“Bạn muốn thoát khỏi chiếc đuôi cá và đổi lấy đôi chân để có thể đi lại như một con người, khiến hoàng tử yêu bạn, từ đó giành được tình yêu của chàng, có được linh hồn bất tử.”
___Andersen - “Nàng tiên cá”.
Vào buổi tối giữa mùa hè tháng Tám, tia sáng cuối cùng trên bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tắt hẳn.
Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều xuống xe taxi, lần theo định vị được gửi trong nhóm, bước vào một tòa nhà, tìm thấy quán bar do bạn của Bối Tử Khởi mở.
Hôm nay là sinh nhật Bối Tử Khởi, mời Lương Tư Nguyệt đến, cũng thuận tiện chúc mừng cô trúng tuyển.
Mấy ngày trước, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều đã nhận được thông báo trúng tuyển, Lương Tư Nguyệt đã đỗ Học viện Điện ảnh tốt nhất Sùng Thành, mà Trì Kiều bởi vì điểm thi nghệ thuật và văn hóa hơi thấp, cuối cùng vào Học viện Nghệ thuật Sùng Thành.
Họ hàng Lương Tư Nguyệt ở xa, sau khi cô từ quê lên Sùng Thành thì không có mấy người bạn, vì vậy đã bàn bạc với Lương Quốc Chí, không có ý định tổ chức tiệc nhập học gì cả.
Nhưng Bối Tử Khởi biết tin trúng tuyển đã trực tiếp nhờ Weibo phòng làm việc đăng bài chúc mừng Lương Tư Nguyệt đỗ khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh Sùng Thành với số điểm chuyên ngành cao thứ hai, điểm văn hóa xếp thứ nhất, đồng thời chính thức tuyên bố Lương Tư Nguyệt là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với phòng làm việc.
Trong phòng, các đạo diễn phòng thu và một số nghệ sĩ ký hợp đồng đều có mặt, Bối Tư Khởi mặc một chiếc váy màu đen, cầm micro, lả lơi hát một bài hát cổ điển từ những năm 80.
Bối Tử Khởi sắp quay một bộ phim truyền hình đại nữ chủ được chuyển thể từ một tác phẩm lớn, đội ngũ sản xuất và bạn diễn đều rất đáng tin cậy, vài ngày trước, tin tức đã được đăng trên Weibo, phản hồi tương đối tích cực.
Cô ấy nghỉ ngơi hai năm rồi, đã sẵn sàng chuẩn bị hành động đánh bay sự tụt dốc.
Lương Tư Nguyệt còn đang do dự nên bắt đầu chào hỏi thế nào, một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đã tới nắm tay cô, gọi cô là cô Lương, tự giới thiệu mình là Tân Tình, kể từ bây giờ sẽ làm người đại diện của cô.
Lương Tư Nguyệt mỉm cười, tự nhiên hào phóng nói: “Sau này chị Tình cứ gọi em Tiểu Nguyệt là được.”
Cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, bởi vì cô từng nghe thấy cái tên Tân Tình, chị có tiếng là dũng mãnh, rất giỏi giành tài nguyên.
Tân Tình từng là người đại diện của Bối Tư Khởi, sau khi hủy hợp đồng với Bối Tư Khởi, hai người kết thúc quan hệ hợp tác, hiện tại thì là một trong những đối tác của phòng làm việc.
Chị Tình kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, đẩy đĩa hoa quả tới trước mắt cô: “Em ăn chút hoa quả đi, tí nữa chị sẽ nói cho em biết công việc năm nay được sắp xếp thế nào.”
Một người đại diện ở cấp bậc của chị Tình không tự làm mọi việc, sẽ sắp xếp trợ lý theo dõi công việc của Lương Tư Nguyệt, bởi vậy tranh thủ hôm nay gặp Lương Tư Nguyệt lần đầu tiên, để quen mặt nhau, cũng thuận tiện bàn bạc chuyện sắp xếp công việc.
“Bởi vì em sắp bắt đầu huấn luyện quân sự cho nên tháng Mười chính thức bắt đầu công việc.
Có ba bộ phim có thể cân nhắc nhưng trọng điểm nhắm vào bộ phim mới của đạo diễn Hà Nột.
Em biết Hà Nột chứ?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, chị Tình nói tiếp, “Phim của đạo diễn Hà rất khó vào, phòng làm việc giành được một cơ hội cho em thử sức, vẫn chưa chắc có thể vượt qua hay không.
Được chọn thì tốt, không được thì không cần lo, chúng ta còn hai bộ phim nữa.
Mặc dù là vai phụ nhưng kịch bản cũng ổn.”
Chị Tình liếc mắt nhìn cô, thấy cô đang nghe nghiêm túc, liên tục gật đầu, dáng vẻ hận không thể lấy giấy bút ra ghi chép lại, cười nói: “Có phải giọng điệu chị quá nghiêm túc hay không? Đây là bệnh cũ của chị, Tư Khởi cũng nói với chị, một khi chị nói chuyện công việc đều rất hung dữ.”
Lương Tư Nguyệt cười lắc đầu.
Vẫn ổn, cô có thể thích ứng.
So với ai kia, chị Tình nào có hung dữ, vẫn còn coi như nhẹ nhàng.
“Sắp xếp công việc gần đây đến đó thôi, hãy nói về toàn bộ kế hoạch sự nghiệp của em.
Bây giờ em vẫn còn trẻ, đang theo con đường chính quy, ánh mắt chúng ta cần sự lâu dài, không thể ép buộc nhất định phải nổi tiếng ngay trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, kịch bản tốt thì phải chờ, thà thiếu chứ không ẩu, chắc chắn quá trình này sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi ở nhà, phải sẵn sàng chuẩn bị tâm lý chán nản.”
Kế hoạch của chị Tình trùng khớp với những gì Lương Tư Nguyệt mong đợi, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn về sự phát triển trong tương lai của mình.
Chị Tình nói xong, khoác tay qua vai cô, cười nói: “Đi chơi với bạn em đi, để bạn em đợi lâu rồi.”
Trì Kiều ngồi ở quầy bar trong phòng bao, nhân viên pha chế ở trung tâm pha cho cô ấy một ly rượu trái cây có độ cồn thấp.
Thi đại học kết thúc, cô mới có cảm giác mình đã chân chính trưởng thành, mà Lương Tư Nguyệt cũng cảm thấy như vậy.
Lương Tư Nguyệt ngồi xuống cạnh Trì Kiều, cũng gọi một ly rượu.
Bối Tư Khởi hát đã ghiền, buông micro xuống, chào hỏi Lương Tư Nguyệt, đồng thời lấy một ly whiskey đá giải nhiệt.
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh Lương Tư Nguyệt, đặt tay lên quầy bar, nhìn Lương Tư Nguyệt, cười nói: “Chị cứ nghĩ em sẽ đến cùng sếp Liễu chứ.”
“Sếp Liễu cũng đến ư?”
“Đúng vậy, chị mời trên Wechat, sếp Liễu nói sẽ đến sự.” Bối Tư Khởi rõ ràng thấy Lương Tư Nguyệt vừa nghe nói Liễu Du Bạch sẽ tới, sửng sốt một chút, thẳng lưng lên, giống như sợ giây tiếp theo anh sẽ đẩy cửa đi vào.
Bối Tư Khởi cười, cố ý nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, nói với tâm lý hoàn toàn như xem kịch vui: “Xem thời gian cũng sắp đến rồi đấy, hay là em gửi tin nhắn Wechat hỏi anh ấy đang ở đâu đi, Tư Nguyệt?”
Ngay lập tức trông thấy Lương Tư Nguyệt rõ ràng bị hù dọa, sắc mặt có chút bối rối, miễn cưỡng giải thích: “… Chẳng lẽ bị kẹt xe trên đường?” Khi đang nói chuyện, cô bình tĩnh xoay người điều chỉnh góc độ một chút, ở tư thế này chỉ cần có người đẩy cửa thì cô có thể phát hiện đầu tiên.
Bối Tư Khởi biết Bộ phận quản lý sự nghiệp biểu diễn của công ty đã ký hợp đồng với rất nhiều người mới tiềm năng, nhưng chỉ có Lương Tư Nguyệt là có thể khiến cho sếp Liễu chuẩn bị hết mọi việc bắt đầu từ khi chấm dứt hợp đồng.
Cô ấy thậm chí còn hoài nghi, có phải phòng làm việc này của mình được thành lập đặc biệt để hỗ trợ cho Lương Tư Nguyệt hay không.
Vì vậy, khi biết dưới tay mình sắp bị nhét vào một diễn viên trẻ còn chưa đủ trình đến tuyến mười tám như vậy, Bối Tư Khởi rất phản cảm, cô ấy có thể thấy được quá nhiều “người hưởng lợi tài nguyên (*)” dựa vào tư bản được nuông chiều mà kiêu.
(*) Nguyên văn là 资源咖, chỉ những người không có tác phẩm nào xuất sắc, năng lực bình thường nhưng có nhiều tài nguyên, thậm chí là tài nguyên tốt.
Nhưng khi gọi Lương Tư Nguyệt đến phòng làm việc ký hợp đồng, cô ấymới phát hiện ra cô bé không hề kiêu căng chút nào, ngược lại còn cực kỳ lễ phép khiêm tốn.
Điều này cũng phù hợp với ấn tượng đầu tiên khi thoáng nhìn thấy cô bé trong văn phòng của Liễu Du Bạch ngày ấy.
Mà quan hệ giữa Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch luôn khiến cô ấy hoang mang.
Mới đầu cô ấy tưởng rằng là quan hệ “kiểu kia”, sau này quan sát mới phát hiện ra không phải, lại hoài nghi có phải họ hàng hay không, nhưng bối cảnh gia đình Lương Tư Nguyệt rõ ràng cũng không phải.
Vì để biết rõ, chỉ cần có cơ hội là cô ấy sẽ thăm dò nhưng không thăm dò được kết quả gì.
Ngược lại mỗi lần nhắc tới Liễu Du Bạch, cô bé này lại có phản ứng rất mạnh, khiến cô ấy không bao giờ chán kiểu đùa dai này.
Bối Tư Khởi uống nửa ly rượu trong một hơi, giơ tay quạt gió, hỏi Lương Tư Nguyệt có muốn hát không.
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Chị Bối cứ hát trước đi, em ngồi với bạn em một lát.”
Lương Tư Nguyệt uống liền hai ly rượu trái cây, ngồi gần nửa tiếng vẫn không thấy Liễu Du Bạch đến mới phát giác.
À, có lẽ Bối Tư Khởi lại lừa cô.
Nhưng cô vẫn không hề thấy nhẹ nhõm.
Lúc này Trì Kiều muốn đi vệ sinh, Lương Tư Nguyệt nhảy xuống khỏi ghế cao, đi cùng cô ấy.
Hai người ở lại nhà vệ sinh một lúc, dặm lại lớp trang điểm.
Trở lại phòng, Lương Tư Nguyệt đẩy cửa, cảm thấy bầu không khí đã thay đổi, dè dặt hơn so với trước.
Nhìn vào bên trong, bên cạnh chị Tình có thêm một người, ánh sáng trong phòng mờ ảo khiến cô không thấy rõ rốt cuộc màu áo sơ mi kia là màu gì, có thể là màu đen hoặc là xám đậm.
Ánh đèn màu rực rỡ chói mắt làm nổi bật đôi lông mày rõ nét của anh, anh hơi cúi người, quay đầu nói chuyện cùng chị Tình với nụ cười trên mặt.
Hô hấp Lương Tư Nguyệt hơi chậm lại, cô lùi lại nửa bước ra khỏi cửa.
Liễu Du Bạch đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt quét qua, khiến cô không dám làm bất cứ động tác gì.
Liễu Du Bạch nhìn cô, sau đó giơ tay vẫy gọi cô qua.
Lương Tư Nguyệt do dự không di chuyển ngay, Trì Kiều lại nhắc nhở cô: “Hình như sếp Liễu đang gọi cậu qua đó.”
Lương Tư Nguyệt chấm dứt hợp đồng với Thanh Mộc, Liễu Du Bạch cũng không trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà dùng tài nguyên để đổi.
Làm như vậy tiết kiệm tiền nhưng sếp Liễu căn bản không thiếu chút tiền đấy.
Chủ yếu là đút tài nguyên cho Thanh Mộc, Trì Kiều cũng có thể được lợi theo, nhận được một số hoạt động quan trọng có thể khiến một nhóm không có chút tiếng tăm gì nổi được ít bọt nước.
Cũng bởi vậy, Trì Kiều rất biết ơn Liễu Du Bạch, phải biết rằng nhóm họ quá nhàn rỗi, có thể giải tán bất cứ lúc nào.
Lương Tư Nguyệt nắm tay Trì Kiều cùng đến chào hỏi.
Trì Kiều điên cuồng giãy dụa: “Tiểu Nguyệt, cậu làm gì thế? Tiểu Nguyệt, cậu thả tớ ra!”
“Không phải cậu rất muốn cảm ơn Liễu Du Bạch sao? Bây giờ là cơ hội tốt để trực tiếp nói lời cảm ơn đấy.”
Trì Kiều “hu hu” cầu xin tha thứ: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi.”
“Còn bán tớ không?”
“Không dám, không dám.”
Nhưng Lương Tư Nguyệt không dễ dàng bỏ qua, nửa dắt nửa kéo cùng Trì Kiều đến trước mắt Liễu Du Bạch.
Liễu Du Bạch lườm Lương Tư Nguyệt một chút, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung niên khác ngồi bên cạnh và giới thiệu: “Đây là cô Viên, Viên Bội.”
Lương Tư Nguyệt cười bắt tay Viên Bội, cũng tự giới thiệu.
Lúc này Trì Kiều nhân tiện nói lời cảm ơn với Liễu Du Bạch.
Anh nhận lời cảm ơn theo phép lịch sự.
Rõ ràng Liễu Du Bạch, chị Tình và Viên Bội đã quen biết nhau, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều không dám không hiểu quy củ mà quấy rầy họ, sau khi chào hỏi xã giao kết thúc thì quay trở về chỗ quầy bar.
Ánh mắt Viên Bội dõi theo Lương Tư Nguyệt, nhìn một lúc lâu, cười nói: “Đúng là khuôn mặt không nhạt nhòa.”
Liễu Du Bạch tỏ vẻ: “Tất nhiên rồi.”
Viên Bội nói: “Tại sao anh không để cô ấy đóng bộ phim mới của Hà Nột? Tôi cảm thấy hình tượng của cô ấy rất phù hợp.”
“Đã đưa đũa tới tận tay rồi, còn phải để tôi đút cơm cho à?” Liễu Du Bạch luôn nói lời thẳng thắn không hề giữ thể diện.
Lương Tư Nguyệt cùng Trì Kiều ngồi ở trên quầy bar, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chỗ Liễu Du Bạch, không dám lộ liễu, nhìn quanh căn phòng một vòng rồi cuối cùng chỉ dám nhìn anh một chút, sợ rằng nhìn lâu hơn xíu thì sẽ khiến mọi người nhận ra.
Không biết qua bao lâu, Liễu Du Bạch đột nhiên đứng dậy, thoát khỏi cuộc trò chuyện với Viên Bội và chị Tình, đi thẳng về phía quầy bar.
Ánh mắt Lương Tư Nguyệt đã dời đi từ lâu, nhìn ly rượu ở trước mắt, đến khi Liễu Du Bạch đến trước mặt, cô giống như mới phát hiện ra, ngước mắt lên tiếng chào.
Liễu Du Bạch liếc nhìn cô, ngược lại nói với Trì Kiều, Viên Bội muốn tìm cô ấy tâm sự.
Trì Kiều hơi kinh ngạc.
Thấy Viên Bội quả nhiên đang ở trên ghế sô pha nhìn mình, cô ấy vội vàng nhảy xuống, đi tới.
Còn Liễu Du Bạch thì thuận thế ngồi vào vị trí trống bên cạnh cô, hơi nghiêng người mặt hướng vào quầy bar, bảo nhân viên pha chế cho anh một ly Martini.
Từ khóe mắt, anh thấy Lương Tư Nguyệt ngồi thẳng dậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền dài trên đầu gối, trễ vai, bên dưới màu đen, bên trên có in một số họa tiết hoa nhí, thật sự là kiểu dáng dạo phố, nhưng khiến cô toát ra vẻ tươi mát tự nhiên.
Tóc buộc lỏng kiểu đuôi ngựa, để sang một bên, uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi.
Cô có một khuôn mặt rất đẹp, dáng người không chút khuyết điểm.
Ngón tay Lương Tư Nguyệt nắm chặt ly rượu, gần như không thể chịu đựng được ánh mắt như có điều muốn nói của Liễu Du Bạch.
Cho dù anh độc miệng nói gì thì tốt nhất là để cô chết nhanh đi.
Cô quay đầu, đang muốn chủ động hỏi chuyện, nhưng lời nói của Liễu Du Bạch lại khiến cô sôi sục như ấm trà, hai tai nóng lên.
Anh hỏi: “Cô cứ luôn nhìn tôi làm gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...