17.
"Hoa Dương nói lời này chỉ vì muốn trả thù ta khiến nàng ta mất mặt hai lần, nhưng không thể phủ nhận, lúc đầu ta vốn bởi vì ơn tình nên mới để ý đến nàng.
"
Đồng tử Tống Hành Vân khẽ run lên, giọng điệu vô thức khẩn trương:
"Tuy nhiên, tình cảm bắt đầu từ ơn tình, sẽ ngày càng sâu đậm hơn.
"
Ta kinh ngạc nhìn hắn, lòng ta rối bời.
“Khi Tống gia gặp khó khăn, An Ninh không có ai chăm sóc, chính mẫu thân đã nói với ta rằng có lẽ có một người đáng tin cậy, và bà đã bảo ta đi tìm nàng.
”
“Ta biết rõ nàng vì ở bên mẫu thân, nên nàng là người bà ấy quý nhất, cũng là người giỏi nấu nướng.
”
“Ta vốn tưởng rằng nàng chỉ là một nha hoàn bình thường, nhưng khi nàng tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay An Ninh này, ta mới biết nàng hoàn toàn khác với những gì ta nghĩ.
Nàng tốt bụng, dịu dàng, quyết đoán, có thể dựa vào năng lực bản thân để tồn tại.
”
"Nàng khéo tay, có thể làm được nhiều món ăn ngon.
”
"Nàng luôn có suy nghĩ của riêng mình và có thể vững vàng đi theo con đường của riêng mình…”
"An Ý, ta thích nàng, không chỉ có mỗi ơn tình.
"
Lời nói của hắn như sấm sét nổ tung trong lòng ta, đầu óc ta ong ong.
Ta lặp đi lặp lại những lời của hắn trong đầu, cảm thấy đủ loại cảm xúc vui mừng, bối rối, nghi ngờ đan xen với nhau:
"Nhưng ta! thực sự xứng với huynh sao?"
Tất cả cảm xúc hoá thành nghi vấn bị ta thốt ra khỏi miệng, nỗi thấp thỏm trong mắt Tống Hành Vân cuối cùng cũng được thay thế bằng niềm vui và kiên định: “An Ý, nàng phải nói là Tống Hành Vân có xứng với An Ý không.
”
…
"An Ý, nàng không cần gấp gáp trả lời ta, nàng có thể suy nghĩ kỹ vấn đề này.
”
“Ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại để chứng minh cho nàng thấy, Tống Hành Vân xứng với An Ý.
”
18
Đẩy tuyết tìm xuân, thắp đèn kéo dài ngày.
Đây là mùa đông thứ chín An Ninh ở đây, cũng là đêm giao thừa đầu tiên có Tống Hành Vân.
“An Ý, bánh trôi rượu nếp nấu xong rồi!”
Giọng nói trong trẻo của Tống Hành Vân vang lên trong bếp, ta nhanh chóng mỉm cười đáp lại.
Năm nay, Tống Hành Vân ở trong bếp chuẩn bị cơm giao thừa, còn ta và An Ninh, còn có Kim Ngọc chơi ném pháo trong sân.
Ta chạy lon ton vào bếp, đi đến bên cạnh Tống Hành Vân, bưng bát lên ngửi.
Vẻ mặt Tống Hành Vân mong chờ: "Thế nào?"
Ta giả vờ suy tư: “Cũng không tệ.
”
Quay người mỉm cười bước ra khỏi bếp, mời những người khác vào ăn cơm.
Trên bàn ăn, An Ninh nếm thử rượu nếp, chép miệng nói: “Chua quá, không ngon bằng tỷ tỷ làm.
”
Ta quay đầu cười trộm, không đành lòng nhìn sắc mặt Tống Hành Vân.
Ngược lại Tống Hành Vân khá bình tĩnh, tự nhiên nói: “Quả thực không bằng tay nghề của An Ý, An Ý làm là ngon nhất.
”
Những lời này thực sự làm ta đỏ mặt.
Ta vẫn chưa trả lời hắn về vấn đề kia.
Tống Hành Vân vẫn thực hiện lời hứa và âm thầm thể hiện quyết tâm của mình với ta.
Mấy năm nay, Tống Hành Vân dần dần bắt đầu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hắn làm việc vì Hoàng thượng, vì lật lại bản án của Tống gia.
Mà Tống lão gia và Tống phu nhân cũng bị hắn âm thầm đón về.
Khi pháo hoa nổ sáng chói trên bầu trời, chúng ta đều biết rằng mùa đông sắp kết thúc, ngày xuân chẳng mấy chốc sẽ đến.
19.
Vào mùa xuân thứ mười An Ninh ở đây, Tống Hành Vân đã thành công minh oan cho Tống gia.
Hắn phơi bày từng bằng chứng hãm hại người khác trước điện Kim Loan, đồng thời đích thân dẫn quân bao vây bắt giam.
Tấm lưới mười năm cuối cùng cũng được thắt chặt, Hoàng thượng đích thân hạ chiếu đón phu thê Tống gia về.
Để bù đắp cho người nhà Tống gia, Hoàng thượng không chỉ phong tấn tước cho Tống Hành Vân, mà còn phong An Ninh làm quận chúa Gia Trạch.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...