An Ninh nói luyện võ không phải ý muốn nhất thời.
Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày nàng đều thức dậy đứng tấn trước bình minh, Kim Ngọc dẫn nàng chạy vòng trong sân, sau khi hoàn thành bài luyện công buổi sáng, nàng sẽ đeo cặp sách đến học đường.
Thôi Tiểu Hà cho biết An Ninh đã thay đổi thói quen lười biếng thường ngày ở học đường và chăm chú nghe tiên sinh giảng bài.
Nàng hoàn thành hơn phân nửa bài tập ở học đường từ sớm, sau khi về nhà sẽ la hét đòi Kim Ngọc dạy nàng võ công.
Sau khi luyện võ, cảm giác thèm ăn của An Ninh cũng tăng lên, đôi khi nàng có thể ăn ba chén cơm một bữa.
Va chạm là điều không thể tránh khỏi khi luyện võ, ban đêm bôi thuốc lên những vết bầm tím trên cơ thể nàng, lòng ta đau xót.
Ta hỏi nàng rằng không cảm thấy luyện võ rất vất vả sao.
An Ninh cười hì hì đáp, làm điều mình thích nên không thấy khổ cực.
Ta đau lòng thay nàng, nên cố gắng hết sức để bồi bổ sức khỏe cho nàng.
Thời gian trôi qua, An Ninh không những cao lên rất nhiều mà vẻ bụ bẫm của trẻ con trên mặt cũng dần biến mất, nàng gần như đuổi kịp Thôi Tiểu Hà hơn nàng hai tuổi.
Thôi Tiểu Hà không chịu thua, ầm ĩ đòi thím Thôi rằng mình cũng muốn luyện võ.
Thím Thôi không lay chuyển được hắn nên bảo Thôi Giang mang theo hai con gà và bạc đến trước cửa, muốn Kim Ngọc dạy Thôi Tiểu Hà.
“Dễ mà, dễ mà.” - Ta mỉm cười hàn huyên với Thôi Giang, kể về hai bé con nhà mình.
"Vậy cái này..." - Thôi Giang xách đồ nhìn ta một cái, ta quay đầu nhìn Kim Ngọc đang ngồi trên băng ghế đá bên cạnh, vẻ mặt vô cảm lau d.a.o găm của mình: "Đều cho Kim Ngọc, dẫu sao cũng là Kim Ngọc vất vả dạy bảo."
Kim Ngọc dùng ánh mắt bắt bẻ dò xét Thôi Giang mấy lần, dường như mang theo ý đề phòng, nàng ấy cầm khăn lau con d.a.o một vòng, hơi hếch cằm và lạnh lùng nói: “Đặt lên bàn đi.”
Thôi Giang nuốt nước bọt khi nhìn thấy nàng ấy, vội vàng đặt đồ lên bàn rồi nhanh chóng lùi về phía ta.
Giải quyết xong chuyện của bọn trẻ, gương mặt màu lúa mì của Thôi Giang hiện lên vẻ do dự và thoáng ửng hồng, yết hầu của hắn ta nhấp nhô vài cái, mới ngập ngừng nói: “An Ý, ta…ta muốn nói với ngươi một chuyện..."
13.
Trước tiệm bánh ngọt của ta có con sông chảy qua, mặt trời lặn về phía Tây, dương liễu đong đưa, sóng nước lấp lánh.
Thôi Giang và ta đứng dưới gốc cây, Thôi Giang xoa tay liên tục, muốn nói lại thôi.
Ta mấp máy môi cười nói: "Thôi Giang ca, ngươi muốn gì thì cứ việc nói."
Lúc này Thôi Giang mới lấy hết can đảm: "Ta...ta sắp phải thành thân rồi." - Nói xong, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút chờ mong.
Ta ngạc nhiên: “Sao đột ngột thế? Đúng là chuyện vui!”
Nói xong ta chợt nhận ra Thôi Giang năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, nam tử bên cạnh sớm đã lập gia đình và có con ở độ tuổi này, chẳng mấy chốc bé con đã có thể đi mua nước tương, nhưng Thôi Giang đến giờ vẫn chưa có gì.
Thực ra, điều kiện của Thôi Giang không tệ, phụ mẫu trong nhà vẫn khoẻ mạnh, có sản nghiệp nho nhỏ, dù công công mất sớm, bà bà vẫn tài giỏi mà không gây thêm phiền, ngoại trừ việc Thôi Giang phụ giúp kinh doanh tiệm mì hoành thánh, bản thân Thôi Giang cũng đi làm một số công việc, siêng năng cần cù đáng để tin cậy, đây là một cuộc hôn nhân không tệ đối với bất kỳ ai.
"An Ý, ngươi biết đấy..."
“Thôi Giang ca.” - Ta ngắt lời hắn ta: “Ngươi là người tốt.
Kể từ khi ta chuyển đến đây, ngươi và thím Thôi vẫn luôn giúp đỡ ta, giúp ta mở cửa tiệm, giúp ta kinh doanh, chăm sóc ta trong cuộc sống thường ngày.
An Ý nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, nhưng lòng ta không ở đây.
Ta chỉ muốn chăm sóc An Ninh trưởng thành, trải qua cuộc sống yên bình.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...