Andersen Của Tôi

Liễu Du Bạch ở thêm một ngày nữa, sau đó lên đường trở về.

Lương Tư Nguyệt lấy điện thoại về xong tự giác ngắt kết nối mạng. Cô không xem trên mạng nói những gì, dù sao theo Tiểu Kỳ tổng kết, cái gì cũng có, nhưng không xem là đúng, có vài người nói tương đối khó nghe, cụ thể cô ấy không nhắc lại nữa.

Lương Tư Nguyệt không xem cũng biết, phỏng chừng hơn phân nửa sẽ mắng cô leo lên đàn ông, cũng có khả năng nghi ngờ lần chụp lén này do cô một tay thiết kế, chỉ để nâng cao giá trị bản thân.

Con người chính là như vậy, dù có cả vạn lời khích lệ, nếu có một câu phê bình xen lẫn trong trong đó đều sẽ chói mắt đến không thể không đi để ý, huống chi hiện giờ lời chửi bới còn chiếm đa số nữa.

Cô không tự làm khó mình, sau khi Liễu Du Bạch đi, cô chỉ chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, chỉ muốn làm tốt việc hiện tại trước đã.

Cảm cũng gần khỏi hẳn, nghỉ ngơi mấy ngày, tâm trạng cũng đã điều chỉnh lại, lúc bắt đầu quay lại một lần nữa, có lẽ vì sự liều lĩnh dốc toàn lực nên một lần đã qua, đương nhiên, lần tập luyện không quá thành công với Liễu Du Bạch, có lẽ cũng phát huy được một chút tác dụng.

Cô ngại nên không dám xem phát lại, trốn sang một bên tự bế một lúc lâu mới có thể thoát ra khỏi cảm xúc giận dữ và xấu hổ này.

Cửa ải khó khăn nhất đã qua, những cảnh tiếp theo dù khó khăn thế nào cũng không thành vấn đề với Lương Tư Nguyệt.

Điều làm cô cảm thấy không được tự nhiên là chuyện phát sinh ngoài cảnh diễn. Cô chắc chắn không phải do ảo giác của mình, rất nhiều người trong đoàn phim đã thay đổi thái độ đối với cô, có người lịch sự hơn, có người cẩn thận hơn, có người thẳng thắn nịnh nọt. Rõ ràng là có liên quan đến tin đồn của cô với Liễu Du Bạch.

Loại cảm giác này làm cô cảm thấy không thoải mái, bởi vì rõ ràng thái độ của những người này là do Liễu Du Bạch chứ không phải bản thân cô.

Bởi vậy, cô cố gắng giảm thiểu những tiếp xúc không cần thiết bên ngoài công việc, cư xử có trước có sau, cố gắng không mắc bất kỳ sai lầm nào để người ta nắm được nhược điểm.

Sau ba tuần quay phim liên tục, Lương Tư Nguyệt tạm xin nghỉ vài ngày để trở lại Hồng Kông tham dự lễ trao giải.

Sau khi trở về, cô phải thử lễ phục, nhận phỏng vấn, chụp ảnh tuyên truyền... Lịch trình dày đặc muốn nghỉ xả hơi cũng khó, mỗi ngày nghỉ ngơi không đến năm giờ đồng hồ.

Trước đêm trao giải, cô và Liễu Du Bạch cùng ngồi máy bay tới Hồng Kông.

Máy bay vừa cất cánh, Lương Tư Nguyệt đã nhịn không được ngủ mất.

Đợi đến lúc có thể hoạt động tự do, Liễu Du Bạch đang đọc báo, Tiểu Kỳ đi tới nói muốn trò chuyện riêng với anh đôi câu.

Liễu Du Bạch buông báo xuống hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiểu Kỳ nói chuyện thái độ của một số người trong đoàn làm phim thay đổi cho Liễu Du Bạch, đặc biệt là một vài diễn viên hoặc nhân viên công tác, lén nghị luận rất khó nghe.

Liễu Du Bạch gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Lúc tới nơi đã là mười giờ tối, rửa mặt xong thì không còn hoạt động gì khác, Lương Tư Nguyệt hiếm khi được nghỉ ngơi sớm như vậy, nằm xuống vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.

Dậy sớm, bắt đầu chuẩn bị trang điểm tóc tai, trước khi vào buổi trao giải chính thức còn phải chụp ảnh tuyên truyền.

Bữa sáng Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch ăn cùng nhau, cô không thể ăn quá nhiều, một mẩu bánh mì đen nhỏ, kết hợp với cà phê đen có thể tiêu sưng.

Lúc sau, đoàn đội tạo hình và tuyên truyền cũng lục tục tới.

Từ sau khi đạt được hai đề cử, một số nhãn hiệu và tạp chí muốn cho Lương Tư Nguyệt mượn lễ phục đi thảm đỏ hôm nay, nhưng đội tạo hình đã xem qua, cảm thấy đều không tốt lắm, đặc biệt da của Lương Tư Nguyệt hiện tại không trắng như vậy, rất nhiều màu sắc khi mặc vào sẽ rất khó chống đỡ.

Vẫn là tự trả tiền mua lễ phục thiết kế cao cấp, nửa trên là tạo hình quây ngực không tay đơn giản, nửa dưới là những bông hoa hồng thêu chỉ sẫm màu ẩn dưới lớp vải lưới màu đen, phối màu không hề rêu rao nhưng khi mặc lên người hiệu quả vô cùng tốt.

Chuyên viên trang điểm vẫn là người Lương Tư Nguyệt từng hợp tác trong lần đi thảm đỏ trước, người có cái miệng rất biết khen người khác.

Cô ấy có vẻ sợ Lương Tư Nguyệt không tự tin với màu da hiện tại của mình, lúc làm tạo hình cứ nhắc mãi: "Mục đích của thảm đỏ là thu hút sự chú ý của mọi người, màu da lúa mạch khoẻ mạnh này của em chắc chắn sẽ được mọi người chú ý. Da ngăm đen không quan trọng, quan trọng là ánh sáng phải tốt, chị sẽ đánh highlight xuất thần nhập hoá và son môi màu đỏ gạch câu hồn nhiếp phách cho em, đến lúc đó vừa xuất hiện trước ống kính thôi là wow, hoa hồng đen của vùng Puerto Rico!"

Lương Tư Nguyệt nhịn không được bật cười.

Trang điểm xong, thay lễ phục, lại làm tóc. Một bên khác, đoàn đội tuyên truyền đang điều chỉnh ống kính và ánh sáng.

Lúc này, có người gõ cửa.

Lương Tư Nguyệt theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang, cửa vẫn luôn mở, người gõ cửa là Khúc Tâm Từ đã lâu không gặp. Hai cô thường hẹn nhau trên WeChat hôm nào có rảnh sẽ ra ngoài dạo phố, nhưng nửa năm qua Lương Tư Nguyệt bận rộn mãi, Khúc Tâm Từ thì lại ở Hồng Kông, không có lúc nào gặp được.

Khúc Tâm Từ bê một hộp quà vào trong, lôi một cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, đưa hộp quà cho cô: "Này, trang sức của em tới rồi."

Tiểu Kỳ hỗ trợ mở hộp ra, Lương Tư Nguyệt nhìn vào trong, là một cái vòng cổ kim cương lộng lẫy bắt mắt, đúng lúc bù đắp cho thiết kế thân trên của lễ phục hơi nhàm chán của cô.

Khúc Tâm Từ nói, sợi dây chuyền này là do cô ấy đích thân thiết kế, cho mượn miễn phí, đương nhiên rồi, thực ra là muốn nhờ sức ảnh hưởng của cô cho sản phẩm. Gần đây cô ấy nhàn quá thành nhàm, lại bị Khúc Tâm Thành nhắc mãi, vì vậy cô ấy chuẩn bị thành lập thương hiệu trang sức của riêng mình và bắt đầu sự nghiệp.

Lương Tư Nguyệt nói: "Em còn không biết có được giải không nữa."

"Bảo Liễu Du Bạch mua cho em một giải."

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều cười.


Sau khi trang điểm và tạo hình tóc xong, đeo vòng cổ lên, Khúc Tâm Từ cầm điện thoại chụp vài bức ảnh xong thì tạm biệt trước, trước khi đi thì nói với cô: "Ở Hồng Kông chị là chủ nhà, ngày mai cùng Du Bạch tới nhà chị ăn cơm."

Lương Tư Nguyệt quay đầu hỏi Tiểu Kỳ: "Ngày mai khi nào chúng ta đi?"

"Chuyến bay buổi tối."

Khúc Tâm Từ nói: "Vừa khéo ăn bữa trưa."

Cô ấy ghé sát vào tai Lương Tư Nguyệt, bổ sung một cách thần bí: "Nhất định phải tới đó. Mới đây vừa thu dọn chung cư cũ, lúc chuyển nhà tìm được mấy bức thư tình nữ sinh trung học viết gửi cho Liễu Du Bạch, em nhất định phải xem thử."

Lương Tư Nguyệt cười, "Em nhất định sẽ tới."

Công việc quay chụp buổi sáng kết thúc, giữa trưa ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát, sau khi kiểm tra đối chiếu lưu trình với nhân viên công tác một lần nữa, đến hơn ba giờ, xe xuất phát từ khách sạn đi tới hội trường.

Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch ngồi cùng một chiếc xe.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám bạc, vắt chân ngồi thoải mái, hoàn toàn tương phản với Lương Tư Nguyệt đang cực kì căng thẳng.

Trên đường rất tắc, đặc biệt hôm nay nhiều đoàn phim, nhiều phương tiện truyền thông được điều động, còn có nhân viên an ninh luôn túc trực, trường hợp hoàn toàn ăn đứt buổi ra mắt phim ở Bắc Thành.

Lương Tư Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng chói chang, những tấm áp phích cho lễ trao giải năm nay được treo dưới đèn đường, bị gió thổi không ngừng.

Thấy thế, cô càng cảm thấy choáng váng hơn, không hề có cảm giác chân thật khi mình sắp tham dự trong đó.

Liễu Du Bạch nhướng mày nhìn, vươn tay vỗ vỗ vai của cô, "Lo lắng làm gì, có thể đoạt giải hay không cứ để thuận theo tự nhiên."

Vì thế cô ngồi tử tế lại, hơi dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn Liễu Du Bạch, "Vậy anh có thể đồng ý với em, nếu hai giải hôm nay của em chỉ là làm nền thì anh sẽ không giễu cợt em không?"

Liễu Du Bạch hừ cười một tiếng, "Nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty anh, giải thưởng lớn gì chưa từng nhận chứ, em có giành giải hay không cũng không ảnh hưởng đại cục."

Sếp Liễu an ủi người khác cũng phải quanh co lòng vòng, như thể không nhân tiện xiên xỏ cô vài câu thì không đã ghiền.

Xe chậm rãi đến hội trường, bên ngoài đã là biển người tấp nập, thảm đỏ dài cả trăm mét xuyên qua giữa đám người, đứng ngoài lan can hai bên đều là fans điện ảnh đông nghìn nghịt.

Cảnh tượng này khiến chân cẳng Lương Tư Nguyệt nhũn ra, lúc chuyên viên trang điểm dặm lại cho cô, cô vẫn không ngừng hít sâu.

Trần Hạc Lâm và cô đều được đề cử, hôm nay đương nhiên lại trở thành cộng sự trên thảm đỏ.

Vẻ mặt bình tĩnh của thầy Trần khiến Lương Tư Nguyệt yên tâm hơn một chút, nhưng trước khi bước lên thảm đỏ, cô vẫn nói đùa với Trần Hạc Lâm, hiện tại cô đang sợ muốn chết, nếu lỡ lát nữa có bị vấp trên thảm đỏ, mong thầy Trần sẽ đỡ cô.

Trần Hạc Lâm cười nói: "Được thôi, được thôi."

Nghệ sĩ của hơn mười đoàn phim tới tham gia, mỗi người có thời gian không tới hai phút, người nào nổi tiếng thì thời gian sẽ dài hơn, vì truyền thông còn phải chụp ảnh.

Toàn bộ quá trình, Lương Tư Nguyệt đều nhớ lời dặn phải chú ý quản lý biểu cảm và tác phong từ đoàn đội, nháy mắt đã đi xong thảm đỏ rồi, đến tột cùng là như thế nào thì cô cũng không có cảm giác chân thật gì.

Ký tên lên màn sân khấu chỗ đã được đánh dấu, Lương Tư Nguyệt vào trong hội trường, cả đoàn phim ngồi cùng chỗ với nhau, có tấm biển được dựng lên trong hội trường để chỉ dẫn.

Sau khi Lương Tư Nguyệt ngồi xuống, Lâm Mạnh Hạ, Hà Nột và một số người trong đoàn sản xuất chính của đoàn phim cũng lần lượt đến.

Liễu Du Bạch là người tới cuối cùng, anh đi lối đi của nhân viên công tác.

Lương Tư Nguyệt nhìn xung quanh, chỉ còn một chỗ trống phía sau cô, cô thật sự rất muốn ngồi cùng Liễu Du Bạch, có anh ở bên cạnh, cô sẽ không lo lắng như vậy nữa. Nhưng cô lại không muốn để người khác cảm thấy mình khác người nên dằn lại ý tưởng muốn đổi chỗ ngồi.

Phải hơn bốn mươi phút sau người trong toàn hội trường mới tới đông đủ.

Điều hoà trong hội trường không đủ, vài cái đèn to như nướng người, lúc người ngồi xuống đầy đủ thì hơi oi bức. Lâm Mạnh Hạ đã dự kiến trước nên mang một cái quạt cầm tay nhỏ, hai người ghé vào với nhau, vừa quạt mát vừa nói chuyện phiếm.

Lâm Mạnh Hạ hỏi cô đã xem Weibo chưa, tất cả đều là lời khen ngợi tạo hình thảm đỏ của cô.

Lương Tư Nguyệt cười nói còn chưa xem.

Không nói cho anh ấy biết, do chuyện ầm ĩ lần trước, cô cai Weibo và diễn dàn đã lâu, mỗi ngày chỉ lướt app video ngắn bình dân này kia thôi.

Trong lúc nói chuyện, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Người dẫn chương trình và những người trao giải của mỗi vòng đều là những nhân vật có danh dự và uy tín ở trong giới.

Sau khi lần lượt trao giải Phim hoạt hình hay nhất, Phim hoạt hình ngắn hay nhất, Thiết kế hành động xuất sắc nhất... và Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, người dẫn chương trình tuyên bố: "Tiếp theo là giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, những người lọt vào đề cử là..."

Lương Tư Nguyệt lập tức ngồi ngay ngắn lại, trái tim như nhảy lên cổ họng.


Màn hình lớn đang phát đoạn trích tác phẩm của năm diễn viên mới, cô căn bản không có tâm tư để xem. Lúc phát đến đoạn trích của chính mình, cô chỉ cảm thấy hô hấp không thông.

Lâm Mạnh Hạ ngồi bên cạnh an ủi bảo cô đừng lo lắng quá, cô gượng cười.

Sau khi danh sách đề cử được công bố, người dẫn chương trình mời khách quý lên trao giải, là hai tiền bối có kinh nghiệm lâu năm trong ngành.

Trước khi hai người công bố kết quả, Lương Tư Nguyệt nhịn không được quay đầu lại nhìn về hướng Liễu Du Bạch đang ngồi.

Nào biết, Liễu Du Bạch cũng đang nhìn cô mỉm cười, ánh mắt mang theo an ủi và khích lệ.

Cô nghe thấy âm thanh vang vọng trong hội trường, "Người đạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất chính là… Lương Tư Nguyệt!"

Lương Tư Nguyệt sững sờ, vui sướng và bất ngờ đến mức không tự chủ được che miệng lại, hoang mang rối loạn đứng lên.

Ánh đèn đuổi theo tới đây, Lâm Mạnh Hạ đẩy cánh tay cô, nhắc nhở: "Mau lên sân khấu đi."

Lúc này, cô rốt cuộc cũng nhớ tới những lời nhắc nhở phải chú ý đến biểu cảm và tác phong của mình, nhưng lại không nhịn được cứ cười suốt đường lên sân khấu, cô như bước trên mây bông, không có cảm giác chân thực.

Cô dùng cả hai tay nhận lấy chiếc cúp do tiền bối trao, cúi đầu, đi đến trước micro, suýt nữa thì đập vào cột micro, tiếng thở gấp hoảng sợ của cô vang lên trong loa, dưới sân khấu vang lên một tràng cười thiện ý.

Thật sự vô cùng bối rối.

Lương Tư Nguyệt nhìn chiếc cúp, giơ nó lên bằng cả hai tay, sau đó tiến lại gần micro và bắt đầu phát biểu.

"Cảm ơn đạo diễn Hà, cảm ơn tất cả những nhân viên công tác trước màn ảnh hoặc ở hậu trường của đoàn phim, cũng cảm ơn..." Cô tạm dừng một chút, liếc nhìn chỗ Liễu Du Bạch đang ngồi dưới khán đài.

Những bình luận tiêu cực gần đây vẫn ảnh hưởng tới cô, làm cô lúc này bỗng muốn lùi bước theo bản năng: "...Cảm ơn tất cả những người ủng hộ tôi. Tôi cũng cảm ơn bà ngoại của tôi, mặc dù bà chưa biết xem phát trực tiếp trên mạng là như thế nào, nhưng mà một đoạn này, ngày mai tôi sẽ mở bằng điện thoại cho bà xem..."

Dưới khán đài lại cười.

"...Nhận được giải thưởng này tôi vừa mừng vừa lo, bởi vì nhìn lại, tôi không nghĩ trong phim mình đã làm được tốt nhất. Nhưng có lẽ những thiếu sót trong mỗi giai đoạn trưởng thành là có một không hai và đáng được trân trọng. Tôi coi giải thưởng này là kỳ vọng của tất cả những tiền bối đối với tôi. Tôi sẽ tiến xa hơn và tốt hơn nữa trên con đường này! Cảm ơn mọi người!"

Lương Tư Nguyệt lại cúi người chào khán giả dưới khán đài và hai vị tiền bối, sau đó cầm cúp xuống sân khấu.

Toàn bộ đoàn phim như đang nghênh đón chiến sĩ chiến thắng trở về, liên tục vỗ tay hoan nghênh cô ngồi về chỗ.

Lương Tư Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Liễu Du Bạch đầu tiên, mím môi cười, đánh mắt sang chỗ khác trước, cảm ơn lời chúc mừng của Hà Nột.

Lễ trao giải còn tiếp tục, mọi người cười một hồi rồi yên tĩnh lại.

Lâm Mạnh Hạ cầm cúp của Lương Tư Nguyệt thưởng thức, nhỏ giọng cười nói, "Không ngờ cũng khá nặng đấy, là vàng thật sao?"

"Không biết, nếu không anh cắn thử xem." Lương Tư Nguyệt cười nói.

"Chờ sau này tôi tự giành được nó, tôi sẽ cắn của mình."

Lúc sau lại trao thêm vài giải thưởng về kỹ thuật nữa, "Tận Cùng Bóng Đêm" còn giành một giải quay phim xuất sắc nhất và kịch bản cải biên xuất sắc nhất.

Sau đó đến điểm nhấn của buổi trao giải tối nay, công bố giải nam/nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Lương Tư Nguyệt có dự cảm hẳn là không có phần của mình, nhưng khi danh sách đề cử được trình chiếu, ít nhiều vẫn hơi lo lắng một chút.

Vừa công bố, quả nhiên lại là một nữ diễn viên tiền bối có thâm niên khác, chủ đề của bộ phim càng có chiều sâu, rất thách thức trình độ diễn xuất của các diễn viên.

Lương Tư Nguyệt không thấy thất vọng, dù sao với kỹ năng diễn xuất của cô cộng với bản thân tác phẩm cũng chưa tốt tới mức vừa ra đã có thể giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Sau đó trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Trần Hạc Lâm cũng không giành được giải. Tâm trạng của Trần Hạc Lâm lại càng bình tĩnh hơn, anh ấy đã nhiều lần đạt giải trong liên hoan phim danh giá ở nước ngoài, nhận diễn “Tập Cùng Bóng Đêm” có một phần tính chất là chơi chơi thôi, có được giải hay không cũng không ảnh hưởng danh tiếng và sự công nhận của anh ấy.

Mục cuối cùng là bộ phim xuất sắc nhất được trao cho đoàn phim của nữ diễn viên đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

"Tận Cùng Bóng Đêm" không phải không thu hoạch được gì, nhưng đúng là mấy giải thưởng đều không đủ lớn. Nhưng tâm trạng của mọi người rất tốt, hẹn nhau đi ăn cơm, hẹn ngày mai đi dạo Disney, vô cùng náo nhiệt, chẳng khác nào một buổi team building.

Sau khi kết thúc, trong sảnh tiệc bên kia, ban tổ chức có tổ chức buffet món nguội, mọi người sôi nổi di chuyển vị trí.

Lương Tư Nguyệt thực sự rất muốn nói riêng với Liễu Du Bạch vài câu nhưng việc đêm nay của cô còn chưa xong, còn phải nhận phỏng vấn, tham gia tiệc buffet giao lưu hữu nghị cần thiết.

Mãi đến tận đêm khuya, một ngày bận rộn mới kết thúc.

Tiểu Kỳ tới dẫn Lương Tư Nguyệt lên xe, nói với cô Liễu Du Bạch ở trong xe chờ cô.


Cô ôm chiếc cúp nặng trịch của mình, nắm lấy gấu váy, dùng hết sức leo lên xe, sau đó giống như quả bóng xì hơi, ngã khuỵu xuống, nghiêng đầu nhìn Liễu Du Bạch, nụ cười cũng không còn sức sống: "Xin lỗi anh nha."

"Anh đợi cũng không quá lâu."

"Không phải nói cái này..." Cô chỉ cái cúp của giải Người mới xuất sắc nhất trong tay, "Không giành được giải Ảnh hậu làm anh thất vọng rồi."

Liễu Du Bạch bỗng cảm thấy lo âu, không nói chuyện, duỗi tay xoa nhẹ lên đầu cô, "Được rồi, vừa ra mắt đã lấy được Ảnh hậu, sau này làm gì còn mục tiêu phấn đấu nữa."

Lương Tư Nguyệt cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Du Bạch, "Nhưng sao em lại cảm thấy anh hơi không vui nhỉ?"

"Ảo giác của em thôi."

Lương Tư Nguyệt nhún nhún vai, "Em mệt quá, chợp mắt một lát."

"Ngủ đi, một lúc nữa mới đến khách sạn."

Liễu Du Bạch đúng là không quá vui, nhưng không liên quan gì tới chuyện Lương Tư Nguyệt không giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cả, mà là bởi vì, vừa rồi người phụ trách phòng tuyên truyền của Studio Bối Tư Khởi bên kia vừa báo với anh, có một bài viết "doxing[1]" Lương Tư Nguyệt lên hot search.

[1] Từ “起底 - doxing” có nguồn gốc từ những thuật ngữ “dropbox” hoặc “documents”. Doxing là một hình thức đe dọa trực tuyến bằng cách sử dụng thông tin cá nhân, phát ngôn hoặc các thông tin bí mật và nhạy cảm để quấy rối, tống tiền hoặc các hành vi đe dọa khác đối với nạn nhân.

Giọng điệu của bài viết rất chói tai, gần như là tiếp diễn vụ tin đồn hai người yêu nhau đợt trước, bên trong làm ầm ĩ chuyện "trao đổi lợi ích" và "giao dịch tiền sắc", thẳng thừng tuyên bố vụ chụp lén đợt trước là do Lương Tư Nguyệt một tay lên kế hoạch, vì muốn ép kim chủ thoái nhượng.

Bài viết nói như thế này: "Còn kim chủ của Lương - người có máu mặt nổi danh trong giới có thái độ tương đối mập mờ, không ra mặt giải thích hay thừa nhận. Hôm nay, ở hiện trường lễ trao giải, hai người không ngồi cùng nhau như trong buổi chiếu đầu của "Tận Cùng Bóng Đêm", ý vị rất sâu xa. Có phải do kim chủ phản cảm với hành vi của Lương nên mới áp dụng thái độ xử lý lạnh như vậy? Nhưng bất luận như thế nào, Lương xuất thân từ một nhóm thần tượng đầy gièm pha, đi tới ngày hôm nay nhận được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất, trong quá trình đó kim chủ đóng vai nhân vật gì, không cần nói cũng biết."

Bộ phận tuyên truyền báo với Liễu Du Bạch rằng đã liên hệ với blogger viết bài này, nhưng dù có cho bao nhiêu tiền người này cũng không chịu xoá bài. Cho nên muốn hỏi ý của anh xem muốn giải quyết chuyện này như thế nào.

Liễu Du Bạch sắc mặt bình tĩnh đọc hết bài viết, trả lời: "Biết rồi, lát nữa sẽ cho anh câu trả lời."

Lúc ấy chuyện của hai người bị lộ, Lương Tư Nguyệt đã chịu áp lực không nhỏ, anh không muốn làm cô phải chịu áp lực thêm nữa nên mới đợi một thời gian. Dư luận trên mạng, anh vẫn bảo người để ý, những bình luận vô cùng khó nghe đều liên hệ xoá bỏ.

Nhưng nếu không phải Tiểu Kỳ nói, anh không biết ở trong đoàn phim cô cũng bị người ta đàm tiếu. Lần nào gọi điện thoại cô cũng trong trạng thái hớn hở vô tư, chưa từng oán hận một câu nào.

Sớm biết như thế, chẳng thà giải quyết ngay từ đầu còn hơn.

Như thế sẽ không có chuyện cô hôm nay vừa nhận được giải đã có người nhảy ra xiên xỏ.

Nửa giờ sau, xe tới khách sạn.

Lương Tư Nguyệt cởi lễ phục, tháo trang sức rửa mặt, lúc làm xong tất cả đã là rạng sáng. Chắc đã qua khoảng thời gian buồn ngủ nhất, cô bỗng dưng thấy vô cùng tỉnh táo.

Quay đầu nhìn, cô thấy Liễu Du Bạch còn ngồi trên sô pha, cầm điện thoại, vẫn là trạng thái đang nói chuyện công việc.

Lương Tư Nguyệt hỏi anh: "Anh có đói không?"

Liễu Du Bạch giương mắt nhìn cô, "Em đói rồi à?"

Lương Tư Nguyệt gật đầu, buffet món nguội lúc tối căn bản cô ăn không no, bây giờ chỉ muốn ăn gì đó nóng hổi lót dạ.

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Em nhớ gần khách sạn có một cửa hàng tiện lợi 24h, anh đi tản bộ cùng em, tiện mua chút đồ ăn được không?"

"Nửa đêm nửa hôm đi tản bộ?"

"Anh không đi thì em tự đi."

Liễu Du Bạch đứng lên, bảo cô đợi một chút, anh đi thay bộ âu phục này ra trước.

Vài phút sau, hai người ăn mặc thoải mái xuống lầu.

Trời đã về khuya, thành phố không ngủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng những con đường gần đây ít bóng người qua lại, Lương Tư Nguyệt có thể yên tâm mạnh dạn nắm tay Liễu Du Bạch.

Đi đến một ngã tư, điện thoại trong túi Liễu Du Bạch rung lên.

Anh lấy ra xem, bỗng nhiên khựng lại, thấy hơi kinh ngạc, sau đó nói với Lương Tư Nguyệt: "Anh trả lời điện thoại."

Lương Tư Nguyệt gật đầu, cô thấy đằng trước có một cái hòm thư, buông tay Liễu Du Bạch ra, chạy chậm qua đó.

Liễu Du Bạch đứng tại chỗ, nhìn cô đứng cách đó không xa cong eo, ghé sát mặt vào hòm thư, như là đang nheo mắt nhìn xem bên trong có thư hay không.

Cô mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, quần jeans và giày thể thao, trông rất giống học sinh, hoàn toàn khác so với người vừa đoạt giải tân binh sáng rực rỡ trên sân khấu lúc trước.

Mà hiển nhiên, hiện tại mới là trạng thái thoải mái của cô.

Anh bất giác bật cười, gọi điện thoại xong cũng không tới chỗ cô luôn mà mở điện thoại, lên Weibo.

Một lát sau, anh khoá màn hình, đi về phía cô.

Lương Tư Nguyệt tự động khoác vào cánh tay anh.

Đi được hai bước, Liễu Du Bạch bỗng nhiên nói: "Vừa rồi là tin nhắn mẹ anh gửi tới."

Lương Tư Nguyệt hơi ngạc nhiên, "Muộn vậy rồi mà dì còn chưa ngủ sao?"

Liễu Du Bạch cũng kinh ngạc, bởi vì Trình Đạm Như thật sự hiếm khi thức khuya, trong tin nhắn, bà bảo anh thấy tin nhắn thì gọi lại. Anh còn tưởng có việc gấp gì đó, vội vàng gọi lại. Kết quả...


Liễu Du Bạch nhìn Lương Tư Nguyệt, "Bà ấy bảo anh lúc nào có rảnh về nhà ăn cơm, đưa em tới."

Lương Tư Nguyệt bỗng sửng sốt, rồi cười ra tiếng, nghĩ thầm giọng điệu bình tĩnh này của Liễu Du Bạch hơn phân nửa là giả vờ.

Nhưng cô không vạch trần anh mà hùa theo: "Nhưng không biết mẹ anh có hài lòng về em không nữa."

"Bà ấy xem video hôm nay em đoạt giải rồi."

"Dì cũng lướt Weibo à?"

"Bà ấy có theo dõi em."

"..." Lương Tư Nguyệt quay đầu nhìn anh, "Không phải chứ? Sao anh không nói với em sớm một chút?"

"Anh bảo em sớm bằng cách nào, anh cũng vừa mới biết hôm nay." Liễu Du Bạch cười nói.

"Vậy có phải dì xem Weibo của em, cảm thấy em đậu phỏng vấn vòng thứ nhất, lần này thông báo em tới phỏng vấn vòng thứ hai?"

"Em đang tìm việc đấy à?"

"Cũng gần gần như vậy mà, mong là dì sẽ không ghét em."

"Bà ấy không thích cũng không quan trọng, anh thích là được."

Lương Tư Nguyệt khựng lại một lúc, ngay sau đó vui vẻ ra mặt, "Anh nói 'thích'!"

Liễu Du Bạch giả ngu: "Anh nói rồi à?"

"Chơi xấu cũng vô dụng, dù sao em nghe thấy rồi." Bước chân cô nhẹ nhàng hơn bình thường, "Xem ra cũng không nhất định phải chờ em đoạt giải."

Liễu Du Bạch nói: “Ồ, em còn đắc ý quá nhỉ?”

"Không được giải diễn viên chính xuất sắc nhất, đương nhiên ít nhiều cũng thấy tiếc nuối, nhưng em cảm thấy cuộc sống đối xử với mình không tệ rồi, em phải biết hài lòng."

"Đừng nhắc tới nữa, tối hôm qua anh mơ một giấc mơ."

"Mơ thấy gì?"

"Em được đề cử nữ chính xuất sắc nhất ba lần, cả ba lần đều không đoạt giải."

Lương Tư Nguyệt trợn to mắt, cười nói: "Thật hay giả? Em sẽ không xui xẻo như vậy chứ?"

"Ai biết được."

"Nếu thật là như vậy thì cũng không còn cách nào, ai bảo em tiêu hết vận may vào chuyện gặp được anh chứ."

Liễu Du Bạch nhướng mày, thầm nói, đây là lời âu yếm sến súa gì vậy?

Lại đi một lát, dần dần nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng tiện lợi.

Lương Tư Nguyệt nắm ngón tay anh, đi trên vỉa hè, lại nhảy xuống, tiếp tục nói: "Dù sao cũng cảm ơn anh."

Liễu Du Bạch không tỏ ý kiến, "Vừa rồi trong lễ trao giải, sao không thấy cảm ơn anh."

"Bởi vì có vài lời, em nghĩ anh không thích nghe, người xem càng không thích nghe."

"Ai nói?" Liễu Du Bạch cười, duỗi tay ôm lấy vai cô, "Anh rất thích nghe, em nói thêm vài câu đi."

Lương Tư Nguyệt xoa xoa mũi, "Cảm ơn ngài Liễu tuệ nhãn thức châu, ký hợp đồng với tư cách là một diễn viên với em; bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều có thể dùng phương thức đơn giản thô bạo đòi lại quyền lợi cho em; cùng với, mặc dù tính tình không tốt, nhưng vì em, anh đã cố gắng nhẫn nại."

Những lời này, nghe thế nào cũng không phải lời hay, Liễu Du Bạch duỗi tay muốn nhéo lỗ tai cô, cô lập tức cười lớn rụt người lại, sau đó nhân cơ hội thoát khỏi cánh tay anh, vòng qua anh rồi chạy chậm đi.

Sau khi kéo dài khoảng cách, cô xoay người, đi lùi lại, vừa nhìn Liễu Du Bạch vừa nói: "... Thực ra, điều biết ơn nhất là anh từng nói em phải học cách từ bỏ làm một người bình thường, chấp nhận việc làm nghề này chắc chắn phải hy sinh điều gì đó. Nhưng em vẫn có thể cảm nhận được, anh vẫn luôn cố gắng tạo cho em cách sống như một người bình thường. Ví dụ như hiện tại, chúng ta đi trên đường như thế này, tới cửa hàng tiện lợi mua một phần lẩu Oden."

Cô tạm dừng một chút, đứng tại nơi không xa không gần nhìn chăm chú Liễu Du Bạch, đợi anh đi về phía cô.

Anh là người dẫn đường, người yêu, người xây dựng ước mơ, người chú già trong chuyện cổ tích của cô.

Ánh mắt Liễu Du Bạch tràn đầy ý cười, nhìn cô, nhất thời không nói chuyện.

Trên con đường bê tông, chiếc bóng của anh ngắn lại, dài ra, lại ngắn lại, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, dừng lại dưới ngọn đèn đường.

Trên đầu hai người là bầu trời đêm xanh thẳm, treo một vầng trăng cong cong, vàng nhạt, mông lung.

Liễu Du Bạch quyết định để Lương Tư Nguyệt đắm chìm trong cuộc sống "bình thường" này thêm một lúc nữa, tạm thời không nói cho cô biết, giờ này khắc này, trên Weibo có khả năng đang tê liệt đã xảy ra chuyện gì...

Ngay vừa rồi, khi cô đang tò mò nghiên cứu hòm thư, anh đăng nhập vào tài khoản Weibo clone đã đăng ký từ lâu và chỉ theo dõi đúng một người, sửa tên thành "Liễu Du Bạch", sau đó đăng một bài lên Weibo:

Kết hôn đi.@Lương Tư Nguyệt.

(Hết chính truyện)

Tác giả có chuyện muốn nói: Đối với tôi, diễn đạt câu chuyện đến đây được coi là hoàn chỉnh, cốt truyện tiếp theo không phải là một tổng thể theo thời gian. Dòng thời gian rất dài nên sẽ được bổ sung dưới dạng các tình tiết phụ. Bao gồm nhưng không giới hạn: gặp mặt bố mẹ/ nhận giấy đăng ký kết hôn/ hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu/ đi show Bố ơi mình đi đâu thế…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui