chuyện mà!
Chỉ là, tâm tình tốt của Tiểu Thất không duy trì được lâu, nàng không nghĩ tới, sẽ trông thấy Lục tỷ tỷ Tĩnh Xu trong đại điện.
Tĩnh Xu sáng sớm đã chạy tới, mặc dù nói là cầu phúc, kỳ thật trong lòng nàng ta xác thực là muốn tới xem Tiểu Thất, cũng là muốn ở trước mặt Tiểu Thất khoe khoang một chút, trong nhà đã nghị hôn cho nàng. Người nọ là cháu nội tam phòng của Chu thượng thư, mặc dù không phải là trưởng phòng trưởng tôn, nhưng đó là ai kia chứ, là tam triều nguyên lão Chu thượng thư, điểm này người khác làm sao có thể so được?
Hiện thời chuyện này đã định xuống, nàng ta cảm thấy có chút vắng vẻ, nếu như không đến khoe với Tiểu Thất, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó!
Tĩnh Xu thấy Tiểu Thất lẻ loi một mình, nhếch miệng, "U, Thất muội muội như thế nào một người đây? Lúc trước ở nhà khi ra vườn không phải là luôn mang theo nha hoàn sao? A ta biết rồi! Ngươi không phải sợ bị người khi dễ sao? Ở nhà sợ bị người khi dễ, đi ra không còn sợ. Thất muội muội thật là một cô nương kỳ quái a!" Giọng nàng ta không lớn, nhưng lại cũng không nhỏ, nói như vậy, dẫn tới người ngoài nghi hoặc nhìn lại.
"Lục tỷ tỷ nói đùa. Phật môn tịnh địa, vẫn nên nhỏ giọng một chút tốt hơn, như vậy cũng miễn cho quấy rầy người khác thăm viếng." Tiểu Thất một thân trắng thuần, vô cùng đơn giản không bôi phấn, cùng Tĩnh Xu nùng trang diễm mạt tự nhiên là bất đồng. Nhưng trong trường hợp này (ở chùa), lại cảm thấy là nàng đẹp hơn. Phảng phất như một tiểu tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Tiểu Thất ôn nhu hòa khí, làm cho Tĩnh Xu một quyền đánh vào bị bông, Tĩnh Xu nhìn vẻ mặt Tiểu Thất, càng cảm thấy được trong lòng nàng ấy cười nhạo nàng ta, càng mất hứng, nàng ta lạnh mặt, "U, muội muội mới ở vài ngày, ngược lại học được bình tĩnh. Hừ!" Giảm thấp thanh âm xuống, Tĩnh Xu lãnh nói, "Ngươi giả bộ cho ai xem a!"
Tiểu Thất mỉm cười: "Tỷ tỷ, ngươi không phải là đến thăm viếng sao? Chẳng lẽ không đi vào?"
Tĩnh Xu phát giác ánh mắt chung quanh, hiểu chính mình vừa rồi như vậy cũng không tốt, nàng ta điều chỉnh tâm tư, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Đương nhiên là phải vào. Ta lần này đến, chủ yếu muốn cám ơn Phật tổ. Nếu không phải Phật tổ phù hộ, ta làm sao tìm được lang quân như ý đây! A đúng rồi, muội muội mấy ngày này ở tại nơi này, nghĩ đến còn không biết đi, ta đã định ra hôn sự, song phương sau đó sẽ làm lễ hỏi đấy!"
Khi Tiểu Thất còn ở nhà, Lục tỷ Tĩnh Xu cũng đã thương thảo nghị thân, nhưng khi đó vẫn chưa định xuống, bây giờ nhìn lại, thì ra đã quyết định rồi, Tiểu Thất cũng vì nàng ta cao hứng, mặc dù hai người có mâu thuẫn, nhưng đến cùng một nét không viết ra được hai chữ Trịnh, hơn nữa nàng cũng không muốn ở trước mặt người ngoài để cho người ta chế giễu.
Tiểu Thất chân thành nói: "Vậy chúc mừng Lục tỷ tỷ."
Tĩnh Xu ngẩn ra, lập tức tiếp tục nói: "Kỳ thật a, cũng không sợ nói cho ngươi, là công tử tam phòng của Chu thượng thư! Nghe nói lão phu nhân Chu thượng thư đặc biệt yêu thích ta! Nhìn bức họa của ta nói ta có phúc khí. Thật là làm cho ta có chút xấu hổ không biết nên như thế nào cho phải. Không chỉ người tốt vô cùng, mà thân phận cũng hiển hách, khó được là người còn hết sức hòa khí."
Tiểu Thất cười: "Đúng, thật tốt a!"
Nhưng là, nói rõ những việc này cho nàng làm gì vậy? Tiểu Thất thật có chút không hiểu, Lục tỷ tỷ tới gặp nàng, chỉ là để nói chuyện thành thân? Chẳng lẽ... Đây là khoe khoang?
Tiểu Thất cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đại khái là như vậy, nhưng mà, nàng một chút cũng không ghen tị a!
Tĩnh Xu thấy Tiểu Thất hoàn toàn không giống như lúc trong phủ, càng thêm tích tụ. Bất quá chỉ trong nháy mắt, nàng ta thay đổi thành nét mặt ôn hòa, cười hỏi: "Đúng rồi, ta nghe nói, tam phòng các ngươi còn không tìm được Đại Bạch đi! Nhiều ngày như vậy, Đại Bạch... Sợ là tìm không được đi?"
Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tĩnh Xu, Tĩnh Xu đắc ý, "Nhất định là chết rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...