Ta khẽ mỉm cười: “Đại công tử quá lời rồi, Tống gia đối với ta ơn trọng như núi, ta chỉ có qua có lại mà thôi.
”
Ngoài viện vang lên vài tiếng chim kỳ lạ, sắc mặt của Tống Hành Vân hơi khựng: "Ta phải đi rồi.
"
Hắn móc một tờ ngân phiếu mười lượng từ trong n.
g.
ự.
c ra, nhét vào tay ta: “Sau này ta không thể đến đây thường xuyên, ngươi cứ cầm số tiền này mà lo cho bản thân và An Ninh.
”
Ta chưa kịp phản ứng đã thấy hắn đứng dậy trèo tường rời đi.
Nửa thân còn lại của hắn ra khỏi bóng tối, ánh sáng xám bạc chiếu vào nửa khuôn mặt bên trái của hắn, một vết rạch màu đỏ tươi còn đang rỉ m.
á.
u bất thình lình xuất hiện, kéo dài nghiêng từ thái dương đến cằm, trông vô cùng gớm ghiếc.
Ta trừng to mắt, tim bỗng run lên, buột miệng nói: "Chờ đã!"
Bóng dáng của Tống Hành Vân chợt dừng, ta vội vàng chạy về phòng, lấy lọ Kim Sang dược từ trong ngăn tủ ra, lén đưa cho Tống Hành Vân.
"Đại công tử, xin hãy cẩn thận.
"
Tống Hành Vân nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay, cẩn thận nhét vào trong ngực: "Được.
"
Khoảnh khắc tiếp theo, tay áo nhẹ nhàng vạch ra âm thanh xé gió.
Cũng giống như đêm mưa kia, Tống Hành Vân lại lặng lẽ rời đi, lần này không có nước mưa che dấu vết giúp hắn, dư vị êm dịu và dai dẳng của trầm hương là bằng chứng cho thấy hắn đã từng ở đây.
8.
Đúng như Tống Hành Vân đã nói, về sau qua một khoảng thời gian rất lâu ta chưa từng gặp lại hắn, cũng không có tin tức gì của hắn, giống như hắn đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Hè qua thu đến, đây là mùa thu thứ hai An Ninh tới đây.
"Chủ quán, cho ta một phần bánh hoa đào xốp giòn.
"
“Vâng.
” - Ta lưu loát gói một phần bánh hoa đào xốp giòn, bọc kỹ trong giấy dầu rồi đưa cho khách.
Vị khách kia cầm bánh hoa đào ngồi vào tiệm thím Thôi sát vách và gọi một tô mì hoành thánh.
Ta cầm khăn chậm rãi lau quầy hàng, cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai ta.
"Gần đây không yên bình cho lắm, nghe nói Xích Vũ Vệ đã thay đổi thủ lĩnh rồi.
"
"Này! Nhỏ tiếng một chút, hai ngày trước Xích Vũ Vệ phụng mệnh Hoàng thượng kiểm tra một vài quan viên, tình thế vô cùng cấp bách.
"
Động tác tay của ta thờ ơ, thế nhưng câu tiếp theo của họ lập tức làm ta căng thẳng.
"Có nghe nói chưa, Tống gia sẽ bị lưu đày đó.
"
"Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?"
"Mới được thông báo vào sáng nay! "
Ta ngẩn người, là Tống gia.
Ta vội vàng đặt khuôn đúc trên tay xuống, vừa đi ra ngoài vừa nói với An Ninh bên cạnh: “An Ninh ngoan ngoãn đợi ở trong tiệm nhé, tỷ có việc phải ra ngoài một chuyến.
”
“Thím Thôi, giúp ta trông tiệm và An Ninh chút nhé!”
"Được, ôi? Cô đi đâu vậy?"
…
Ta vội vàng xuyên qua đám đông đến nơi dán thông báo trước nha môn, chăm chú nhìn từng chữ một.
Những gì họ nói đều là sự thật, cả nhà Tống gia sắp bị lưu đày đến biên cương.
Toàn thân lập tức tràn ngập kích động, hốc mắt hơi nóng, ta che miệng không biết nên khóc hay cười.
Người của Tống gia không gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng là điều may mắn.
Ba ngày nữa họ sẽ rời khỏi thành, ta nhanh chóng quay về.
Một cỗ xe ngựa xa hoa lướt ngang qua ta, suýt nữa tông ta té ngã.
Vó ngựa kêu “Lộc cộc”, dẫm nát một đống lá cây khô héo xoay tròn dưới chân.
Lòng ta đang kích động, không thèm quan tâm đến việc này, chỉ muốn mang tin tức tốt này về nói với An Ninh.
Tại tiệm bánh ngọt, thím Thôi đặt một chiếc ghế gỗ cao cho An Ninh ngồi.
An Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn dòng người qua lại trên phố.
Trông thấy ta trở về, hai mắt nàng lập tức loé sáng, chống tay vịn ghế định nhảy xuống.
"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?"
Ta ôm khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nàng, hưng phấn nói: “An Ninh, muội có muốn gặp phụ mẫu một lần không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...